Trình Chí Viễn đứng yên đó.
Chuyện đã vỡ lở ra như vậy, hắn cũng chẳng thèm biện hộ làm gì.
Ông Trình tức giận ném luôn chỗ hồ sơ xuống sàn nhà cố ý vừa tầm mắt của hắn, ông gằn giọng hỏi.
- "Chuyện tốt đẹp con làm đấy, còn gì để giải thích không?"
- "Con không có gì giải thích thưa bố.
Trước kia ở Pháp, con và Lục Tử Anh đã quen nhau, chẳng những thế bọn con còn có một đứa con gái."
Trình Chí Viễn ngẩn đầu nhìn ông Trình, gương mặt không một chút sợ hãi, đáp.
Bà Trình sốt ruột nhìn hắn, lòng bà như lửa đốt khi không biết dùng cách gì để có thể bảo vệ hắn.
Trình Chí Kiên xưa nay rất ghét bị lừa dối, lần này xem ra hắn khó mà qua được kiếp nạn này.
- "Bà nghe thấy gì không? Nó vẫn rất tự hào đấy, không thấy một chút sai trái."
Bà Trình cố gắng khuyên nhủ, nói vài lời tốt đẹp cho hắn.
- "Ông à, Chí Viễn nó cũng thay đổi rất nhiều rồi, ông không thấy nó đang dần sống có trách nhiệm hơn hay sao?"
- "Bà im đi!"
Trình Chí Kiên quát.
- "Ba, ba bình tĩnh đi ạ."
Trình Thanh Phong vội vã lên tiếng nói đỡ cho bà Trình, nhưng xui xẻo lại bị ông mắng cho một trận.
- "Kể cả con nữa, Thanh Phong.
Con cũng hùa theo hai mẹ con nó giấu ba, uổng công ba tin tưởng con."
- "Không phải đâu ba, con cũng chỉ vì mới biết đây mà thôi."
Giọng nói của Trình trở nên nhỏ dần, chẳng dám đối diện với ông Trình.
Cảm giác bản thân bị lừa thật sự rất khó chịu.
Trong khi ba người trong nhà đều biết đến, chỉ duy nhất mỗi mình ông lại không biết điều gì, giống như trò cười cho người khác, bảo sao lại không tức giận.
- "Bố, mọi chuyện là lỗi của con, là con không muốn mẹ nói với bố, tất cả là tại con.
Bố cứ mắng con, không liên quan đến mẹ đâu ạ."
Bao năm qua, nhìn thấy bà Trình chỉ vì những lỗi lầm của hắn mà phải gánh chịu những lời trách móc thay, hắn thật sự rất có lỗi với bà.
Bây giờ hắn không giống trước đây nữa, hắn phải trưởng thành để còn cáng đáng mọi việc, chịu trách nhiệm với những việc mình đã gây ra mà không cần bất cứ ai phải gánh thay.
- "Trình Chí Viễn, bây giờ con lớn rồi đúng không, lớn rồi nên tự ý làm hết tất cả không cần thông báo đến bố và mẹ nữa? Trưởng thành tới mức ở bên ngoài tùy ý cưới vợ sinh con, không cần thiết đến gia đình có đúng vậy không?"
Nghĩ đến chuyện khi đó, hắn đã giấu nhẹm đi tận mấy năm trời dài đằng đẵng thì ông Trình không sao nguôi được cơn giận, khi đó hắn chỉ mới 18 tuổi mà thôi.
- "Chuyện con gây ra, con tự chịu trách nhiệm.
Hơn nữa, chuyện cũng không ảnh hưởng đến bố, bố quan tâm làm gì.
Trước giờ bố vẫn mặc kệ con không phải hay sao? Vậy thì bây giờ bố cũng nên để tự con giải quyết đi ạ!"
Bốp!
Ông Trình bị những lời nói này của hắn chọc đến phát hỏa, trong cơn giận đã vun tay tát cho hắn một bạt tay cảnh tỉnh.
- "Mất dạy!"
Bà Trình hoảng hốt lập tức lên tiếng.
- "Ông đang làm gì vậy? Khi không sao lại đánh con chứ?"
- "Bà không nghe thấy nó ăn nói với tôi ra sao sao? Bà còn bênh vực cho nó.
Nhìn đi, nó chơi bời bên ngoài như thế nào tôi cũng mặc kệ, bởi vì bản tính nó không thích ràng buộc tôi đã nhắm mắt cho qua.
Nhưng nó thì sao? Càng ngày càng không coi ai ra gì, còn mang theo đứa con về nhà.
Bao nhiêu chuyện hoang đường nó gây ra không phải lần đầu, vun túng, nuông chiều đâm ra hư hỏng, hôm nay tôi không dạy nó thì nó lại đang cho rằng nó đúng đấy."
- "Bố lo cho sỉ diện của bố thì đúng hơn.
Trước giờ chỉ có Trình Thanh Phong mới khiến bố tự hào, còn con cũng chỉ là đứa con của vợ nhỏ mà thôi, bố cưới mẹ chỉ là muốn có thêm người chăm sóc cho con trai của bố.
Vậy thì bây giờ bố quan tâm đến chuyện của con làm gì? Hay bố cảm thấy tức giận vì người phụ nữ bố cho là hoàn hảo, phù hợp với Trình Thanh Phong lại là bạn gái của con sao, đúng vậy không?"
- "Con..."
Ông Trình giận mặt mũi đỏ bừng, lập tức lao đến định dạy cho hắn một trận thì Trình Thanh Phong và bà Trình nhanh chóng giữ lại.
- "Bà mau bỏ ra, hôm nay phải dạy dỗ nó."
- "Chí Viễn, con điên rồi hả? Mau xin lỗi bố đi, con đang nói lung tung gì vậy?"
Bà Trình gấp rút thúc giục.
- "Không cần xin lỗi, người như nó xin lỗi chẳng qua chỉ là một câu nói tùy tiện nói ra từ miệng, hoàn toàn không nghĩa lý gì.
Lập tức cút khỏi đây, muốn đi đâu thì tùy, Trình gia không chứa loại người như nó, Trình Chí Kiên càng không có đứa con này."
- "Ba, Chí Viễn trong lúc tức giận mới có những lời nói như vậy.
Ba bỏ qua cho em ấy lần này đi ạ!"
Trình Thanh Phong nóng ruột lên tiếng cố gắng thuyết phục ông Trình suy nghĩ lại quyết định vừa rồi.
- "Tôi không đồng ý, tại sao lại đuổi con tôi ra khỏi nhà chứ? Chí Viễn lần này đúng là gây ra chuyện lớn, nhưng nó cũng đã trưởng thành hơn từng ngày.
Ông không thấy bản thân mình quá đáng hay sao?"
Trong khi mọi người đều đang ra sức khuyên nhủ, giải thích để ông Trình có thể suy nghĩ lại mà cho hắn thêm cơ hội, bỏ qua mọi chuyện.
Thì Trình Chí Viễn vẫn đứng ngây ra đó, không một chút bất mãn hay sợ sệt.
Hắn cười trừ, đáp.
- "Nếu bố đã không muốn nhìn thấy con như vậy thì đương nhiên con sẽ đi.
Bố yên tâm đi, con sẽ không giành bất cứ thứ gì từ tài sản của bố.
Con chỉ xin bố một chuyện thôi ạ."
Nói rồi hắn lại nhìn sang phía bà Trình với hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt.
Cả đời này của bà, bà đã phải chịu khổ vì hắn quá nhiều.
Đây có lẽ sẽ là việc đầu tiên hắn làm được cho bà.
- "Bố đối xử với mẹ con tốt một chút, đừng xem bà ấy là chỗ thay thế cho người trước.
Bởi vì, mẹ của con chịu thiệt thòi quá nhiều rồi ạ."
Kể từ khi gả cho ông Trình, bà chịu không ít thiệt thòi.
Hoàng Ánh Hồng xuất thân giàu có, bà được gả cho ông Trình thông qua mai mối.
Bà Trình thừa biết bản thân khi đó chỉ là một người thay thế, một người mà Trình Chí