Trên sàn đấu, anh đến tôi đi đánh nhau vô cùng kịch liệt, dưới sàn đấu, người người điên cuồng hò hét, tất cả những thứ này Dương Quang đều rất quen thuộc, vì vậy căn bản hắn không cần xem.
Dương Quang chỉ nghiêng đầu quan sát đứa nhỏ bên cạnh, nhìn đến không chớp mắt.
Vừa xuống đến nơi, rõ ràng đứa nhỏ cũng bị dọa sợ, từ hành động rụt sát vào người hắn có thể thấy được.
Nhưng Dương Quang chỉ thản nhiên châm biếm một chút, đứa nhỏ lập tức dừng ngay hành động trốn tránh lại.
Dương Quang nói: “Nếu sàn thi đấu này còn không dám nhìn, thì về sau nhóc không cần nói cái gì muốn giúp chú nữa.” Hắn nhìn Dương Hi Ngôn, con ngươi nhuốm màu âm u lạnh lẽo, “Chú hai nhóc ngây người ở nơi này tròn hai năm đó.”
Dương Hi Ngôn thấy bước chân hắn chợt dừng, cậu cho rằng Dương Quang sẽ dắt mình rời đi nên bắt lấy tay áo Dương Quang, ngẩng đầu nhìn hắn không hề tránh né, cậu nói: “Chú hai, con không sợ!” Vì muốn chứng minh lời mình nói, Dương Hi Ngôn chuyển tầm nhìn sang đám người điên cuồng kia, cậu nắm chặt ngón tay của Dương Quang nhìn không chớp mắt.
Dương Hi Ngôn không sợ, chỉ ít nhiều không thích ứng được thôi.
Dương Quang trầm mặc nhìn đứa nhỏ một lúc lâu rồi dẫn cậu đến ngồi trên hàng cao nhất.
Sau khi đứa nhỏ nói không sợ, cậu không còn lộ ra chút cảm xúc tránh né nào nữa.
Thậm chí Dương Quang cảm thấy ánh mắt đứa nhỏ nhìn người đấu quyền anh trên sàn không khác gì nhìn người bình thường, yên tĩnh, chăm chú, đôi mắt trong trẻo như chiếu sáng góc khuất tối tăm trên thế giới này.
Nhưng cũng chính đôi mắt ấy lại nhìn một trận đấu quyền anh không khác gì xem một bộ phim.
“Sao lại dẫn người đến đây?”
Âm thanh của Tyson cắt ngang sự im lặng giữa hai người, Dương Hi Ngôn quay đầu nhìn y rồi lại chuyển tầm mắt trở về những con người điên cuồng cả trên lẫn dưới sàn đấu.
Tyson ngồi xuống bên cạnh Dương Quang, có chút không tán thành nói: “Nhóc còn nhỏ, tôi cứ nghĩ cậu sẽ đợi thêm vài năm nữa.”
Dương Quang nhún vai, “Tôi vốn định đợi thêm vài năm nữa.”
“Vậy thì tại sao?”
Dương Quang liếc Dương Hi Ngôn, sau đó chỉ chỉ vết thương trên cánh tay hắn, cười nói: “Có lẽ bị dọa sợ, cứ nhất định muốn giúp tôi.”
Tyson nhíu mày, hỏi: “Nhóc hiểu giúp cậu có ý nghĩa gì không?”
“Ai biết được?” Dương Quang cười điềm nhiên như không, sự sâu xa trong ánh mắt khiến người khác không nhìn thấu được, “Dù sao theo bên cạnh tôi sớm muộn gì cũng có một ngày đối diện với tất cả những thứ này, bắt đầu sớm một chút cũng không có gì xấu.”
Tyson nhìn cánh tay hắn bị thương, hỏi: “Rồi tính làm sao?”
“Đương nhiên là báo thù rồi!” Ánh mắt chợt lóe lên tia lạnh lẽo rồi biến mất, Dương Quang nhìn đứa nhỏ yên tĩnh bên cạnh, nói với Tyson: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.” Hắn biết Tyson để ý chuyện không liên quan đến mình cũng chỉ vì lo lắng cho đứa nhỏ nhà hắn.
Tyson thấy Dương Quang tự tin như thế cũng không nhiều lời nữa, y tin tưởng vào năng lực của Dương Quang.
Tyson hỏi: “Nghe Jenny nói A Vũ gây sự với cậu?”
“Không đến mức…” Nói là ‘gây sự’ thì cũng hơi quá, Dương Quang cười cười, ý tứ sâu xa nói: “Anh vậy mà thu được một nhân vật không thể tưởng tượng được!”
Tyson không để ý nói: “Trước giờ tôi chưa từng hỏi đến lai lịch của bọn họ.” Nếu những người này trải qua ngày tháng tốt đẹp thì sẽ không lưu lạc đến đây.
Ám Dạ, cũng chỉ là một nơi thu nhận những con người bị ánh sáng vứt bỏ không có đường về mà thôi.
Dương Quang bĩu môi, “Anh như vậy ai mà tin được anh đánh quyền anh.” Rõ ràng là một người cao to, nắm đấm cứng rắn hơn bất kì ai, thế nhưng lại có tâm địa thiện lương.
“Tin hay không chẳng sao cả.” Tyson nói rồi quay đầu nhìn về phía đám người bên dưới.
Âm thanh không cao không thấp của y chìm xuống giữa tiếng hò hét điên cuồng, “Làm người xứng với lương tâm của bản thân là đủ rồi, người khác nói thế nào là chuyện của họ.”
“Rõ ràng là tay đánh quyền anh, giả vờ thành nhà triết học làm chi.” Dương Quang cười nhạo, nhìn người vừa bị đánh ngã trên sàn, nhân viên cấp cứu xuất hiện kéo mũ bảo hộ lên, chỉ thấy cả mặt hắn đầy máu, người xung quanh cược thua thi nhau chửi rủa…mà người thắng đang bày ra tư thế cuồng ngạo giơ cao hai nắm đấm.
Thật ra so với sòng cược quyền anh chân chính, sòng bạc của Tyson ở đây nhân từ hơn không biết bao nhiêu lần, tối thiểu người chết trên sàn đấu rất ít.
Nhưng cho dù như thế, đây vẫn là hoạt động vô cùng tàn nhẫn, máu me và bạo lực mới là bộ mặt thật của nó.
Dương Quang quay đầu nói với Dương Hi Ngôn: “Đợi nhóc lớn thêm chút nữa cũng phải lên sàn đánh với bọn họ, sợ không?” Nói rồi Dương Quang mới cảm thấy lời này dường như hỏi có hơi sớm, đứa nhỏ mới bao lớn cơ chứ?
Nhưng nhìn thấy đứa nhỏ lắc đầu, Dương Quang vẫn rất cao hứng, tán thưởng xoa mái tóc đen nhánh mềm mại của cậu, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Đứa nhỏ nắm tay hắn đứng lên.
Nhìn theo bọn họ rời đi, Tyson nhắc nhở: “Đừng quên buổi huấn luyện ngày mai.”
“Sẽ không quên đâu.”
Thay đổi, bắt đầu từ ngày hôm ấy.
“Cổ tay nâng cao ngang với tầm mắt, lúc bắn vào bia tay phải vững.” Dương Quang sửa tư thế cho đứa nhỏ, chỉnh nòng súng trên tay cậu nghiêng một chút hướng về phía hồng tâm.
“Nhắm vào hồng tâm, nổ súng.”
“Pằng, pằng pằng.”
Đứa nhỏ bắn ba phát liên tục rồi thu tay về, sờ sờ gan bàn tay hơi trầy xước.
“Đều bắn không trúng.” Dương Quang nói rồi thu hồi tầm mắt, thấy động tác xoa nắn nhẹ nhàng của đứa nhỏ, hắn bĩu môi, “Quen rồi sẽ ổn.” Đã sử dụng khẩu súng có lực phản lại thấp nhất nhưng dù sao Dương Hi Ngôn vẫn còn nhỏ, vẫn chưa thích ứng được.
Thật ra mà nói, lúc Dương Quang quyết định dạy đứa nhỏ bắn súng hắn vẫn có chút do dự.
Dáng vẻ đứa nhỏ cầm súng vẫn khiến hắn nhớ đến mười năm sau, hắn vô cùng sợ hãi cậu sẽ chĩa súng vào chính bản thân mình.
Nhưng dù sao vẫn phải khắc phục thôi.
Để tránh cho một ngày nào đó đứa nhỏ sẽ chĩa súng vào bản thân, hắn phải dạy cậu làm thế nào chĩa súng vào