Sau khi ánh mắt Dương Hi Ngôn không còn dừng lại trên người Dương Quang, hắn cũng không nhắc đến chuyện đưa cậu đi nữa.
Không phải Dương Quang chưa từng nghĩ đến việc mưu tính trong lòng đứa nhỏ nhiều hơn hắn nghĩ.
Cậu biết khi nào nên thoái nhượng, khi nào nên giữ vững sự quật cường của mình.
Dương Quang không muốn nghi ngờ đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn, hắn thà xem sự thỏa hiệp đứa nhỏ biểu hiện ra như một loại thông cảm với hắn.
Sự phát triển hiện tại của Diệm Bang sớm đã vượt xa khỏi ký ức của Dương Quang, sự lớn mạnh này dẫn đến lượng công việc cũng ngày càng tăng lên, cộng thêm cả kế hoạch của bản thân hắn, cho dù có Triệu Đông và Tuần Thành giúp đỡ, hắn vẫn cảm thấy sức lực và tinh thần luôn ở mức báo động.
Vì vậy khi thấy Dương Hi Ngôn do dự một lúc rồi bước đến cầm lấy bản kế hoạch trên tay hắn, Dương Quang hoàn toàn không ngăn cản, thậm chí còn vui mừng cười với đứa nhỏ.
Dương Quang nói: “Đừng miễn cưỡng.” Hắn biết nếu hiện tại để đứa nhỏ tiếp nhận mọi thứ vẫn còn quá sớm, hắn cần phải cho cậu thời gian thích ứng.
Dương Hi Ngôn không nói lời nào, ánh mắt dừng trên quầng thâm dưới mắt người đàn ông thật lâu mới khẽ lắc đầu.
Có rất nhiều lời không cần phải nói rõ ràng.
Ở với nhau bao nhiêu năm qua, giữa hai chú cháu vẫn có sự ăn ý thầm lặng như thế.
Dường như trở về hình thức ở chung ngày trước, Dương Hi Ngôn vẫn yên lặng nghe lời như cũ, mà thái độ của Dương Quang đối với đứa nhỏ này vẫn là sự nghiêm khắc mang theo ý tứ xa lánh.
Dương Hi Ngôn xem như hoàn toàn buông tay với bài vở ở trường, bản thân cậu không có bất kỳ ý kiến gì, mà Dương Quang cũng cảm thấy bằng trung học không nói lên được gì, vì thế cũng mặc cậu.
Nhưng Nghiêm Phong vẫn có chút tiếc nuối với việc này.
“Không khuyên nhóc thêm hả? Ra nước ngoài học sâu hơn, lấy cái bằng thạc sĩ tiến sĩ gì đó, không phải mày được nở mặt nở mày sao?” Lại là một lần tụ họp, hắn hỏi Dương Quang như thế.
“Nhóc không muốn ra nước ngoài, tao cũng không thích miễn cưỡng nhóc.” Dương Quang nhún vai, nói: “Tiết kiệm được mớ tiền, rất tốt.”
Nghiêm Phong nhìn hắn, “Khi nào mày lại để ý đến chuyện tiền bạc thế?”
“Nếu Hi Ngôn muốn đi, tao có thể tài trợ.” Mạc Tĩnh Thành nói, bị Tư Đồ Lỗi đập lên vai một cái.
“Mày nhiền tiền quá không có chỗ tiêu xài hả? Suy nghĩ xem có nên giúp đỡ tao một chút không?”
Nghiêm Phong nhìn hắn, lại nhìn Mạc Tĩnh Thành, cuối cùng nhìn sang Dương Quang, hỏi: “Tao bỏ lỡ cái gì rồi hả?”
Thiệu Phong nghe vậy cũng xoay đầu nhìn sang Dương Quang, sau đó hỏi hắn, “Mày chưa nói với bọn họ?”
Dương Quang bĩu môi, “Cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, không cần phải tuyên truyền ra.”
“Chuyện gì? Chuyện gì?” Thoát khỏi bàn tay của Tư Đồ Lỗi, Mạc Tĩnh Thành nhìn người này, lại nhìn người kia.
Tư Đồ Lỗi hiểu rõ tình hình, nhưng chưa được Dương Quang đồng ý nên không dám nói chuyện này với y.
Có thể nói mấy người bạn này của hắn vẫn đáng tin…thật ra lời này nói thừa rồi.
Tư Đồ Lỗi nhìn Dương Quang, thấy hắn gật đầu mới tiết lộ bí mật vô cùng kinh ngạc kia: “Hi Ngôn coi trọng Dương Quang.”
Chuyện này Dương Quang cũng không định giấu bọn họ, dù sao gặp mặt nhau không ít, sớm muộn gì cũng bị nhìn ra.
“Coi trọng Dương Quang…là ý gì?” Nghiêm Phong giật mình.
“Không phải giống như anh tao đó chứ…” Mạc Tĩnh Thành miệng rộng nhiều chuyện.
Vẫn là Tư Đồ Lỗi trả lời, vẻ mặt hắn vô cùng vui sướng khi người khác gặp họa, dựng thẳng ngón cái với Mạc Tĩnh Thành, nói: “Đáp đúng rồi!”
Nghiêm Phong thiếu chút nữa không cầm vững ly rượu trên tay.
Hắn nhìn Dương Quang, không dám tin hỏi lại: “Thật luôn?”
“Thật.” Thiệu Phong vẫn mang bộ dáng không có chút biểu cảm nào, y nhìn Dương Quang cũng không có chút biểu cảm nào giống mình, hỏi: “Mày định cứ như vậy mãi?”
“Không thì sao?” Dương Quang liếc sang một cái rồi rũ mắt, thản nhiên nói: “Tao đang dạy nhóc tiếp nhận xử lý việc trong bang, đợi thêm hai năm nữa…” Hai năm sau có lẽ hắn đã không còn nữa, đến lúc đó đứa nhỏ phải làm sao?
Dương Quang cố gắng không để bản thân mình nghĩ đến việc đó.
Mặc dù hành vi này có chút trốn tránh, nhưng tương lai thật sự không thể xác định.
Bóng ma bắt đầu đè ép hắn, dù cho có kiên cường hơn nữa thì Dương Quang cũng chỉ là một con người, vẫn có những lúc không cách nào không chế được.
“Có phải ngộ nhận rồi không?” Mạc Tĩnh Thành phục hồi tinh thần lại nhiều thêm một chút đồng tình.
Nhà y cũng có một anh trai yêu chú, y vô cùng thấu hiểu sự bất đắc dĩ này.
“Ngộ nhận cái gì?” Dương Quang liếc y, “Tao ngộ nhận? Hay là nhóc ngộ nhận? Tao cũng hi vọng mình ngộ nhận lắm đây.”
Dương Quang nhìn Thiệu Phong, hắn vẫn không có biểu tình gì phát ngôn bốn chữ, “Không phải ngộ nhận.”
Dương Quang nhún vai, Mạc Tĩnh Thành trầm mặc, Nghiêm Phong đẩy kính, vẫn còn đủ bình tĩnh để phân tích: “Tao cảm thấy đứa nhỏ kia chỉ là quen ỷ lại mày, mới cho rằng tình cảm đó là tình yêu.”
“Tao cũng thấy vậy.” Tư Đồ Lỗi phụ họa, dù sao hắn cũng hiểu rõ tình huống của Dương Hi Ngôn hơn mấy người khác một chút, cũng vì vậy mà hắn càng đồng tình với Dương Quang.
“Đó là một kiểu cố chấp, tao cảm thấy với nhóc tình thân hay tình yêu không quan trọng, quan trọng đối tượng nhất định phải là Dương Quang.”
Từ khi còn nhỏ, đứa nhóc kia đã có nhận định duy nhất như thế, tất cả mọi người đều thấy được.
Mặc dù không nghĩ đến mặt kia, nhưng Tư Đồ Lỗi lại cảm thấy hướng phát triển này không phải là việc không thể đoán trước.
Theo như Dương Quang kể lại lần đầu tiên hai người gặp mặt khi đứa nhỏ kia năm tuổi, độ tuổi này với trẻ em bình thường mà nói những thứ có thể nhớ được không nhiều.
Bởi vì cha mẹ của Dương Hi Ngôn không làm tròn trách nhiệm, lần chú hai cứu cậu kia đã được ghi vào bộ nhớ không nhiều lắm của đứa nhỏ.
Hoàn cảnh gặp gỡ lần thứ hai lại là tang lễ… đứa nhỏ muốn không tiếp cận hắn cũng khó.
Dương Quang nghiêm khắc, nhưng cũng rất dụng tâm với cậu.
Dương Hi Ngôn mẫn cảm, cũng biết chú hai muốn tốt cho mình, vì vậy cậu ỷ lại, tin tưởng, nhận định, tất cả tình cảm chồng chất lên biến thành sự cố chấp.
Nhưng người cố chấp nào chỉ mình Dương Hi Ngôn?
Tư Đồ Lỗi phân tích xong tình huống của Dương Hi Ngôn lại thuận thế nhìn Nghiêm Phong một cái, Nghiêm Phong nhẹ nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của hắn.
Chuyện của Nghiêm Phong mấy người bọn họ đều biết nhưng không giúp được gì.
Nghiêm Phong cũng không định để bọn họ nhúng tay vào, vì thế hắn vẫn luôn vờ như chẳng có việc gì cả.
Mạc Tĩnh Thành gật đầu kết luận cú chót, “Nghe rất có cảm giác không phải là Dương Quang thì không được.”
Sự phân tích của bọn họ cũng không khiến tâm tình Dương Quang thả lỏng hơn.
Dương Quang trầm mặc nhìn ly rượu trong tay chăm chú, thật lâu sau đột nhiên hỏi: “Tụi mày tin vào vận mệnh không?”
Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau, thậm chí vẻ mặt Tư Đồ Lỗi còn ngập tràn hoài nghi, hắn tự hỏi Dương Quang có phải bị kích thích nghiêm trọng quá rồi không… “Mày đi hỏi bác sĩ về một vấn đề khoa học không giải thích được?”
Đến cả Nghiêm Phong cũng nghi ngờ, “Sao lại hỏi vấn đề kỳ quái này?”
“Kỳ quái sao?” Dương Quang không để ý mà cười, hắn nhìn bọn họ hỏi: “Tụi mày thấy sao?”
Tư Đồ Lỗi bĩu môi nói: “Tao không tin mấy thứ thần thánh ma quái.” Tin vào những thứ có thể giải thích bằng khoa học, đây là nguyên tắc của một nhà nghiên cứu.
“Tao…” Suy ngẫm đến suy ngẫm đi, Mạc Tĩnh Thành nhún vai nói: “Không tin lắm.”
“Không tin.” Thiệu Phong trả lời không hề do dự.
“Tao cũng không tin.” Nghiêm Phong đẩy mắt kính, quan sát Dương Quang hỏi: “Không lẽ mày tin hả?”
“Ừ, tao tin.”
Dương Quang gật đầu, không để ý đến nụ cười giễu cợt của Tư Đồ Lỗi, hắn khép nửa mắt che đi sự ảm đạm.
Khi Dương Quang đưa Dương Hi Ngôn từ nhà họ Dương trở về hắn vẫn luôn tin tưởng.
Hắn cho rằng chỉ cần nỗ lực thay đổi quá trình, vậy kết quả sẽ không giống khi trước.
Sự kiên trì son sắt như thế cuối cùng lại bị đứa nhỏ kia phá hủy.
Vận mệnh điều khiển mọi thứ bước trên con đường đã vạch sẵn.
Thậm chí Dương Quang còn nhìn thấy kết cục đã từng của hắn và đứa nhỏ kia.
“Dương Quang?”
Nghiêm Phong đẩy vai Dương Quang, nhạy cảm phát hiện