Vẫn luôn là như thế, vấn đề cũ được giải quyết thì vấn đề mới lại xuất hiện.
Một cánh cửa, ngăn cách hai con người.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Dương Quang tựa vào bức tường bên ngoài, con ngươi tối xuống.
Một chút mất tự nhiên trong nháy mắt cửa phòng đóng lại cũng tan đi.
Dương Quang không phải thằng nhóc chưa có kinh nghiệm, trường hợp gì cũng đã từng thấy, có lẽ hắn không thích ứng, nhưng cũng không thẹn thùng đến mức này.
Không để ý, thật sự có thể không để ý sao?
Dương Quang ngửa đầu, con ngươi sâu thẳm ảm đạm, Dương Quang biết có vài chuyện không thể để Dương Hi Ngôn phát hiện.
Hắn hít sâu một hơi, áp chế tâm tình trong mắt xuống mới mở cửa ra một lần nữa.
Không bất ngờ khi trong phòng chẳng có gì khác biệt so với lúc hắn rời đi.
Dương Hi Ngôn chỉ nằm đó, ánh mắt ngơ ngác nhìn về hướng cửa phòng.
Lúc Dương Quang bước ra ngoài, trong mắt cậu không hề có trách móc hay buồn bã, dường như từ lúc Dương Quang nói ra lời thừa nhận kia, đứa nhỏ này có thể tiếp nhận bất cứ thái độ nào của hắn.
Ngồi vào bên giường lần nữa, Dương Quang nhìn cậu nhẹ giọng nói, “Đừng để bản thân tủi thân như vậy.”
Do dự một lúc, Dương Quang vươn tay men theo mép chăn đến gần thăm dò.
Từ lúc hắn rời đi đến giờ, vậy mà Dương Hi Ngôn lại cứng rắn nhịn xuống, nhưng hiện tại nguồn nhiệt dưới tay Dương Quang kia lại có dấu hiệu khôi phục.
“Chú hai.” Dương Hi Ngôn lắc đầu, bắt lấy tay hắn đẩy ra khỏi chăn.
Dương Quang cười cười, không kiên trì nữa, lại hỏi: “Không biết tự giải quyết sao?”
“Biết.” Dương Hi Ngôn nói: “Em không thích.”
“Cứ nhịn như vậy?” Thì ra chỉ vì nguyên nhân này, Dương Quang lắc đầu bật cười, hỏi: “Không khó chịu hả?”
“Không sao.” Quen rồi sẽ ổn thôi.
Dương Quang biết cậu còn có lời không nói ra, hắn bất đắc dĩ mắng: “Ngốc!”
“Em không ngốc.”
Hai tay ôm lấy cổ Dương Quang, dưới ánh mắt cưng chiều của hắn, Dương Hi Ngôn tiến đến gần gương mặt dịu dàng kia, liếm môi Dương Quang.
“Một lát lại khó chịu bây giờ.” Đối với kiểu hôn liên tục nhưng chẳng tính là đụng chạm này, Dương Quang không hề từ chối.
Kỳ thật có rất nhiều việc nếu như thay đổi cách nghĩ sẽ thấy không có gì quá rối rắm.
Khi trước hắn quen dùng thân phận phụ huynh để cư xử với Dương Hi Ngôn.
Phương thức suy xét thâm căn cố đế này muốn thay đổi rất khó, nhưng thật ra cũng đâu cần thiết phải có thay đổi gì quá lớn lao.
Người Dương Hi Ngôn hôn không phải là phụ huynh của cậu, Dương Quang nói những lời kia cũng không dùng thân phận phụ huynh để nói, không hề có bất cứ xung đột gì cả.
Sự cân bằng phải do bản thân điều chỉnh.
Dương Quang chỉ biết rằng hắn không thể xem Dương Hi Ngôn như đứa nhỏ được nữa, cậu có dục vọng, sẽ khó chịu.
Cho dù cậu ít nói, biểu tình cũng không nhiều, nhưng chuyện chính mắt Dương Quang nhìn thấy, cũng không thể tự lừa gạt chính mình được nữa.
“Không sao!” Lại là không sao!
“Tôi có sao!” Dương Quang vươn tay đè gáy Dương Hi Ngôn lại dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu, đầu lưỡi hắn dễ dàng tách mở khớp hàm của đối phương sau hôn thẳng xuống, mang theo cả sự cường thế trước sau như một.
Những chỗ không thích ứng chậm rãi điều chỉnh dần, cứ mất tự nhiên mãi cũng không phù hợp với tính tình của hắn.
“Cái này mới gọi là hôn!” Hơi thở của thiếu niên có chút bất ổn, Dương Quang buông cậu ra, nhắm mắt áp chế cảm giác vừa bị khơi lên, mỉm cười liếc về phía Dương Hi Ngôn vẫn chưa hồi phục tinh thần, “Sau này đừng chọc tôi, đợi thêm một chút nữa, được không?”
“Dạ.”, Dương Hi Ngôn gật đầu, chui vào lòng Dương Quang, nhìn hắn không chớp mắt.
Cậu đợi chờ, cậu tin tưởng, vì thế khung cảnh cậu chẳng dám mơ mộng mới có thể trở thành sự thật.
Chú hai, sẽ không bao giờ đẩy em ra nữa đúng không?
Cậu muốn hỏi như thế, nhưng cũng biết sự thăm dò này đồng nghĩa với việc không tín nhiệm, sẽ khiến Dương Quang tức giận, vì vậy Dương Hi Ngôn có chút do dự.
“Làm sao vậy?”
Dương Quang nhìn thấy sự chần chờ trên mặt cậu: “Nghĩ cái gì cứ nói, cho dù là thân phận nào tôi cũng hi vọng em có thể thẳng thắn với tôi hơn.” Hắn dừng một chút rồi bổ sung: “Cái gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi tôi, chuyện hôm nay tôi không muốn có lần thứ hai.” Nhớ đến chuyện Dương Hi Ngôn chỉ vì nghe Tư Đồ Lỗi châm ngòi mà bày ra dáng vẻ lòng như tro tàn, Dương Quang khó tránh khỏi có chút không vui.
“Dạ!” Dương Hi Ngôn nắm tay nhìn thẳng vào mắt hắn, cam đoan thêm một lần nữa: “Em chỉ tin chú.” Dường như lo rằng cam đoan chưa đủ, cậu lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Chú hai, chú đừng giận.” Em sẽ sửa.
Dương Quang không chịu nổi giọng điệu đáng thương này của cậu, nhưng lần nào cũng phải nghe thấy, “Tôi không giận.” Hơi thở bình ổn lại, hắn xoa đầu Dương Hi Ngôn, cho dù bé con này đã không còn là một đứa nhỏ nữa, nhưng thói quen thế này hắn vẫn khó mà sửa được, may mà Dương Hi Ngôn không để ý.
Dương Quang nói: “Mặc kệ người khác nói gì, đừng tin tưởng dễ dàng quá, tai nghe mắt thấy vẫn có thể là lừa người…” Những chuyện có thể tin tưởng trên đời này vốn không nhiều, đến cả Dương Quang cũng không dám vỗ ngực cam đoan về sau không nói dối câu nào với Dương Hi Ngôn.
Chuyện sau này quá khó khăn, lời hứa hẹn không thực hiện được cũng không cần tùy tiện nói ra.
Nhưng có một vài điều Dương Quang vẫn đảm bảo với cậu được.
Dương Quang nói: “Sau này chỉ cần em không cố tình chọc tôi tức giận, làm những việc tôi không cho phép và tự làm tổn thương mình, tôi sẽ không tức giận.” Bao gồm cả sự không tin tưởng.
Nghe vậy, thiếu niên trong lòng lại cong mắt cười.
Bao nhiêu năm qua, chỉ có một việc khiến Dương Quang thật sự tức giận.
Vì việc đó hắn đánh cậu một bạt tai, cũng vì cái tát đó, mới ngăn chặn được việc thiếu chút nữa đánh vỡ cực hạn nhẫn nại của người đàn ông này.
Tư Đồ Lỗi đã từng nói chuyện này cho cậu nghe, vẻ mặt Dương Hi Ngôn bèn hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Dương Quang không biết rằng Tư Đồ Lỗi bán đứng hắn với Dương Hi Ngôn hết sức triệt để.
Những chuyện từ lúc hắn quen biết với Dương Quang, những chuyện nhỏ nhặt sau khi Dương Hi Ngôn rời đi, hắn kể hết toàn bộ với cậu.
Biết càng nhiều lại càng hiểu về con người này.
Đương nhiên cậu biết lần bảo đảm này cũng chỉ vì Dương Quang muốn cậu ít băn khoăn hơn, sống tùy hứng hơn một chút.
Tư Đồ Lỗi từng nói, Dương Quang không biết yêu, chỉ biết cưng chiều.
Sức nặng của cậu trong lòng hắn càng nhiều, mức độ khoan dung hắn dành cho cậu càng cao.
“Em cười cái gì vậy?”
Dương Quang vẫn cảm thấy nụ cười của Dương Hi Ngôn còn có ý tứ khác, hắn híp mắt hỏi: “Vui vậy sao?”
“Dạ.” Chưa từng vui như bây giờ.
“Chú hai…” Vùi đầu vào khuôn ngực rộng lớn kia, âm thanh của Dương Hi Ngôn có chút mơ hồ, “Chú sẽ không bao giờ đẩy em ra nữa, đúng không?” Cậu chỉ muốn nghe một đáp án khẳng định mà thôi.
“Ừ.” Dương Quang miễn cưỡng đáp lời: “Nếu em để ý như vậy, có thể gọi thẳng tên tôi.” Dù sao cũng phải thích ứng với nhau.
Tên?
Thiếu niên trong lòng sửng sốt, sau đó lắc đầu.
Dương Quang hiếu kỳ, “Sao thế?”
“Không dám.”
Dương Quang bật cười, “Có liên quan gì.”
Thiếu niên trong lòng vẫn là lắc đầu, một lần lại một lần cất tiếng gọi: “Chú hai!”
Một xưng hô, một thân phận, chống đỡ cả vòm trời của cậu, là đại biểu cho cả một thành lũy tĩnh lặng mà kiên cố.
Trời không sụp, thành không đổ, chú hai vẫn ở đây, tất cả đều sẽ tốt đẹp.
“Em đó!” Dương Quang bất đắc dĩ, nhưng cũng không miễn cưỡng cậu.
Chuyện Dương Hi Ngôn không để ý, hắn cũng không cần thiết phải để ý.
Hắn vỗ nhẹ lưng người trong lòng nói: “Ngủ đi, tôi ở đây!”
“Dạ.”
Một đêm yên giấc.
.
Nếu Tuần Thành không nhắc nhở, Dương Quang thiếu chút nữa đã quên mất cuộc hẹn với Hồng Vân Bằng.
Hắn lại đến ‘Ngũ Vị Cư’, nhưng không hề giống bất kỳ lần nào trước đây, khi quản lý bên cạnh ông ba Hồng ra đón người cũng phải kinh ngạc khi nhìn thấy một hàng xe rầm rộ dừng bên ngoài.
Dương Quang không cảm xúc liếc y một cái, cùng Triệu Đông, Dương Hi Ngôn và mấy đàn em thân thủ không tồi bước vào ‘Ngũ Vị Cư’.
Hắn vừa đi vừa dặn dò thiếu niên bên cạnh: “Vào rồi đừng làm ẩu, tôi không nói em cũng không thể ra tay, biết chưa?” Vốn hắn không muốn dẫn theo Dương Hi Ngôn, nhưng nguyên nhân lại từ cậu mà ra, không dẫn theo thì khó mà nói được
“Dạ.” Dương Hi Ngôn nghe lời gật đầu theo đuôi Dương Quang.
“Ông ba, người đến