Làm Chú Khó Lắm

Thỏa Hiệp Thầm Lặng


trước sau



Cảm cúm phát sốt, tinh thần căng thẳng, dinh dưỡng thiếu hụt, lại thêm mấy ngày không ăn không ngủ, dẫn đến rối loạn chức năng cơ thể…
Dương Quang vô cảm nghe Tư Đồ Lỗi liệt kê từng vấn đề của Dương Hi Ngôn, nửa ngày trời vẫn không nói câu nào.
Hắn không có cách nào mở miệng.
Cho dù có phẫn nộ hơn nữa, cho dù có muốn dùng sức lắc tỉnh đứa nhỏ đang hôn mê kia, hỏi cậu vì sao không quý trọng bản thân, hắn vẫn phải nỗ lực khống chế chính mình lại.
Ngoại trừ tức giận, cảm giác vô lực lại càng nhiều hơn.
Không quản, chết!
Quản, quản hết sức hết lực, vẫn là chết!
Mặc kệ? Xem chừng kết quả cuối cùng vẫn không thoát khỏi một chữ chết!
Vì sao mạng sống của đứa nhỏ này nhất định phải buộc chung với hắn? Rõ ràng là Dương Nghiên có lỗi với hắn, vì sao hắn còn phải vì con anh ta mà tự giày vò chính mình chứ?
“Có chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại trốn về?” Hắn tặc lưỡi, Dương Quang tìm người lâu như vậy, đến lúc về vẫn là bộ dáng nửa sống nửa chết.

Nếu không biết rõ thái độ làm người của Thiệu Phong, không biết nguyên nhân câu chuyện, Tư Đồ Lỗi còn cho rằng Thiệu Phong ngược đãi đứa nhỏ.
Mà chuyện khiến hắn ngạc nhiên hơn nữa là: “Sao mày nỡ lòng xuống tay với nhóc được vậy?”
Dương Quang bao che con cái vô cùng dữ dội, mà từ nhỏ đến lớn Dương Hi Ngôn luôn ngoan ngoãn nghe lời đến mức khiến người khác đau lòng.

Tư Đồ Lỗi cảm thấy đứa nhỏ sẽ không to gan đến mức làm ra chuyện khiến Dương Quang nổi trận lôi đình.


Nhưng nếu nhóc không làm sai cái gì, Dương Quang cũng sẽ không ra tay đánh nhóc.
“Không tiện nói sao?” Thấy Dương Quang trầm mặc, Tư Đồ Lỗi ngày càng hiếu kỳ, tầm mắt nhìn một vòng dừng lại trên bàn tay băng bó của Dương Quang, “Tay mày sao vậy?” Rõ ràng lúc Dương Quang đưa người đến đây vẫn còn chưa sao mà.
“Không có gì.” Dương Quang chớp mắt, vẻ mặt bình tĩnh của hắn khiến người khác không nhìn ra được đang vui hay giận, “Ghế trong phòng nghỉ hư rồi, mày có thể tìm Triệu Đông thanh toán.”
“Mày…” Thu lại vẻ mặt tươi cười, Tư Đồ Lỗi thảng thốt đánh giá hắn, không chắc chắn hỏi: “Mất khống chế?”
Dương Quang bĩu môi, không nói lời nào.
Tư Đồ Lỗi ngồi thẳng lên, nghiêm túc hỏi: “Có gì cần tao giúp không?” Hắn chưa bao giờ hoài nghi khả năng tự chủ của Dương Quang, nếu sự việc thật sự nghiêm trọng đến mức này, hắn cảm thấy Dương Quang sẽ không im lặng chẳng nói gì.
Trầm mặc thật lâu, Dương Quang hỏi hắn: “Mày biết thôi miên không?”
“Không biết.” Ngừng một chút, Tư Đồ Lỗi nói: “Nếu cần thì tao giới thiệu cho mày người có uy tín trong lĩnh vực này, nhưng mày phải nói cho tao biết mày định làm gì.”
Mặc dù hắn không hề để ý đến thân phận của Dương Quang, hơn nữa bản thân cũng không phải là công dân nghe theo pháp luật, nhưng nếu Dương Quang định dùng y học để phạm tội, nếu dùng cho bản thân hắn thì không sao, nhưng dùng với người khác thì…
“Mày nghĩ nhiều rồi.” Nhìn thấy hoài nghi trong mắt Tư Đồ Lỗi, Dương Quang bật cười chế nhạo, tầm mắt đảo sang gương mặt trắng bệch của đứa nhỏ vẫn đang hôn mê, Dương Quang nói: “Tao muốn nhóc quên đi một vài chuyện.”
Tư Đồ Lỗi nhíu mày, hắn không nghĩ đến Dương Quang lại muốn thôi miên Dương Hi Ngôn.

Hắn cố gắng lục lọi những kí ức liên quan đến vấn đề thôi miên trong đầu mình, một lúc sau nói với Dương Quang: “Tao không đồng ý cách làm này của mày.”
“Tại sao?”
“Trạng thái tâm lý của Hi Ngôn…” Tư Đồ Lỗi ngập ngừng một lúc, lựa ra những từ ngữ hình dung tương đối uyển chuyển, “Nhóc quá yếu, cũng quá cố chấp, ngoại trừ mày, tao cảm thấy nhóc sẽ không tin tưởng bất kì ai khác.

Chỉ với điểm này thì trên cơ bản việc thôi miên đã thất bại.” Xác suất thành công như vậy, hắn cảm thấy với mức độ để ý của Dương Quang dành cho Dương Hi Ngôn, Dương Quang sẽ không cân nhắc đến vấn đề này nữa.
Hắn hỏi Dương Quang: “Hi Ngôn sao vậy?”
Hắn cho rằng Dương Hi Ngôn làm sai chuyện gì khiến Dương Quang tức giận, dù sao cũng có thể nhìn ra cái tát kia Dương Quang đánh không hề nương tay, chẳng ngờ Dương Quang lại nói: “Bị tao bẻ cong rồi.”
“….Chỉ vậy thôi?” Đợi thêm nửa ngày vẫn không đợi được câu tiếp theo của Dương Quang, Tư Đồ Lỗi nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh, “Mày sẽ không vì chuyện nhỏ như thế mà nổi điên chứ?”
“Chuyện nhỏ?” Dương Quang nhíu mày, hỏi: “Chưa đủ nghiêm trọng sao?”
“Phụt…” Thật sự là không nhịn được nữa phải cười nhạo một tiếng, Tư Đồ Lỗi liếc hắn, bất mãn nói: “Tao còn tưởng chuyện gì lớn lắm, nói nửa ngày thì ra chuyện lớn đến mức chỉ xì được tí hơi, mày cũng không thích phụ nữ mà? Có gì phải tức giận?” Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà bị ăn tát, Tư Đồ Lỗi thấy không đáng cho đứa nhỏ.
“Hành vi này của mày gọi là quan đốt nhà không cho dân đốt đèn!” Vốn dĩ Tư Đồ Lỗi còn định nói thêm vài câu nữa, nhưng thấy sắc mặt của Dương Quang bèn nuốt xuống mấy lời dạy bảo sắp trào ra.
“Được rồi, tao thật sự cảm thấy chuyện này không đáng để tức giận như vậy.” Mặc dù có chút không hiểu nổi, nhưng hắn cũng không thêm dầu vào lửa nữa, dù sao đây cũng là việc nhà của Dương Quang.

Tư Đồ Lỗi vỗ vai hắn an ủi: “Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển như vậy, tạo ra một đứa bé không phải dễ lắm sao, nhà họ Dương mày sẽ không bị tuyệt hậu đâu mà.”
“Ai lo chuyện này chứ?” Dương Quang bất đắc dĩ liếc Tư Đồ Lỗi: “Tao không có quyền can thiệp chuyện tính hướng của nhóc, nếu như nhóc có thể tìm đúng đối tượng hơn.”
“Hở?” Tư Đồ Lỗi lại hiếu kỳ rồi, “Nhóc coi trọng ai rồi?”
Thấy ánh mắt của Dương Quang bắn về phía mình, vẻ mặt Tư Đồ Lỗi lập tức trở nên nghiêm túc, “Không phải chứ, mặc dù tao rất vinh hạnh nhưng mà cách biệt tuổi tác quá nhiều…”
Dương Quang bĩu môi, “Ngưng tự kỷ.”
“Chứ sao mày nhìn tao?” Vẻ mặt Tư Đồ Lỗi ngập tràn vô tội, sau đó lại chuyển sang hiếu kỳ huých huých Dương Quang: “Nói coi, nhóc coi trọng ai?”
Thấy Dương Quang vẫn im lặng nhìn hắn, vẻ mặt Tư Đồ Lỗi tràn ngập hoài nghi, sau đó nụ cười dần biến mất.
Hắn trừng to mắt, không dám tin chỉ vào Dương Quang.

Dương Quang bất đắc dĩ gật đầu, sau đó xoa huyệt thái dương, “Bây giờ tao cũng không biết nên làm sao nữa.”
“Không phải chứ…” Tư Đồ Lỗi kinh ngạc há to miệng, nhìn Dương Hi Ngôn đang nằm trên giường, lại nhìn Dương Quang, nghi ngờ hỏi: “Mày chắc chắn không đoán sai chứ?” Hắn sợ rằng Dương Quang còn tự kỷ hơn cả mình.
“Tao biết từ sớm rồi.” Dương Quang cắn môi nói: “Đáng lẽ lúc đầu không nên nói nhóc có thể viết thư cho tao.”
“Chẳng trách mày cứ trốn tránh nhóc.” Cuối cùng Tư Đồ Lỗi cũng biết nguyên nhân khiến mấy người bọn họ khó hiểu.
Hắn hỏi Dương Quang: “Rồi mày lại chuẩn bị đưa nhóc đi sao?”
Dương Quang lắc đầu, nhớ đến lời Thiệu Phong nói, lại nhìn dáng vẻ hiện tại của Dương Hi Ngôn, hắn cười khổ: “Tao không muốn bức chết nhóc.”
Tư Đồ Lỗi vô cùng thấu hiểu lời nói này của hắn, liếc nhìn đứa nhỏ vẫn đang hôn mê

bất tỉnh kia, nhân tiện gửi đến Dương Quang ánh mắt đồng tình, cũng không quên bình luận một câu khen ngợi, “Tốt lắm, xem ra còn chưa mất hết lý trí.”
Khen xong rồi lại sầu não, “Không thể đưa đi, không thể chấp nhận…” Tư Đồ Lỗi nói: “Việc này có chút phiền phức…”
“Để nhóc khỏe lại đã!” Tư Đồ Lỗi suy tư một lúc rồi đề nghị với Dương Quang: “Đừng từ chối thẳng mặt, nghĩ cách từ từ hóa giải, có lẽ về sau lớn hơn, hiểu chuyện hơn nhóc sẽ hiểu ra thôi.”
Dương Quang gật đầu, “Tao cũng nghĩ như vậy.”
Mặc dù đã có quyết định rồi, nhưng mà… bóng ma trong mắt hắn vẫn không có cách nào tiêu tan.
.
Lúc Dương Hi Ngôn tỉnh dậy thì thấy chú hai của cậu đang đứng bên cửa sổ, dường như muốn nhìn điều gì đó bên ngoài ô cửa.

Cậu hơi nâng đầu lên, ngắm nhìn bàn tay xương khớp rõ rệt đặt trên khung cửa, đến tận bây giờ Dương Hi Ngôn vẫn nhớ mãi sự ấm áp của những đầu ngón tay ấy, cũng nhớ cả cảm giác đau đớn khi từng ngón siết chặt lấy cằm cậu.
Chú hai…
Môi cậu nhúc nhích, rõ ràng không phát ra chút âm thanh nào, nhưng người đàn ông đứng trước cửa sổ dường như vẫn nghe thấy như thường.

Cơ thể hắn hơi cứng lại, sau đó quay đầu nhìn cậu.
Chia xa bốn năm, gương mặt ngoại trừ nhiều thêm nét tang thương, người đàn ông này vẫn hệt như trong trí nhớ của Dương Hi Ngôn.

Vầng trán rộng lớn, đôi mắt sắc bén, sóng mũi cao cao, bờ môi mỏng tuyệt đẹp, cùng với phần xương cằm cứng rắn.
“Tỉnh rồi?” Giọng điệu hỏi thăm bình thản, còn mang theo một chút lạnh lùng.
Thấy cậu muốn ngồi dậy, Dương Quang bèn bước đến gần, bàn tay khi trước vẫn đặt trên khung cửa ấn vai cậu xuống, không dùng sức quá nhiều, nhưng mang theo ý tứ không cho phép kháng cự.

“Bệnh còn chưa khỏe, nằm yên đi.”
Dương Hi Ngôn thuận theo lực đẩy của Dương Quang lại nằm xuống, vì động tác vừa nãy mà kim đâm trên mu bàn tay bị lệch chảy máu.
Dương Quang nhìn một cái rồi nói: “Đừng nhúc nhích, tôi đi gọi người.”
Ánh mắt tham lam của Dương Hi Ngôn chuyển động theo bóng dáng Dương Quang, mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa, trong mắt cậu mới nhiều thêm sự hoảng loạn…
Chú hai…
Cậu rất sợ người đàn ông kia đi rồi sẽ không về nữa.
May mà, không lâu sao đó Dương Quang dẫn theo Tư Đồ Lỗi mặc áo blouse trắng vào phòng.
“Tỉnh lại là tốt rồi, có thấy khó chịu ở đâu không?” Tư Đồ Lỗi hỏi thăm, nhân tiện giúp cậu điều chỉnh lại kim.
So với trước đây, ánh mắt Tư Đồ Lỗi nhìn cậu nhiều thêm một chút cảm xúc nào đó.

Dương Hi Ngôn lắc đầu, ánh mắt lại trở về trên người Dương Quang.
“Không có vấn đề gì lớn nữa.” Tư Đồ Lỗi thấy Dương Hi Ngôn nhìn Dương Quang chăm chú, hắn ném cho con người vẻ mặt không gợn chút sóng gió nào kia một ánh mắt đồng tình.

Sau khi giúp Dương Hi Ngôn kiểm tra qua một lượt, Tư Đồ Lỗi nói: “Chú ý ăn uống, uống thuốc đúng giờ, ngoan ngoan điều dưỡng thêm một thời gian nữa sẽ khỏe.”
“Ừ.” Dương Quang đáp ứng, liếc nhìn Dương Hi Ngôn một cái, cuối cùng nói: “Buổi chiều tao dẫn nhóc về Tất Viên.”
“Có thể.” Đến tận lúc này Dương Quang vẫn không quên đứa nhỏ không thích bệnh viện, Tư Đồ Lỗi thấy bản thân mình cũng không cần lo lắng thêm nữa.

Hắn nháy mắt với Dương Hi Ngôn, nhắc nhở cậu: “Chú của nhóc sẽ không đưa nhóc đi đâu, yên tâm dưỡng bệnh đi, đừng có suy nghĩ linh tinh nữa.”
Dương Quang cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, Tư Đồ Lỗi nhún vai, “Tao muốn tốt cho nhóc thôi, nếu tâm tình không thể buông lỏng sẽ bất lợi với việc hồi phục sức khỏe.” Hắn lại nhìn Dương Hi Ngôn một cái nữa rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Mặc dù cười trên nỗi đau của người khác là không đúng, hơn nữa ở vị trí của một người bạn hắn nên giúp Dương Quang nghĩ cách mới đúng.

Nhưng mà hiếm khi nào thấy được dáng vẻ bó tay chịu thua của Dương Quang, đương nhiên Tư Đồ Lỗi không muốn bỏ qua cơ hội xem kịch hay rồi.
Sau khi Tư Đồ Lỗi rời đi, phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh.
Dương Quang không biết nên nói gì.

Khuyên cũng khuyên rồi, mắng cũng mắng rồi, thậm chí đánh cũng… ánh mắt của hắn lại rơi xuống dấu tay trên mặt Dương Hi Ngôn, ánh sáng trong con ngươi lại chợt lóe.
Hiện giờ hắn thật sự không muốn nói chuyện với đứa nhỏ này.
“Chú hai…” Dương Hi Ngôn thấy Dương Quang tựa hồ muốn ra ngoài, cậu hoảng lên muốn kéo chăn ra rời giường, nhưng bị ánh mắt của Dương Quang cản lại.
“Chú hai…” Không dám nhúc nhích, nhưng cũng không muốn Dương Quang rời khỏi.

Tựa như trở về khi còn nhỏ, Dương Hi Ngôn bất lực khẽ khàng gọi từng tiếng “Chú hai, đừng giận con…”
Trong chớp mắt con ngươi hắn tối xuống, hắn muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy âm thanh run rẩy của đứa nhỏ, cùng với gương mặt vốn chưa hồi phục được thêm bao nhiêu máu vì sự trầm mặc của hắn mà càng trở nên trắng bệch hơn, Dương Quang cắn môi.
Một lúc lâu sau đó, khi đứa nhỏ cầu xin đến sắp bật khóc, Dương Quang nhẹ thở dài, “Nghỉ ngơi cho tốt trước đi, những thứ khác…” Hắn khẽ cong môi, nụ cười có chút lạnh nhạt, “Đợi nhóc khỏe rồi tôi sẽ tính sổ!”
Thái độ của hắn khiến Dương Hi Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Sự sợ hãi trong ánh mắt bớt đi một ít, con ngươi đen láy yên tĩnh nhìn Dương Quang, nhẹ nhàng đáp một tiếng, “Dạ.” Chỉ cần không đưa cậu đi, chỉ cần đừng không quản không hỏi đến cậu, là tốt rồi.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện