Aaaaaa!
Có tiếng la hét thất thanh của phụ nữ.
-"Đừng! Đừng qua đây, đừng qua đây.
Tôi không sợ, tôi không sợ cậu đâu."
Nghiên Tiểu Hy ngồi co ro trong một con hẻm nhỏ, miệng liên tục gào thét.
Khi nãy trở về nhà lại chẳng thấy Tô Thiên Kiều đâu, đến nhà ở cũng đã bị bên phía ngân hàng thu hồi.
Cô ta chỉ nghe người ở đó nói rằng bà Tô ôm tiền chạy trốn, hiện một số nhà đầu tư vào công ty trước đó đều đang truy lùng tin tức của bà ta, cô gái đó khuyên Nghiên Tiểu Hy nên trốn đi.
Vì nếu để những người đó phát hiện, cô ta sẽ gặp rắc rối lớn.
Nghiên Tiểu Hy nghe được chuyện, lập tức rời khỏi, đi cả ngày trời cuối cùng cũng dừng chân ở con hẻm nhỏ này.
Giữa cơn mê mang của rượu mang đến, trong mơ hồ lại nhìn thấy Triệu Hân Di đã chết cách đây vài năm trước.
Nghiên Tiểu Hy hoảng hốt, vừa lo lắng vừa sợ hãi nhưng vẫn phải cố gắng chống chọi, đập phá những thứ gần đó.
-"Trách cậu mà thôi, ai bảo khi đó cậu nhu nhược, yếu đuối quá làm gì, không thề trách tôi được, không thể..."
Trước mắt là Triệu Hân Di, cô gái đó vẫn sống mãi ở tuổi 17, độ tuổi đẹp nhất của người thiếu nữ, bộ đồng phục năm xưa vẫn được cô bạn gìn giữ.
Ngày ấy, ngày mà Triệu Hân Di từ bỏ mọi người thân yêu trên đời để đến một nơi xa xôi, nơi đó không còn đau lòng, tổn thương, áp lực...!Bây giờ cũng đã trôi qua khá lâu, mọi thứ đã thay đổi, chỉ duy nhất cô gái trẻ tuổi ấy thì không.
-"Tiểu Hy, mình tốt với cậu như vậy tại sao cậu lại đối xử với mình như thế chứ?"
-"Tôi không muốn, thật sự không muốn.
Chỉ là khi đó tôi thấy ganh tị, ganh tị vì Lâm Mặc thích cậu, ganh tị vì sự nhiệt tình của cậu khiến mọi người yêu mến...!Tiểu Hy, tôi không cố ý giết cậu đâu mà, cậu tha cho tôi được không?"
Nghiên Tiểu Hy giàn giụa nước mắt, cô ta bị Triệu Hân Di dọa đến tái xanh mặt mài.
Càng cố gắng kiềm chế nỗi sợ bao nhiêu, chỉ càng sợ hơn mà thôi.
-"Cậu khiến tôi phải chết, khiến Lâm Mặc rời xa tôi, khiến tôi và Tử Anh hiểu lầm nhau, cậu là đồ độc ác.
Tại sao vậy? Sao cậu lại làm vậy với tôi.
Tiểu Hy, chúng ta là bạn kia mà! Tôi xem cậu là bạn thân thiết, còn cậu lại đối với tôi như vậy sao?"
-"Triệu Hân Di, cậu tha cho tôi đi, tôi van cậu.
Tha cho tôi, tha cho tôi, tôi biết lỗi của tôi rồi."
Aaaaa
-"Cô à, này cô!"
Một người phụ nữ tốt bụng đi ngang qua tình cờ nhìn thấy Nghiên Tiểu Hy ngồi gần đó, mùi nồng nặc rượu, miệng còn đang lẩm bẩm gì đó, người phụ nữ tốt bụng gọi.
Nghiên Tiểu Hy giật mình thức tỉnh, cô ta hoảng hốt co người né tránh khi nhìn thấy người phụ nữ trước mắt.
-"Bà là ai vậy?"
Người phụ nữ mỉm cười hiền hòa, vui vẻ đáp.
-"Tôi là nhân viên quét dọn đường phố.
Trong lúc dọn dẹp thì thấy cô ở đây, cô không sao chứ?"
Nghiên Tiểu Hy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cô ta lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, khi nãy chỉ là giấc mơ mà thôi, thật may mắn khi đó chỉ là giấc mộng.
Triệu Hân Di đã chết cách đây rất lâu, làm sao có thể xuất hiện kia chứ.
-"Cô mau về nhà đi, đã khuya lắm rồi, ngoài đường nguy hiểm, cô lại là thân con gái...!Không hay lắm đâu."
-"Tôi lấy đâu ra nhà để về chứ? Đến người thân duy nhất cũng bỏ tôi đi..."
-"Cô vừa nói gì?"
Nghe không rõ lời Nghiên Tiểu Hy nói, người phụ nữ khẽ hỏi.
-"Không có gì.
Bà đi đi, đừng làm phiền người khác.
Người ngợm bẩn thỉu, hối hám khó chịu chết đi được."
Chẳng những không biết ơn người phụ nữ, ngược lại cô ta còn tỏ ra vẻ khó mặt khó chịu, ánh mắt đầy xem thường nhìn người phụ nữ.
-"À, được.
Tôi đi ngay đây."
Biết được bản thân mình đã lo chuyện bao đồng, xen vào việc của người khác.
Người phụ nữ mỉm cười áy náy rồi lập tức đẩy luôn xe chở rác cồng kềnh rời đi.
Nhìn người phụ nữ tốt bụng khi nãy đi khỏi, cô ta lại thấy buồn cười.
Bản thân cô ta bây giờ còn thua người phụ nữ khi nãy, vậy mà còn ngông cuồng chê bai bà ta dơ bẩn.
Ít ra bà ta còn có nhà để về, có công việc để làm, có người thân chờ ở nhà...!Nghiên Tiểu Hy bây giờ chẳng có gì cả.
Chẳng thể đem ra so sánh.
----
Lục Tử Anh và Trình Thanh Phong mối quan hệ ngày một tốt hơn.
Cô xem anh ta như một người bạn tốt, một người anh.
Trình Thanh Phong cũng như vậy, anh ta đối với cô bà Eri rất tốt, thi thoảng vẫn hay đưa cô bé đi chơi.
Hôm nay là một ngày cực kỳ đẹp, vừa hay cô lại không bận rộn việc ở công ty.
Bữa tối có hẹn cùng dùng cơm với Trình Thanh Phong cũng được diễn ra.
-"Chí Viễn, không liên lạc với em sao?"
Trình Thanh Phong tò mò hỏi.
Lục Tử Anh chỉ biết lặng lẽ cười trừ, khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Nhưng cô sẽ không buồn, bởi vì cô biết liên lạc chỉ là hình thức, quan trọng vẫn là trong lòng hắn vẫn có cô, vẫn luôn nhớ về cô như một thói quen.
Và hơn hết, cô tin hắn sẽ giữ được lời hứa với cô.
Từ khi trở về Pháp, mọi thông tin liên lạc của hắn đều mất sạch sẽ không chút dấu vết.
Chẳng những bà Trình, mà ngay cả Lục Tử Anh cũng không thể tìm được hắn.
-"Chí Viễn là đứa rất cứng đầu, những gì nó quyết định chẳng ai thay đổi được cả.
Chỉ là bản tính ham chơi nên mới như thế! Nhưng từ khi quen em, anh thấy Chí Viễn thay đổi rất nhiều."
-"Là anh ấy tự thay đổi, không phải do em."
Lục Tử Anh mỉm cười, nhìn anh ta.
Bây giờ thì Trình Thanh Phong cũng đã chấp