Cảm cúm phát sốt, tinh thần căng thẳng, dinh dưỡng thiếu hụt, lại thêm mấy ngày không ăn không ngủ, dẫn đến rối loạn chức năng cơ thể…
Dương Quang vô cảm nghe Tư Đồ Lỗi liệt kê từng vấn đề của Dương Hi Ngôn, nửa ngày trời vẫn không nói câu nào.
Hắn không có cách nào mở miệng.
Cho dù có phẫn nộ hơn nữa, cho dù có muốn dùng sức lắc tỉnh đứa nhỏ đang hôn mê kia, hỏi cậu vì sao không quý trọng bản thân, hắn vẫn phải nỗ lực khống chế chính mình lại.
Ngoại trừ tức giận, cảm giác vô lực lại càng nhiều hơn.
Không quản, chết!
Quản, quản hết sức hết lực, vẫn là chết!
Mặc kệ? Xem chừng kết quả cuối cùng vẫn không thoát khỏi một chữ chết!
Vì sao mạng sống của đứa nhỏ này nhất định phải buộc chung với hắn? Rõ ràng là Dương Nghiên có lỗi với hắn, vì sao hắn còn phải vì con anh ta mà tự giày vò chính mình chứ?
“Có chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại trốn về?” Hắn tặc lưỡi, Dương Quang tìm người lâu như vậy, đến lúc về vẫn là bộ dáng nửa sống nửa chết.
Nếu không biết rõ thái độ làm người của Thiệu Phong, không biết nguyên nhân câu chuyện, Tư Đồ Lỗi còn cho rằng Thiệu Phong ngược đãi đứa nhỏ.
Mà chuyện khiến hắn ngạc nhiên hơn nữa là: “Sao mày nỡ lòng xuống tay với nhóc được vậy?”
Dương Quang bao che con cái vô cùng dữ dội, mà từ nhỏ đến lớn Dương Hi Ngôn luôn ngoan ngoãn nghe lời đến mức khiến người khác đau lòng.
Tư Đồ Lỗi cảm thấy đứa nhỏ sẽ không to gan đến mức làm ra chuyện khiến Dương Quang nổi trận lôi đình.
Nhưng nếu nhóc không làm sai cái gì, Dương Quang cũng sẽ không ra tay đánh nhóc.
“Không tiện nói sao?” Thấy Dương Quang trầm mặc, Tư Đồ Lỗi ngày càng hiếu kỳ, tầm mắt nhìn một vòng dừng lại trên bàn tay băng bó của Dương Quang, “Tay mày sao vậy?” Rõ ràng lúc Dương Quang đưa người đến đây vẫn còn chưa sao mà.
“Không có gì.” Dương Quang chớp mắt, vẻ mặt bình tĩnh của hắn khiến người khác không nhìn ra được đang vui hay giận, “Ghế trong phòng nghỉ hư rồi, mày có thể tìm Triệu Đông thanh toán.”
“Mày…” Thu lại vẻ mặt tươi cười, Tư Đồ Lỗi thảng thốt đánh giá hắn, không chắc chắn hỏi: “Mất khống chế?”
Dương Quang bĩu môi, không nói lời nào.
Tư Đồ Lỗi ngồi thẳng lên, nghiêm túc hỏi: “Có gì cần tao giúp không?” Hắn chưa bao giờ hoài nghi khả năng tự chủ của Dương Quang, nếu sự việc thật sự nghiêm trọng đến mức này, hắn cảm thấy Dương Quang sẽ không im lặng chẳng nói gì.
Trầm mặc thật lâu, Dương Quang hỏi hắn: “Mày biết thôi miên không?”
“Không biết.” Ngừng một chút, Tư Đồ Lỗi nói: “Nếu cần thì tao giới thiệu cho mày người có uy tín trong lĩnh vực này, nhưng mày phải nói cho tao biết mày định làm gì.”
Mặc dù hắn không hề để ý đến thân phận của Dương Quang, hơn nữa bản thân cũng không phải là công dân nghe theo pháp luật, nhưng nếu Dương Quang định dùng y học để phạm tội, nếu dùng cho bản thân hắn thì không sao, nhưng dùng với người khác thì…
“Mày nghĩ nhiều rồi.” Nhìn thấy hoài nghi trong mắt Tư Đồ Lỗi, Dương Quang bật cười chế nhạo, tầm mắt đảo sang gương mặt trắng bệch của đứa nhỏ vẫn đang hôn mê, Dương Quang nói: “Tao muốn nhóc quên đi một vài chuyện.”
Tư Đồ Lỗi nhíu mày, hắn không nghĩ đến Dương Quang lại muốn thôi miên Dương Hi Ngôn.
Hắn cố gắng lục lọi những kí ức liên quan đến vấn đề thôi miên trong đầu mình, một lúc sau nói với Dương Quang: “Tao không đồng ý cách làm này của mày.”
“Tại sao?”
“Trạng thái tâm lý của Hi Ngôn…” Tư Đồ Lỗi ngập ngừng một lúc, lựa ra những từ ngữ hình dung tương đối uyển chuyển, “Nhóc quá yếu, cũng quá cố chấp, ngoại trừ mày, tao cảm thấy nhóc sẽ không tin tưởng bất kì ai khác.
Chỉ với điểm này thì trên cơ bản việc thôi miên đã thất bại.” Xác suất thành công như vậy, hắn cảm thấy với mức độ để ý của Dương Quang dành cho Dương Hi Ngôn, Dương Quang sẽ không cân nhắc đến vấn đề này nữa.
Hắn hỏi Dương Quang: “Hi Ngôn sao vậy?”
Hắn cho rằng Dương Hi Ngôn làm sai chuyện gì khiến Dương Quang tức giận, dù sao cũng có thể nhìn ra cái tát kia Dương Quang đánh không hề nương tay, chẳng ngờ Dương Quang lại nói: “Bị tao bẻ cong rồi.”
“….Chỉ vậy thôi?” Đợi thêm nửa ngày vẫn không đợi được câu tiếp theo của Dương Quang, Tư Đồ Lỗi nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh, “Mày sẽ không vì chuyện nhỏ như thế mà nổi điên chứ?”
“Chuyện nhỏ?” Dương Quang nhíu mày, hỏi: “Chưa đủ nghiêm trọng sao?”
“Phụt…” Thật sự là không nhịn được nữa phải cười nhạo một tiếng, Tư Đồ Lỗi liếc hắn, bất mãn nói: “Tao còn tưởng chuyện gì lớn lắm, nói nửa ngày thì ra chuyện lớn đến mức chỉ xì được tí hơi, mày cũng không thích phụ nữ mà? Có gì phải tức giận?” Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà bị ăn tát, Tư Đồ Lỗi thấy không đáng cho đứa nhỏ.
“Hành vi này của mày gọi là quan đốt nhà không cho dân đốt đèn!” Vốn dĩ Tư Đồ Lỗi còn định nói thêm vài câu nữa, nhưng thấy sắc mặt của Dương Quang bèn nuốt xuống mấy lời dạy bảo sắp trào ra.
“Được rồi, tao thật sự cảm thấy chuyện này không đáng để tức giận như vậy.” Mặc dù có chút không hiểu nổi, nhưng hắn cũng không thêm dầu vào lửa nữa, dù sao đây cũng là việc nhà của Dương Quang.
Tư Đồ Lỗi vỗ vai hắn an ủi: “Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển như vậy, tạo ra một đứa bé không phải dễ lắm sao, nhà họ Dương mày sẽ không bị tuyệt hậu đâu mà.”
“Ai lo chuyện này chứ?” Dương Quang bất đắc dĩ liếc Tư Đồ Lỗi: “Tao không có quyền can thiệp chuyện tính hướng của nhóc, nếu như nhóc có thể tìm đúng đối tượng hơn.”
“Hở?” Tư Đồ Lỗi lại hiếu kỳ rồi, “Nhóc coi trọng ai rồi?”
Thấy ánh mắt của Dương Quang bắn về phía mình, vẻ mặt Tư Đồ Lỗi lập tức trở nên nghiêm túc, “Không phải chứ, mặc dù tao rất vinh hạnh nhưng mà cách biệt tuổi tác quá nhiều…”
Dương Quang bĩu môi, “Ngưng tự kỷ.”
“Chứ sao mày nhìn tao?” Vẻ mặt Tư Đồ Lỗi ngập tràn vô tội, sau đó lại chuyển sang hiếu kỳ huých huých Dương Quang: “Nói coi, nhóc coi trọng ai?”
Thấy Dương Quang vẫn im lặng nhìn hắn, vẻ mặt Tư Đồ Lỗi tràn ngập hoài nghi, sau đó nụ cười dần biến mất.
Hắn trừng to mắt, không dám tin chỉ vào Dương Quang.
Dương Quang bất đắc dĩ gật đầu, sau đó xoa huyệt thái dương, “Bây giờ tao cũng không biết nên làm sao nữa.”
“Không phải chứ…” Tư Đồ Lỗi kinh ngạc há to miệng, nhìn Dương Hi Ngôn đang nằm trên giường, lại nhìn Dương Quang, nghi ngờ hỏi: “Mày chắc chắn không đoán sai chứ?” Hắn sợ rằng Dương Quang còn tự kỷ hơn cả mình.
“Tao biết từ sớm rồi.” Dương Quang cắn môi nói: “Đáng lẽ lúc đầu không nên nói nhóc có thể viết thư cho tao.”
“Chẳng trách mày cứ trốn tránh nhóc.” Cuối cùng Tư Đồ Lỗi cũng biết nguyên nhân khiến mấy người bọn họ khó hiểu.
Hắn hỏi Dương Quang: “Rồi mày lại chuẩn bị đưa nhóc đi sao?”
Dương Quang lắc đầu, nhớ đến lời Thiệu Phong nói, lại nhìn dáng vẻ hiện tại của Dương Hi Ngôn, hắn cười khổ: “Tao không muốn bức chết nhóc.”
Tư Đồ Lỗi vô cùng thấu hiểu lời nói này của hắn, liếc nhìn đứa nhỏ vẫn đang hôn mê