Sau khi ra quyết định để Dương Hi Ngôn đi, Dương Quang lập tức liên lạc với Thiệu Phong.
Quả nhiên Thiệu Phong không hề từ chối, mà thật ra y vẫn luôn đợi Dương Quang mở miệng.
Y hỏi Dương Quang: “Trong nước hay nước ngoài?”
“Cho nhóc tự chọn.” Tuy vậy, Dương Quang biết rằng đứa nhỏ kia nhất định sẽ không chọn nước ngoài.
“Được, năm ngày sau tao đến đón nhóc.”
“Cảm ơn.”
Thiệu Phong trả lời bằng cách cúp luôn điện thoại.
Nghe thấy âm thanh ‘tút tút’ truyền đến, khóe môi Dương Quang nhẹ cong, chỉ là ý cười còn chưa chạm đến đáy mắt đã vội phai nhạt.
Nói với Thiệu Phong chỉ cần một câu, thế nhưng làm sao để mở miệng nói với đứa nhỏ đây?
Hắn vẫn không muốn thấy gương mặt buồn bã và ánh mắt như bị vứt bỏ của đứa nhỏ.
Nhưng mà, những gì cần nói thì vẫn phải nói.
Kéo dài đến hết ngày thứ hai, sau bữa cơm tối, Dương Quang gọi Dương Hi Ngôn vào phòng sách, trên bàn là hồ sơ và giấy tờ thôi học của đứa nhỏ được Triệu Đông mang về lúc chiều.
Dương Quang nói: “Từ ngày mai nhóc không cần đến trường nữa, cũng không cần đi huấn luyện.” Dương Quang nhìn chằm chằm đứa nhỏ, chú ý từng chút biến hóa của cậu, hắn nói: “Ngày mốt chú Thiệu sẽ đến đón nhóc, nhóc sang chỗ chú ấy ở một thời gian, chú hai bận việc xong sẽ đón nhóc về.”
Vốn nghĩ rằng dù đứa nhỏ không khóc không làm ầm ĩ, thì vẻ mặt cũng sẽ tràn ngập sợ hãi, nhưng cậu chỉ nhìn Dương Quang thật lâu, sau đó trầm mặc gật đầu.
Đứa nhỏ này không phải không hiểu gì hết.
Thật ra nhìn thấy Dương Quang ngày càng bận rộn và sắc mặt của những người xung quanh ngày càng nghiêm túc, đứa nhỏ biết chú hai của cậu có chuyện quan trọng cần làm.
Mà khi ánh mắt Dương Quang như xuyên qua mọi vật rơi xuống người cậu, đứa nhỏ biết rằng bản thân mình có thể sẽ bị đưa đi.
Từ lúc cậu bị bắt cóc đã hiểu rằng mình sẽ liên lụy đến chú hai, vậy nên bắt buộc phải rời khỏi hắn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thái độ hợp tác của đứa nhỏ cũng không khiến Dương Quang yên lòng hơn, ngược lại hắn cho rằng cậu còn chưa hiểu rõ ý hắn, hoặc vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Nếu sau khi hắn đưa đứa nhỏ đi rồi cậu mới làm ầm ĩ lên, vậy thật sự sẽ gây ra phiền phức cho Thiệu Phong.
Hắn nghĩ ngợi rồi vẫy tay với đứa nhỏ, “Qua đây.”
Đứa nhỏ nghe lời bước sang, Dương Quang kéo cậu đến trước mặt mình, nhìn vào mắt cậu hỏi: “Có gì chưa hiểu không?”
Hắn nói với đứa nhỏ: “Không được cho người khác biết nhóc ở đâu.
Cho nên sau khi nhóc đến chỗ chú Thiệu rồi không được có bất kỳ liên hệ gì với người ở thành phố S, bao gồm cả chú.”
Cuối cùng đứa nhỏ cũng hoảng lên, “Không được gọi điện sao?”
“Không được!” Nói rồi, Dương Quang nhìn thấy hơi nước dâng lên trong mắt đứa nhỏ, hắn lại cảm thấy giọng điệu của mình nghiêm khắc quá rồi, bèn nhẹ nhàng hơn: “Nếu có chuyện muốn nói với chú, nhóc có thể viết thư, khi nào chú Thiệu gặp chú sẽ đưa chú xem, nhưng ngoại trừ chú Thiệu ra, nhóc không được để người khác biết mối quan hệ giữa nhóc và chú, hiểu chưa?”
Đứa nhỏ cắn môi nhăn mặt không nói tiếng nào.
“Hi Ngôn?”
“Chú hai…” Thật lâu sau, đứa nhỏ mới khẽ khàng mở miệng, “Nhất định phải đưa con đi sao?”
“Ừ.” Dương Quang xoa đầu cậu, thở dài nói: “Nếu nhóc còn bị bắt nữa, chú hai lại bị người khác uy hiếp, lần sau sẽ không chạy thoát dễ dàng như thế nữa đâu.”
“Vậy…” Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn hắn, khoảnh khắc ấy Dương Quang cho rằng cậu sẽ khóc, nhưng không, cậu không hề rơi nước mắt.
Đứa nhỏ chỉ nhìn Dương Quang, đôi mắt ẩm ướt mang theo ý cầu xin, cậu hỏi: “Chú hai, chú sẽ đến đón con sao?”
“Đương nhiên rồi!” Hắn cho cậu một câu trả lời khẳng định không chút ngập ngừng.
Dương Quang cúi người đối diện với tầm mắt của đứa nhỏ, hắn nói: “Chú là chú hai của nhóc, bất kể lúc nào cũng là như thế.
Nhóc lớn rồi, chú hai biết nhóc sẽ hiểu, đưa nhóc đi không chỉ vì chú, mà còn vì nhóc nữa.
Chú hi vọng nhóc sẽ không gặp phải bất kì nguy hiểm nào, khỏe mạnh trưởng thành.” Là một phụ huynh, Dương Quang cho rằng hắn cũng không quá thất bại.
“Dạ.” Đứa nhỏ gật đầu, siết chặt tay hắn, hứa hẹn: “Con sẽ nghe lời, không gây phiền phức cho chú Thiệu.”
“Ngoan.” Dương Quang vui vẻ xoa đầu cậu.
Hai ngày tiếp theo, tầm mắt đứa nhỏ chưa từng rời khỏi Dương Quang, ánh mắt chuyên chú tựa như muốn khắc họa lại dáng vẻ của hắn vào sâu trong lòng.
.
Trước khi ngồi vào xe của Thiệu Phong, Dương Quang lại không yên tâm dặn thêm lần nữa: “Ngoan ngoãn ăn cơm, đi ngủ đúng giờ, đợi bên này yên ổn rồi chú sẽ đón nhóc về.”
“Dạ.” Đứa nhỏ gật đầu, đột nhiên vươn tay xoa cái cằm lún phún râu của hắn, nói: “Chú hai, đừng lo lắng, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Dương Quang cười nhìn cậu mở cửa lên xe.
“Tao sẽ gọi điện cho mày theo định kỳ, nhóc ở cùng với tao.” Thiệu Phong cam đoan.
“Ừ, giao cho mày tao an tâm rồi.” So với một nhà cán bộ cao cấp của Nghiêm Phong, nhà của Thiệu Phong xem như có trắng có đen, nhưng người biết được bối cảnh của y cũng không nhiều lắm.
Tự mình tiễn xe Thiệu Phong đi, thấy bóng dáng bé nhỏ vẫn luôn tựa vào cửa sau xe mà nhìn theo hắn, nụ cười trên mặt Dương Quang dần đóng băng.
Đây là đứa nhỏ hắn xem như con ruột của mình.
Dương Quang nghĩ đã đến lúc hắn san bằng đường đi giúp cậu.
Tương lai của Diệm Bang chắc chắn sẽ giao vào tay đứa nhỏ, mà hiện giờ cũng là một cơ hội giúp đứa nhỏ thích ứng với cuộc sống không có hắn!
Tiễn Dương Hi Ngôn đi, về cơ bản Dương Quang không còn bó tay bó chân, không còn bất cứ cố kỵ gì nữa, giờ đây lòng hắn tràn ngập quyết tâm.
Tât cả đã được sắp xếp trật tự, cả thành phố S đều ngập tràn hơi thở mưa gió kéo đến.
Chuyện bắt cóc không thành, Long Môn lỡ mất cơ hội, cũng biết rằng Dương Quang sẽ không để yên.
Sau khi anh cả Long Môn cân nhắc cẩn thận, quyết định liên lạc với Hồng Môn.
Ông hai Hồng trực tiếp tránh mặt không gặp, lão ta thích ngồi xem hổ đấu, tốt nhất là đấu đến mức lưỡng bại câu thương, giảm bớt sự hăng hái của Diệm Bang.
Hồng Vân Bằng có đến gặp Long Môn, nhưng đối với dã tâm muốn hợp tác cùng Hồng Môn diệt trừ Diệm Bang cũng chỉ cười trừ.
Loại người không tự hiểu lấy mình, có tư cách gì để hợp tác.
.
“Anh cả, em thật sự không sao, nếu như