So với thành Đông và thành Nam sầm uất, rõ ràng thành Bắc suy tàn hơn nhiều, nơi đây có một khu ổ chuột, gần như tập trung tất cả người nghèo ở thành phố S về đây.
Mấy đứa trẻ nhỏ tuổi ở đây không đi học đều chạy đến mấy bang phái lăn lộn, vì vậy thành Bắc cũng là nơi phân hóa bang phái nhiều và loạn nhất thành phố S.
Tất cả những thú vui dơ bẩn buồn nôn đều có thể tìm được ở đây, đến cả chính phủ cũng đau đầu với đám đầu trâu mặt ngựa chiếm cứ khu này.
Người có thể sống ở nơi đây, nghĩ cũng đã biết phải là dạng người hung tàn đến mức nào.
Nhưng mà, một nơi tồn tại không theo quy tắc rồi sẽ có ngày bị quy tắc xóa sổ.
Phong Khởi sau này có thể phát triển ở đây nhanh như vậy, sao có thể bỏ qua việc chính phủ đã ngầm đồng ý?
“Anh cả, chính là tên kia.” Ngồi trong xe, Triệu Đông chỉ về phía quần thể kiến trúc lụp xụp, có một thanh niên đang ôm gói thuốc Đông y lớn đi vào.
Triệu Đông nói: “Vừa chuyển đến đây tháng này, nghe nói trong nhà có mẹ ốm đau triền miên, hắn bèn nghỉ học đi làm công ở tiệm cơm và quán bar, anh xem có phải người cần tìm không?”
Dương Quang trầm mặc không nói, híp mắt nhìn người thanh niên dường như cảm giác được có người theo dõi mà quay đầu nhìn khắp bốn phía.
Thanh niên này cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, mặc áo thun quần jean bình thường rẻ tiền, nhìn qua không khác gì một sinh viên nghèo.
Đối phương rất tỉnh táo cảnh giác, sau khi nhìn xung quanh đã khóa mục tiêu tầm nhìn lên xe Dương Quang, hắn không đến gần, cũng không nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn về phía này, dường như đang đợi người trong xe có phản ứng.
Tôn Ninh Vũ, người sáng lập nên Phong Khởi, hiện giờ chỉ là một thanh niên bình thường lăn lộn trong khu dân nghèo, nhưng ba năm sau, con người này nhất định sẽ viết nên thần thoại trong giới xã hội đen.
Chỉ trong ba năm mà thôi.
Một tháng sau khi Phong Khởi nổi lên, bọn họ nhanh như chớp nuốt chửng phân nửa thế lực ở thành Bắc, một thời gian ngắn sau đã đứng vững bước chân, tạo nên thế đối lập với bang phái lớn nhất ở thành Bắc là Long Môn.
Thật ra Dương Quang không có hứng thú gì quá to lớn với Phong Khởi.
Vì sao một bang phái mới phát triển lại có thể tạo thành thế kiềng ba chân với Hồng Môn và Diệm Bang, Phong Khởi được chú ý cũng chỉ vì sự xuất hiện của bọn họ làm đảo lộn mọi thứ, sắp xếp lại trật tự một lần nữa.
Đợi một lúc lâu không thấy người trong xe có phản ứng gì, cũng không thấy được cái gì đằng sau ô cửa màu đen, Tôn Ninh Vũ đứng thêm một chốc rồi quay người trở về.
Triệu Đông thấy thế vội hỏi Dương Quang: “Anh cả, có cần gọi tên đó đến không?” Cậu ta thấy phản ứng của Dương Quang đã biết bọn họ nhất định không tìm sai người.
Mặc dù Triệu Đông không biết vì sao Dương Quang lại có hứng với người bình thường như vậy, nhưng cậu ta biết rằng Dương Quang bảo cậu đi tìm một người lâu như vậy mới có thể tìm ra, nhất định không đơn giản.
“Không cần đâu.” Dương Quang nói: “Một người ở lại đây chú ý hướng đi của cậu ta là được rồi, không cần lộ mặt.” Không cần cố ý đi làm quen, ra mặt dưới tình huống hoàn toàn không quen biết đối phương, chỉ khiến cậu ta vĩnh viễn giữ lại sự nghi ngờ trong lòng mà thôi.
“Dạ.”
.
Dường như đứa nhỏ rất vui vẻ.
Mặc dù vẻ mặt cậu không thể hiện chút gì, nhưng đứa nhỏ vừa ăn vừa nhìn hắn, khóe mắt nhẹ cong cong có thể khiến hắn nhìn ra được.
Vì vậy vừa ăn cơm xong, hắn hỏi đứa nhỏ: “Sao thế?”
Đứa nhỏ kéo tay hắn, mặc dù lúc vươn tay ra có hơi chần chờ, nhưng thấy Dương Quang không bày ra vẻ mặt từ chối, cậu mới dám đến gần: “Chú hai, bên này.”
Dương Quang nhíu mày nhưng vẫn đi theo đứa nhỏ lên lầu.
Dẫn Dương Quang đến phòng mình, đứa nhỏ nói: “Chú hai, ngồi đây.” Đẩy Dương Quang xuống ghế, cậu quay người vào phòng học tìm cái gì đó.
Dương Quang vẫn vô cùng thong dong nhìn đứa nhỏ.
Đứa nhỏ đã lên lớp năm rồi, hơn một năm nay cũng cao lên không ít, bởi vì nguyên nhân huấn luyện, cơ thể cũng rắn chắc hơn lúc trước rất nhiều, ít nhất sẽ không mang đến cho người khác cảm giác quá mức gầy gò yếu ớt.
Hai gò má có nét ửng đỏ như mọi khi, đôi mắt to tròn đen lay láy.
Tư Đồ Lỗi đã nói nếu bây giờ còn ai dám nói đứa nhỏ không bình thường nữa, hắn đề nghị Dương Quang có thể đi tìm luật sư kiện người kia tội phỉ báng, hoặc cho một đấm cũng được.
Bởi vì những lời này, Dương Quang vui vẻ rất lâu.
Không ai mong đứa nhỏ rời xa hai chữ “tự kỷ” hơn so với hắn.
Đứa nhỏ lật qua lật lại một hồi lâu cũng chỉ lấy ra mấy tờ bài thi với thiệp thủ công.
Đưa Dương Quang bài thi, đứa nhỏ nói: “Thầy cô bảo ký tên.”
Dương Quang nhận lấy nhìn qua một cái, mở miệng khen một câu, “Không tồi.” Tờ nào cũng tròn điểm.
Thành tích của đứa nhỏ vẫn luôn rất ưu tú, Nghiêm Phong cũng từng đề cập đến chuyện cho cậu nhảy lớp với hắn.
Nhưng Dương Quang cảm thấy cậu không cần có áp lực quá lớn trên con đường học tập, hơn nữa đứa nhỏ còn muốn huấn luyện, bài tập nhẹ nhàng một chút là tốt nhất.
Sau khi ký tên xong, đứa nhỏ lấy lại mấy bài thi rồi mới ngại ngùng cầm tấm thiệp ra, đưa cho Dương Quang bằng hai tay.
Dương Quang sửng sốt, “Cái gì đây?”
“Thiệp chúc mừng.” Đứa nhỏ nói: “Giáo viên dạy con làm, đưa cho người mình thích nhất.”
Thiệp thủ công, đến cả trang trí ngoài bìa cũng do đứa nhỏ vẽ nên từng nét, trên nền thiệp màu trắng là hoa hướng dương vàng rực đang hướng về ánh mặt trời, khung cảnh bừng bừng sức sống.
Dương Quang rũ mắt nhìn ngắm hoa hướng dương nở rộ kia, một lúc sau vẫn không nhúc nhích.
“Chú hai?” trong mắt đứa nhỏ nhiều thêm một chút mờ mịt, một lúc sau ngượng ngùng rút tay về “Chú hai không thích, phải không?”
Thấy Dương Quang vẫn không nói lời nào, ánh sáng trong mắt Dương Hi Ngôn dần trở nên ảm đạm, cậu buông tay không biết nên làm thế nào: “Con không biết…làm thế nào…” Đây là bài tập thầy giao, tự mình làm thiệp, tặng cho người mình thích nhất, nhưng nhìn biểu tình của Dương Quang, đứa nhỏ cảm thấy hình như mình làm sai rồi.
Dương Quang nhìn cậu, rồi cầm lấy tấm thiệp trên tay đứa nhỏ, “Rất đẹp.” Hắn khen, hỏi đứa nhỏ: “Nhóc vẽ hả?”
“Dạ!” Đứa nhỏ gật đầu, đôi mắt lại sáng rực nhìn hắn, dường như đang đợi hắn mở thiệp ra.
Nhưng rõ ràng Dương Quang không có ý định đó.
Lật qua lật lại nhìn nét chữ non nớt của đứa nhỏ, hắn hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Đứa nhỏ lắc đầu.
Dương Quang đứng lên, dặn dò cậu: “Đừng ngủ muộn quá.” Nói rồi rời khỏi phòng đứa nhỏ.
Dương Hi Ngôn vẫn đứng đó nhìn bóng lưng hắn rời đi, đôi mắt có chút tối xuống.
Dương Quang trở về phòng sách, tùy ý cầm lên một cuốn sách kẹp tấm thiệp vào đó rồi đặt lại vị trí cũ, hắn tựa lưng vào ghế.
Nếu theo kế hoạch của hắn, kì nghỉ hè năm nay hắn nên bắt đầu dạy đứa nhỏ bắn súng.
Nhưng khi cầm khẩu súng lạnh như băng trong tay, quyết định này cứ kéo dài mãi.
Thật ra đứa nhỏ