Vừa đặt chân về đến nhà đã nghe tiếng ông Trình, không nói cũng biết kẻ cả gan chọc giận là ai.
Trình Thanh Phong thở dài bước vào trong.
Ông Trình đầy giận dữ, dưới nền đất còn có những mảnh gốm sứ vỡ vụn.
Trình Chí Viễn đứng phía đối diện gần đó, trên người đầy bụi bẩn, gương mặt có vài chỗ đã bị thương.
- "Bảo con đến đó làm việc, con thì hay rồi.
Dám gây sự đánh nhau, đánh luôn cả quản lý.
"
- "Ai bảo anh ta gây sự trước làm gì.
Đáng đời!"
Trình Chí Viễn vẫn không một chút hối cải, thuận tiện trả lời.
- "Con!"
Ông Trình bị hắn chọc đến chẳng nói nên lời, lập tức ném luôn tách trà trên bàn vào người hắn.
Cũng may, hắn bắt được tách trà không để nó rơi xuống đất.
- "Được lắm, Trình Chí Viễn! Hôm nay còn dám trả treo.
Có phải con đang cho rằng mình làm đúng hay không?"
Trình Chí Kiên quát.
- "Không ạ."
- "Ngày mai vào bệnh viện, gặp quản lý Bạch xin lỗi cậu ta.
Nếu con không làm thì đừng về đây gặp bố nữa."
- "Bố mắng con thì cũng nên tìm hiểu, rốt cuộc là con sai hay cái tên thích gây chuyện đó sai.
Bố chỉ biết trách con, xem con là một đứa suốt ngày gây phiền phức cho bố.
Còn những gì con làm, hoàn toàn không đáng để bố nhìn đến đúng không?"
Hôm nay, trong lúc làm việc thì hắn và Bạch Thạch có vài quan điểm trái chiều dẫn đến cãi nhau.
Thế là vào lúc máu lửa, cơn giận bùng phát, nợ cũ thù mới, cả hai quyết định đánh nhau chẳng phân thắng bại, ai cũng đều có chiến tích để lại.
Nhưng xui xẻo là tên Bạch Thạch kia lại bị gã gãy tay.
- "Vậy con có tự nhìn lại bản thân chưa, nhìn xem con có đã làm gì ngoài việc gây chuyện hả?"
Nỗi khó chịu nhất chính là bản thân bị mang ra so sánh với một người khác.
Trong lòng ông Trình, hắn vẫn không bằng Trình Thanh Phong, cho dù hắn có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì kết quả vẫn là như vậy.
- "Chí Viễn!"
Trình Thanh Phong bước vào trong, nghiêm giọng nhắc nhở.
- "Lỗi sai là em, còn không mau xin lỗi ba đi.
Đừng bướng nữa."
Trình Chí Viễn bật cười, Trình Thanh Phong là người biết rõ nhất chuyện khi đó, bây giờ lại thẳng thừng bảo rằng hắn sai?
- "Trình Thanh Phong, cả ngày không thấy bóng dáng anh đâu.
Anh biết gì ở đó mà khẳng định như vậy?"
- "Đánh người đã là không đúng.
Em đến đó làm việc không phải đến đó làm nhị thiếu gia đâu."
Trình Thanh Phong lớn tiếng đáp.
Đến cả Trình Thanh Phong ngày thường đều ra sức bênh vực mỗi khi ông Trình mắng, mà bây giờ lại thay đổi 180°.
- "Được, là tôi đánh anh ta thì sao? Loại người ỷ thế hiếp người như vậy đáng đánh chứ còn sao nữa.
Muốn xin lỗi, anh tự đi mà xin.
Tôi không làm, cho dù tôi có đi ăn mày tôi cũng không làm."
Nói rồi Trình Chí Viễn lập tức bỏ đi mất, mặc kệ ông Trình và Trình Thanh Phong vẫn còn ngồi đó.
- "Chuyện khi đó rốt cuộc là sao? Tại sao khi không nó và Bạch Thạch lại đánh nhau? Thường ngày nó là đứa tính cách nóng nảy, nhưng tuyệt đối không gây sự vô cớ đâu."
Ông Trình thở dài, hỏi.
- "Con nghe Triệu Sênh báo lại, là Bạch Thạch, cậu ta hay gây khó dễ cho nó.
Hôm nay, có lẽ không nhịn được nên ra tay thôi ba ạ."
Ông Trình hậm hực nhìn Trình Thanh Phong.
- "Con mau đi giải quyết chuyện này đi.
Còn nữa, Bạch Thạch đó không giữ lại nữa."
- "Vâng, thưa ba."
Ở bệnh viện, Bạch Thạch một tay bị treo cố định, gương mặt bầm dập vết thương, bực dọc ngồi trước cửa bệnh viện chờ taxi đến đón.
- "Cậu biết cậu ta là ai không? Chán sống rồi sao?"
Trợ lý của Trình Thanh Phong sau khi nghe được việc Bạch Thạch cả ngày nay không ngừng kiếm chuyện, gây khó dễ cho Trình Chí Viễn, anh ta lập tức tìm đến bệnh viện.
Bạch Thạch còn tưởng là thăm bệnh, ai ngờ lại bị mắng cho một trận.
- "Sợ gì chứ, cho dù cậu ta có là con trai của chủ tịch tôi cũng không sợ đâu.
Tôi sẽ kiện tên khốn đó tội cố ý gây thương tích, cậu ta chết chắc."
Bạch Thạch vẫn không nhận ra phản ứng bất thường của trợ lý Triệu, vẫn hùng hồn tuyên bố.
Nhìn đến chỗ thương tích mà Trình Chí Viễn gây ra cho mình, Bạch Thạch càng thêm tức giận.
- "Đi làm công nhận lương mà thôi, còn tỏ vẻ ngạo mạn chẳng xem ai ra gì.
Gặp tôi thì cậu ta xấu số rồi, tôi nhất định phải dạy cho cậu ta biết cách cuối đầu khi bước ra ngoài xã hội."
Trợ lý chỉ biết lắc đầu cười trừ.
- "Cậu ta là con trai của chủ tịch."
- "Con trai của chủ tịch tôi cũng không s..."
- "Trình Chí Viễn."
Trợ lý Triệu kiên nhẫn trả lời.
Lúc này, Bạch Thạch mới chịu dừng lại vài giây.
Cậu ta ngớ người nhìn về phía Triệu Sênh, sắc mặt so với lúc ban nãy thì đúng là khác rất nhiều.
- "Cái...!Cái gì? Cậu ta là con trai của chủ tịch sao? Giỡn cũng đừng mang chuyện này chứ.
Cậu ta nói rằng cậu ta họ Lâm, là Lâm Viễn."
- "Đúng là ngu ngốc hết mức!"
Triệu Sênh bỏ lại một câu rồi nhanh chóng rời đi.
Tại thời điểm đó, Bạch Thạch chỉ biết cười khổ, cũng ngầm tính trước luôn số phận sắp tới của mình như thế nào.
Dạo gần đây trông Lục Tử Anh có chút khác lạ, thường xuyên đưa Eri ra ngoài vào mỗi buổi tối, vào những ngày cuối tuần cũng đi đến chiều tối mới đưa cô bé về nhà.
Hôm trước trong lúc chơi cùng Eri, bà vô tình nghe được một số chuyện.
Hôm nay quyết định tìm đến Lục Tử Anh, hỏi cho ra lẽ.
- "Tử Anh, con gặp lại bố của Eri rồi đúng không?"
Nghe bà Lục hỏi, Lục Tử Anh có chút hoảng hốt suýt chút nữa thì bị dao gọt hoa quả cắt vào tay.
- "Con nói thật cho mẹ biết đi, con gặp lại bố của Eri đúng không?"
Bà Lục nghiêm giọng hỏi lại thêm lần nữa.
Với câu hỏi dồn dập này của bà Lục,