Vừa mới sáng, Lục Tử Anh còn đang từ trên tầng đi xuống, cô còn tưởng mình nhìn thấy ảo giác, hoa mắt...!Nhưng không, từng hình ảnh, âm thanh đều vô cùng chân thật.
Trình Chí Viễn không biết đã vào trong nhà từ khi nào, còn tận tay chuẩn bị cả một bữa sáng dinh dưỡng cho cô.
-"Anh sao còn đến đây?"
Cô bình thản hỏi.
Vừa nhìn thấy Lục Tử Anh, hắn nhanh chóng đi đến định dìu cô xuống tầng thì cô đã rút nhanh tay về.
Bây giờ hắn mới thấy, phụ nữ thật sự quá vất vả, là những người kiên cường nhất.
Bởi vì có thể chấp nhận đánh đổi những thay đổi của cơ thể, mệt nhọc ôm một chiếc bụng to đùng đang dần trưởng thành theo từng ngày, di chuyển khó khăn...!Lục Tử Anh đã bắt đầu ra dáng một người mẹ.
Thấy vậy, hắn cũng tránh sang một bên, không cản đường cô.
Lục Tử Anh đi đến bàn ăn, còn chưa kịp rót nước thì Trình Chí Viễn đã nhanh hơn cô một bước.
Hắn chu đáo rót cho cô một cốc nước, không quên cho cô đáp án.
-"Anh suy nghĩ kỹ rồi, anh sẽ đến ở cùng em."
-"Tôi không đồng ý.
Trình Chí Viễn, anh lại muốn dở trò gì nữa đây?"
Lục Tử Anh nhanh chóng trả lời.
Cô rất muốn biết đã có thứ gì tác động vào khiến hắn đột nhiên thay đổi 180°, đổi ý đến sống cùng cô.
Nhưng cho dù là chuyện gì đi nữa, cô vẫn sẽ không đồng ý.
-"Anh thì giở trò gì được nữa.
Đứa trẻ trong bụng em đâu phải của tên tây mắt xanh đó, rõ ràng bố của nó vẫn còn sống, hà tất phải tìm người bố khác.
Em không thấy có lỗi với con sao?"
Lục Tử Anh đặt nhanh cốc nước xuống bàn, tiện thể kéo lấy tay hắn ra đến ngoài cửa lớn.
-"Ra khỏi nhà tôi, tôi không cần anh chịu trách nhiệm.
Ngay lập tức, cút khỏi đây cho tôi."
-"Lục Tử Anh, chúng ta cho dù không còn tình cảm, không thể yêu nhau đi chăng nữa cũng có thể làm bạn kia mà? Hơn nữa, anh không đồng ý để con mình gọi người khác làm ba, tuyệt đối không."
Cô còn tưởng hắn nhận ra sai sót của bản thân, hóa ra là không phải.
Tất cả chỉ là sự ích kỷ của hắn mà thôi, mục đích chính của hắn chính là không chấp nhận được khi nhìn thấy cô qua lại với người đàn ông khác.
-"Trình Chí Viễn, anh nực cười thật đó.
Tôi qua lại với ai anh không có quyền can thiệp, nếu anh còn dám bén mảng đến, tôi sẽ gọi cảnh sát.
Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, anh không ngại thì cứ việc."
Những ngày qua cô đã quá quen với việc một mình, tự động lo liệu tất cả, cũng không cần đến hắn nữa rồi.
Gầm!
Trình Chí Viễn bị cô đẩy ra khỏi cổng, cánh cổng cũng lập tức đóng lại ngay sau đó.
-"Lục Tử Anh, mau mở cửa! Anh bảo em mở cửa em nghe thấy không?"
Lục Tử Anh không một cái quay đầu, cứ thể bỏ vào trong nhà.
Mặc cho hắn ở ngoài cánh cổng, đập cửa kêu gào.
Dù sao đi nữa, ở đây cũng là nơi công cộng không thể làm ồn.
Mật khẩu mở cửa nhà cô, hắn đương nhiên biết.
Nhưng với tính cách của cô, hắn còn dám ngang nhiên tự ý vào nhà thêm một lần nữa chắc chắn cảnh sát sẽ đến ngay sau đó.
Trình Chí Viễn đành hậm hực bỏ về.
Trở vào trong nhà, nhìn thấy chỗ bánh sandwich và một cốc sữa tươi trên bàn, cô không một chút lưu tình mang hết chỗ bữa sáng mà hắn cất công chuẩn bị đổ vào sọt rác.
Trình Chí Viễn trước giờ không bao giờ làm chuyện này, hôm nay lại đích thân làm cho thấy hắn đã dàn dựng kế hoạch này rất chu đáo.
Nhưng cho dù hắn có làm gì đi nữa, cô vẫn sẽ giữ nguyên ý định ban đầu, cơ hội cô đã từng cho hắn, nhưng chính hắn là người tự tay ném đi, hắn không có quyền trách cô.
Trong CLB, Trình Chí Viễn sau khi kết thúc công việc liền tìm đến nơi Nghiên Tiểu Hy đang ngồi chờ sẵn ở đó.
Nhìn thấy hắn đến, Nghiên Tiểu Hy nở ra nụ cười tươi tắn kéo lấy tay hắn ngồi cạnh mình, không quên rót cho hắn ly rượu.
-"Ngày mai anh không bận, hay chúng ta đi hẹn hò đi, đến những nơi thật lãng mạn, cùng nhau làm những thứ mà cả hai đều thích...!Được không?"
Trình Chí Viễn tâm trạng bây giờ đều đặt hết ở chỗ Lục Tử Anh, chẳng hơi sức đâu nghĩ đến chuyện khác.
Và hơn hết, những lời mà Nghiên Tiểu Hy vừa nói hắn cũng chẳng nghe thấy, một phần vì tiếng nhạc quá ồn, phần còn lại thì vốn dĩ không hề để tâm.
Thấy hắn vẫn im lặng trầm tư suy nghĩ vấn đề gì đó, Nghiên Tiểu Hy nôn nóng hỏi.
-"Chí Viễn, anh làm sao vậy?"
Cô ta khẽ lay người hắn.
-"À, không có."
Còn chưa nói hết câu, từ phía xa, một nam phục vụ chen chút quan đám người đông đúc phía trước tiến đến chỗ hắn, thì thầm điều gì đó rồi nhanh chóng bỏ đi.
-"Anh vào trong có chút chuyện, em mau về đi."
Nghiên Tiểu Hy vẫn không có ý muốn buông tha cho hắn, cô ta một mức ôm lấy cánh tay hắn, giữ hắn ở lại nũng nịu lên tiếng.
-"Anh không đưa em về sao? Chí Viễn, em uống rất nhiều rượu đó, anh có thể yên tâm để em lái xe tự về sao?"
Trình Chí Viễn thở dài bất lực tùy tiện gật đầu.
-"Được được, anh vào trong sẽ quay lại ngay, em cứ chờ anh."
Lúc này Nghiên Tiểu Hy mới mỉm cười đắc ý để hắn rời đi.
Như đã nói trước đó, Trình Chí Viễn đành đưa Nghiên Tiểu Hy trở về nhà.
-"Chí Viễn, trời cũng tối rồi.
Hay là tối nay anh ở lại nhà em đi, sáng mai rồi hãy về."
Trình Chí Viễn tập trung lái xe, vẫn không quên trả lời cô ta.
-"Không được đâu, anh không tiện ở lại.
À đúng rồi, tại sao em biết nhà anh vậy hả?"
Chuyện hôm đó Wilson nói hắn vẫn còn đang thắc mắc, hôm nay gặp được Nghiên Tiểu Hy thôi thì hỏi rõ ràng mọi chuyện, dù sao hắn cũng rất muốn biết bằng cách nào cô ta lại có thể tìm được hắn.
-"Hôm đó em đến CLB tìm anh, vừa hay nhìn thấy anh lái xe ra ngoài nên em đã đi theo."
-"Anh không thích có người khác theo mình đâu.
Lần sau, em đừng như vậy nữa, nếu em muốn biết gì cứ gặp trực tiếp anh là được."
Nghiên Tiểu Hy vẻ mặt buồn bã, cúi đầu khẽ đáp.
-"Ồ, em biết rồi."
Trình Chí Viễn không để tâm đ ến cảm xúc của cô ta, tiếp tục tập trung lái xe.
Trong lúc dừng đèn đỏ ở ngã tư đường, ánh mắt của hắn vô tình nhìn thấy Lục Tử Anh bước từ trong một nhà hàng cùng với một người đàn ông lạ mặt, người này khác hẳn so với gã tây hôm trước.
Không chần chờ, Trình Chí Viễn nhanh