Hồng Vân Bằng chết rồi!
Chết trong dự kiến của Dương Quang, nhưng cũng ngoài dự tính của hắn, bởi vì gã không chết trên tay của Dương Quang.
Tôn Ninh Vũ là người có dã tâm, Dương Quang vẫn luôn biết điều này.
Hiện tại thành Tây và thành Nam ở thành phố S đều thuộc địa bàn của Diệm Bang, vì thế Tôn Ninh Vũ chuyển hướng ngắm đến tất cả những gì thuộc quyền sở hữu của Hồng Môn ở thành Đông, hắn không hề cảm thấy bất ngờ.
Hồng Môn xuống dốc là một cơ hội tốt đối với Tôn Ninh Vũ.
Nếu gây sự thẳng với ông ba Hồng, y có thể phải đổ chút máu, nhưng tìm đến Hồng Vân Bằng thì không giống vậy, ông ba Hồng có bao nhiêu tay để bảo vệ cho gã vẹn toàn?
“Anh cả Diệm, anh nợ ơn tôi một lần nha!”
Mối quan hệ giữa Dương Quang và Hồng Môn rạn vỡ là chuyện không ai trong giới không biết, vì thế Tôn Ninh Vũ cũng cố ý chọn thời điểm này ra tay.
Có thể đứng giữa kiếm lợi, lại bán cho Dương Quang một cái ơn, cớ sao lại không làm?
Cách một cái điện thoại vẫn có thể tưởng tượng ra được biểu tình của Tôn Ninh Vũ, Dương Quang thản nhiên nhếch mày, “Tôi cũng không nhờ cậu ra tay, nợ cái gì?”
“Chậc chậc, tôi biết anh sẽ không nhận mà.
Yên tâm, tôi cũng không muốn gì, có thời gian mời anh uống rượu, đừng từ chối xem như cho tôi mặt mũi rồi.”
“Tôi sẽ suy xét.”
Ngắt điện thoại, Dương Quang bĩu môi, có gì để nói chứ? Tình một đêm có thể nói ra được giao tình gì?
Thật ra Hồng Vân Bằng không chết dưới tay Dương Quang lại càng tốt, như vậy ông ba Hồng sẽ không có lý do để hận hắn.
Dương Quang chỉ sợ ông lão hồ đồ muốn đập nồi dìm thuyền đến cùng.
Giao tình với Tôn Ninh Vũ không đến mức sâu đậm, nhưng có thể giữ vững sự hòa thuận giữa các bang phái cũng không tồi, bớt đi một chuyện còn hơn là nhiều thêm một chuyện.
Dương Quang hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên ý cười nhìn khung cảnh ngoài ô cửa sổ, gió nhẹ thổi, mây trôi lững lờ, thời tiết không tồi.
“Chú hai đang vui sao?”
Dương Hi Ngôn vừa bước vào đã nhìn thấy biểu tình thoải mái của Dương Quang, cậu bước đến gần khẽ vuốt đôi môi cong lên của hắn, thuận theo ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài.
“Ừ, Hồng Vân Bằng chết rồi.”
Hồng Vân Bằng chết rồi, cái gai trong lòng Dương Quang cuối cùng cũng bị loại bỏ.
Nếu như không có Hồng Vân Bằng, không chừng Dương Quang sẽ xem tất cả những gì từng xảy ra là một giấc mơ.
Dù sao so với những thứ khiếp đảm lòng người trong quá khứ, hiện tại mới là sự tồn tại chân thật đối với Dương Quang.
“Chú hai sẽ không gặp nguy hiểm nữa, đúng không?” Trọng điểm chú ý của Dương Hi Ngôn không giống hắn, cậu chỉ chú ý đến vấn đề an nguy của người đàn ông trước mặt này.
“Có lẽ là vậy.” Ánh mắt Dương Quang đảo qua ngày tháng trên lịch, trong mắt chợt xẹt qua tâm tình gì đó, nhanh đến mức Dương Hi Ngôn cũng không kịp hiểu rõ.
“Có lẽ?” Cậu không vừa ý lắm với câu trả lời này.
Dương Quang nhún vai, “Chuyện tương lai chỉ có ông trời mới biết.” Xảy ra chuyện rồi mới có thể nói được.
“Chiều nay đi gặp một người với tôi!” Dương Quang nhìn thiếu niên bên cạnh, nói: “Em cũng gặp rồi, là bạn của cha em, luật sư Vương Hoa.
Có một vài giấy tờ liên quan đến tài sản của cha em cần em kí tên.”
Di chúc của Dương Nghiên không bắt buộc Dương Hi Ngôn phải đủ mười tám tuổi mới được kí, nếu không, Dương Quang không biết được sinh nhật của cậu cũng sẽ trở thành phiền phức.
Chuyện tiếp nhận tài sản của nhà họ Dương, luật sư Vương đã liên hệ với Dương Quang vài lần trước đó, nhưng những chuyện khác còn chưa giải quyết nên mới kéo dài việc này đến bây giờ.
“Dạ.”
Biểu tình của Dương Hi Ngôn không có thay đổi gì quá lớn, cho cậu hay cho Dương Quang, trong mắt cậu cũng không có gì khác nhau.
Nghiệp vụ của luật sự Vương ở thành phố S cũng khá có tiếng.
Dương Hi Ngôn vừa bước vào, ánh mắt hắn đã chăm chú nhìn cậu, trên mặt là ý cười đầy vui mừng.
Năm ấy Dương Quang đưa Dương Hi Ngôn đi, hắn chưa từng gặp lại đứa nhỏ này, chỉ nghe được từ miệng người khác rằng Dương Quang đối xử với cậu không tồi.
Trong mắt Vương Hoa, xã hội đen là phần tử tội phạm, nhưng sau hành động năm ấy của Dương Quang và khi biết được Dương Hi Ngôn sống rất tốt, thái độ của Vương Hoa đối với Dương Quang khách khí hơn không ít.
“Ngài Dương mời ngồi.”
“Làm phiền rồi.” Dương Quang ngồi xuống ghế đối diện, hất cằm ý bảo Dương Hi Ngôn chào hỏi, “Đây là bạn của cha nhóc, có thể gọi là chú Vương.”
Dương Hi Ngôn không lên tiếng, chỉ nhìn Vương Hoa một cái.
“Tính tình đứa nhỏ này vẫn không có gì thay đôi.” May mà Vương Hoa không hề để ý.
Dương Quang có chút bất đắc dĩ, “Là không thay đổi gì, hay là vẫn giống lúc nhỏ không thích nói chuyện trước mặt người khác.”
Vương Hoa cười cười, “Tính tình yên lặng một chút cũng không có gì không tốt, đứa nhỏ nhà tôi lại ầm ĩ quá, lớn rồi vẫn không nghe lời, nghĩ đến lại đau đầu.”
“Trẻ con mà, đều như thế thôi.”
Hàn huyên vài câu rồi vào vấn đề chính.
Vương Hoa lấy ra vài xấp giấy tờ đặt trước mặt Dương Quang và Dương Hi Ngôn.
Hắn còn định báo cáo tổng số tài sản Dương Nghiên để lại cho Dương Hi Ngôn, không ngờ đứa nhỏ chỉ cầm lên liếc mắt một cái, sau đó lưu loát kí tên.
Vương Hoa nhìn cậu một cái, đưa danh sách thống kê năm đó hắn làm với Triệu Đông ra.
Sau khi kí tên là kiểm kê sổ sách.
“Không cần đâu.” Đẩy danh sách đến trước mặt Dương Quang, Dương Hi Ngôn cầm bút lên nói: “Những tài liệu cần thiết để kết toán cứ đưa cho con luôn là được.” Ý là không cần kiểm kê lại, kí tên luôn.
Vương Hoa có chút kinh ngạc.
Người ta thường nói anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng.
Hắn đã gặp qua rất nhiều tranh cãi tài sản giữa người thân trong một nhà, còn như vị trước mặt không hề có dự tính hỏi nhiều, dứt khoát hoàn tất thủ tục tiếp nhận, hắn chưa thấy bao giờ.
Phải biết rằng tài sản Dương Nghiên để lại khá nhiều, giá cả thị trường các sở hữu đất đai của nhà họ Dương hiện giờ tăng không ít, mấy bức tranh chữ cổ cũng tăng giá lên gấp vài lần…
Vương Hoa nhìn cậu, lại nhìn sang Dương Quang vẫn không có ý định nhúng tay vào, hắn có chút không chắc chắn, “Không cần đối chiếu lại tất cả sao?”
Lỡ như thiếu cái gì đó, nếu Dương Hi Ngôn không truy cứu cũng không có gì để nói, dù sao cậu cũng được Dương Quang nuôi lớn.
Nhưng thái độ tỉnh lược thẳng phần kiểm kê này… Có lẽ do đứa nhỏ còn chưa hiểu chuyện, không hiểu được cái lợi cái hại trong đó, nhưng người lớn thì phải hiểu chứ.
“Không cần.” Nhìn thấy sự hoài nghi chợt xẹt qua rồi biến mất trong mắt của Vương Hoa, ánh mắt Dương Hi Ngôn chợt đông cứng.
Dương Quang kéo tay cậu nói: “Đừng làm loạn, lát nữa đi tìm Tuần Thành kiểm kê lại một chút, cái gì cần giữ lại thì mang đi, không cần thì để Tuần Thành sắp xếp bán đấu giá.” Chuyện cần làm màu vẫn nên làm cho đúng thủ tục một chút.
“Dạ.”
Dương Hi Ngôn nhanh chóng đáp lời, vì vậy biểu tình của Vương Hoa lại có chút rối rắm.
Dương Quang nhìn thấy thì bật cười, nhưng cũng biết người này thật sự suy nghĩ cho Dương Hi Ngôn, thấy cậu còn nhỏ nên không nhịn được mà bất chấp gây hấn với hắn.
Dương Quang nói: “Ký cái cuối này đi!” Hắn xoay đầu nhìn thiếu niên bên người mình, “Đồ đạc cha nhóc để lại tôi đã nói Tuần Thành kiểm kê sắp xếp vào thùng, đặt trong nhà kho, mấy đồ dễ vỡ trong đó không ít, lúc lấy ra cẩn thận một chút.”
“Bây giờ đi luôn sao?” Dương Hi Ngôn có chút do dự.
“Ừ, bây giờ đi đi.” Dương Quang vỗ vỗ tay cậu nói: “Tôi còn chút việc với luật sư Vương, nhóc đi trước đi, kiểm kê đồ đạc một lần nữa cho xong.”
“Dạ.”
Nhìn Dương Hi Ngôn rời đi rồi Dương Quang mới thu hồi tầm nhìn chuyển sang phía Vương Hoa.
Vương Hoa nói: “Lúc kiểm kê tài sản cần phải có luật sư.”
Dương Quang bĩu môi, “Không cần đâu, của tôi cũng là của nhóc, không cần tính toán rõ ràng như vậy.”
Vương Hoa chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn là không nói nhiều.
Quan hệ chú cháu của nhà người ta tốt đẹp, người ngoài như hắn thật sự không tiện nói nhiều.
Hắn hỏi Dương Quang: “Ngài Dương tìm tôi có chuyện gì?”
“Muốn ủy thác anh một chuyện.” Dương Quang nói: “Tôi muốn lập di chúc.”
Trở về nhà