Rất nhiều chuyện đều cần một bước ngoặt, cũng như cách Dương Hi Ngôn trưởng thành sau sự việc tham quan nhà ma và lúc bị bắt cóc năm ấy.
Dương Quang cảm thấy lần này bản thân mình sinh bệnh, khiến đứa nhỏ kia dường như ngày càng hiểu chuyện hơn.
Sau mấy ngày ra ngoài sắp xếp mọi thứ thỏa đáng trở về Tất Viên, Dương Quang cảm thấy má Kỳ hay Tuần Thành đều có chút kỳ quái.
“Chuyện gì đây?”
“Cậu chủ.” Má Kỳ vui vẻ cười toe toét, “Mấy hôm nay cậu chủ nhỏ đều chào hỏi với má, cậu cũng đừng la cậu ấy nữa.”
“Vậy sao?” Dương Quang có chút kinh ngạc nhíu mày, hắn nghĩ đứa nhỏ kia có phải là thông suốt rồi hay không?
Đến khi Triệu Đông cũng bắt đầu khen ngợi Dương Hi Ngôn, nói rằng số lần nói chuyện của đứa nhỏ kia mấy ngày nay lại tăng thêm, ngược lại Dương Quang không hề biểu hiện chút mừng rỡ nào, tầm mắt rơi trên người đứa nhỏ một lúc lâu, hắn hỏi: “Miễn cưỡng lắm sao?” Hắn nhìn thấy trong mắt đứa nhỏ là sự không thích ứng được và một loại quyết tâm nào đó.
Dương Hi Ngôn lắc đầu, “Con lớn rồi.” Cậu nhìn Dương Quang, tựa như cái nhìn năm đó khi Dương Quang bị thương, “Chú hai, con có thể giúp chú.” Hãy cho con giúp chú!
“Được!” Đương nhiên Dương Quang không từ chối.
Vẫn là phòng sách ấy, ngăn kéo chứa đầy hình chụp và thư tay được khóa chặt lại, không có gương mặt giận dữ của phụ huynh, cũng không có đứa nhỏ hoảng sợ cầu xin.
Khung cảnh tối hôm ấy dường như chưa từng xuất hiện…ở nơi này, Dương Quang mở ra toàn bộ sự tối tăm của bản thân với Dương Hi Ngôn.
Quá khứ và sự trưởng thành mấy năm nay của Diệm Bang, mối quan hệ và thế lực của hắn, kế hoạch bên ngoài và những sắp xếp ngầm, từng chuyện từng chuyện Dương Quang đều nói toàn bộ chi tiết với Dương Hi Ngôn.
Có nhiều việc Dương Hi Ngôn chưa hiểu, nhưng cậu vẫn ghi tạc vào lòng từng câu từng chữ.
Dương Quang từng nói chỉ cần Dương Hi Ngôn đồng ý học, hắn luôn sẵn lòng dạy.
Không cần biết vì sao đứa nhỏ lại biểu hiện ra sự quan tâm này, nhưng cậu trưởng thành rồi, đây là sự thật.
.
“Con đi.”
“Không được!” Tất cả đồng thanh phản đối, vẻ mặt của Tuần Thành và Triệu Đông vô cùng khẩn trương.
Triệu Đông nói: “Anh cả, để em đi đi, cậu Ngôn không có kinh nghiệm, chuyện này nếu xảy ra sự cố, nguy hiểm không hề nhỏ.”
“Đúng vậy, để Đông Tử đi đi.” Tuần Thành phụ họa: “Không phải là xem thường cậu Ngôn, ông hai Hồng là lão già đầy mưu kế, thời gian qua lại với nhau không ngắn, Đông Tử sẽ biết cách đề phòng ông ta, nếu cậu Ngôn thật sự muốn đi có thể lo phần tiếp ứng.”
Dương Quang không nói gì, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía Dương Hi Ngôn.
“Con có thể!” Đứa nhỏ nhìn thấy sự do dự trong mắt Dương Quang, cậu bước lên phía trước một bước, không giải thích nhiều lời, cũng không ba hoa khoác lác, chỉ kiên trì nói: “Chú hai, con có thể.”
“Cậu Ngôn!”
Tuần Thành còn muốn khuyên tiếp, Dương Quang lại phất tay ngăn cản lại.
“Tôi hi vọng mọi người có thể hiểu ý nghĩa của lần hành động này là gì.”
Đối đầu trực diện với Hồng Môn, Dương Quang không hề lo lắng.
Nhưng nếu có thể tránh được bất kỳ tổn thất nào hắn đều cố gắng hết sức để tránh.
Hơn nữa còn có giao tình với ông ba Hồng, Dương Quang không muốn làm rõ ràng quá mức, lại hại đến ông bị người khác đâm chọc sau lưng.
Lần giao dịch đầy âm mưu này, những người khởi xướng và gặp mặt đàm phán đều không phải người trong Diệm Bang.
Suốt quá trình, chỉ khi tiếng súng vang lên mới cần Diệm Bang bọn họ ra mặt.
Thậm chí nếu thuận lợi có lẽ cũng không cần đến sự xuất hiện của bọn họ.
Khi ông hai Hồng đang lên kế hoạch muốn đưa Dương Quang vào chỗ chết suốt mấy tháng qua, hắn đã sớm liên hệ với những nơi có mối làm ăn với mình để sắp xếp hết mọi thứ.
Rất lâu rồi Hồng Môn không có mối làm ăn lớn, đúng lúc Dương Quang lại ném ra mồi câu, hiện giờ đã cắn chặt rồi, vì thế hắn không hi vọng đến thời khắc mấu chốt lại có chuyện ngoài ý muốn.
“Em biết anh cả, anh yên tâm đi, em với mấy anh em sẽ không bại lộ đâu.” Chỉ có Triệu Đông của hiện tại mới dám đảm bảo như thế.
“Không, mày không thể đi, người bên Hồng Môn đều nhận ra mày.” Tuần Thành suy tư một lúc, đứng về phía Dương Quang, “Cho dù không đến lượt mấy đứa ra tay, nhưng đối mặt hẳn là sẽ có.” Nói như vậy, mấy người dẫn đầu bọn họ so ra không có ai thích hợp bằng Dương Hi Ngôn.
Nhưng Tuần Thành sao có thể yên tâm để Dương Hi Ngôn một mình bước vào nơi nguy hiểm như thế? Nếu thật sự chiến đấu, súng đạn không có mắt, lỡ như đứa nhỏ này bị thương…
“Chuyện gì cũng có lần đầu tiên.”
“Anh cả!”
Dương Quang căn bản không để ý đến anh, tầm mắt hắn rơi trên người Dương Hi Ngôn, Dương Quang thở dài một hơi nói: “Tôi không muốn thấy nhóc mang thương tích trở về, biết chưa?”
“Dạ.” Dương Hi Ngôn gật đầu.
Dương Quang xoay đầu dặn dò Tuần Thành và Triệu Đông: “Kiểm tra lại một lần nữa tất cả những người muốn dẫn đi, cố gắng tìm những người ít giao thiệp với Hồng Môn, lạ mặt một chút, cái gì nên dặn dò thì dặn dò, đừng để xảy ra sự cố gì.”
“Dạ!” Triệu Đông còn định nói gì đó, Tuần Thành lại vội kéo cậu ta rời khỏi phòng sách.
Quyết định của Dương Quang không ai có thể thay đổi, việc bọn họ cần làm bây giờ là dặn dò những người đi cùng với Dương Hi Ngôn, cho dù xảy ra chuyện gì nhất định phải chăm sóc tốt cho đứa nhỏ kia!
“Qua đây.” Gọi Dương Hi Ngôn lại, Dương Quang chỉ vào bản đồ địa hình đang mở ra, giảng giải tỉ mỉ cho cậu: “Chỗ này và chỗ này là cửa ra, nhóc dẫn người vào thì chờ ở đây, sắp xếp mấy người đã cải trang canh giữ ở mấy chỗ này…”
Giải thích toàn bộ một lần, hắn ngẩng đầu lên lại thấy đứa nhỏ nên tập trung lắng nghe đang ngơ ngác nhìn hắn, mặt mũi Dương Quang tối sầm lại, “Dương Hi Ngôn! Nghe hết những gì tôi vừa nói chưa?”
“Nghe rồi.”
“Nói lại lần nữa!”
“Chỗ này với chỗ này là cửa ra…”
Dương Quang lắng nghe cậu thật thà lặp lại không sót một chữ nào, biểu tình của hắn mới dịu đi một chút, “Nhớ kĩ cho tôi, nếu dám ôm thương tích về, tôi lập tức quẳng nhóc sang chỗ Tyson!”
“Dạ.” Dương Hi Ngôn đáp ứng, trầm mặc một lúc lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Chú hai, đừng lo lắng.”
“Tôi không lo lắng gì hết.”
Sườn mặt của người đàn ông không hề gợn sóng, về phần có thật sự không lo hay không…
“Anh cả? Anh cả?”
Triệu Đông gọi hai lần vẫn không nghe Dương Quang đáp lời, cậu ta hoài nghi nhìn người đàn ông vẫn luôn trầm mặc ngồi trên ghế.
Còn đang nghĩ có nên gọi to thêm một chút không, lại thấy Dương Quang đột nhiên ngẩng đầu lên.
Triệu Đông nhìn theo tầm mắt của hắn, rồi lại bất đắc dĩ, anh cả à, người ta mới đi chưa đến nửa tiếng, anh đã nhìn thời gian ít nhất là hai mươi lần rồi.
Nếu lo lắng đến vậy thì lúc đầu cần gì phải để cậu ấy đi? Em cũng lo lắng nè!
Triệu Đông vuốt mũi, cuối cùng vẫn không dám nói nhiều, cũng không làm phiền Dương Quang nữa.
Cậu ta thức thời ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho Dương Quang.
Dù sao theo cậu ta thấy, người còn chưa ra thì anh cả nhà mình cũng không yên lòng mà xử lý việc khác được.
Khi tiếng chuông điện thoại đầu tiên trên bàn vang lên, Dương Quang lập tức nghe máy.
“Hồng Vân Bằng không đến, ông hai Hồng chết rồi.” Giọng nói của đối phương mang theo ý cười truyền qua ống nghe: “Đứa nhỏ kia là cháu của anh sao? Ra tay rất nhanh, một phát lấy mạng, tiết kiệm được không ít thời gian.”
“Nhóc không bị thương chứ?”
“Không có.” Đối phương nói: “Ngoại trừ ông hai Hồng và mấy tùy tùng của ông ta, lần này căn bản không có