“Bang chủ.” Vừa thấy Dương Quang bước vào, Tuần Thành đã vội đứng lên, ánh mắt rơi xuống người Dương Quang đảo một vòng, anh nói với hắn: “Chuyện qua rồi bang chủ nén bi thương.” Có vẻ anh đã quy sự thay đổi của Dương Quang là vì cái chết của Dương Nghiên.
Dương Quang không để ý lắm nhìn anh một cái rồi hất cằm về phía sô pha đối diện bàn sách, “Ngồi đi.” Hắn xoay người ngồi xuống nhưng Tuần Thành vẫn đứng tại chỗ, nhíu mày không nói gì.
Người này theo cha nuôi lâu rồi, cái tính cố chấp học theo không trật chỗ nào.
Tuần Thành chắp hai tay trước người cúi đầu báo cáo kết quả.
“Ông chủ Mạc nói tuần sau sẽ có một lượng hàng hóa được vận chuyển đến thành phố S, số lượng không nhỏ, chỉ sợ chúng ta không nhận nổi, phải tìm người hợp tác.”
Kinh tế chủ yếu của Diệm Bang đến từ buôn lậu súng ống đạn dược, ông chủ Mạc là đường dây ông Kỳ để lại, hàng được vận chuyển đến thành phố S, lại nhờ thế lực xã hội đen ở đây làm trung gian chuyển giao, Diệm Bang hợp tác với ông ta cũng không phải lần đầu tiên.
Nhưng đối với người biết kết cục của tất cả những chuyện sắp xảy ra, Dương Quang không định tiếp tục dẫn Diệm Bang đi trên con đường này.
Hắn nói với Tuần Thành: “Loạt hàng này chúng ta không cần!” Lợi nhuận không cao, chẳng bằng đem nó đi bán lấy nhân tình.
“Ngày mốt tôi đi thăm ông ba Hồng, sẽ bán tin tức này cho bên đó, về phần Hồng Môn bọn họ có thể tiếp nhận hay không cũng không phải chuyện chúng ta cần lo.”
Không giống với Diệm Bang, việc làm ăn chủ yếu của Hồng Môn là thuốc phiện, cũng vì lý do này mà Dương Quang không thích giao thiệp với bọn họ.
Mặc dù không có ai là người tốt, nhưng đối với thuốc phiện, Dương Quang lại bài xích từ trong xương cốt.
“Toàn bộ sao?” Tuần Thành hoài nghi, đây là lần đầu tiên anh thấy Dương Quang đẩy mối làm ăn ra ngoài.
Anh nhắc nhở Dương Quang thêm lần nữa: “Ông chủ Mạc nói số lượng không ít, không cần biết là chúng ta hay Hồng Môn đều không thể độc chiếm được, chẳng bằng…”
Dương Quang khoát tay, “Chỉ là mấy thứ vũ khí cấp hai thôi, loại đồ này không chiếm nhiều trên thị trường, đem đống kim loại phế thải đó về chỉ chiếm chỗ kho hàng thêm.”
“Dạ.” Tuần Thành thành thật đáp, cũng không ngăn cản lời nào mà chỉ hỏi Dương Quang: “Bang chủ có dự định gì không?” Anh trầm ổn hơn Triệu Đông nhiều, cho dù có nghi ngờ quyết định của Dương Quang nhưng cũng biết hắn không phải là người hành động theo cảm tính.
“Ngồi đi.” Dương Quang chỉ vào sô pha thêm lần nữa cười nói: “Sợ là sẽ tán gẫu lâu, anh xác định đứng luôn như vậy nói chuyện với tôi sao?”
Tuần Thành chần chờ một chốc, sau đó cúi người một cái rồi ngồi xuống, thế nhưng lại lập tức đứng bật dậy vì một câu nói của Dương Quang.
“Tôi định bỏ đường dây bên phía ông Mạc.” Mặc dù con đường cha nuôi lưu lại là đường cũ, đảm bảo an toàn, thế nhưng người này rất tàn nhẫn, chia lợi nhuận cũng thấp, hơn nữa vài năm sau người này cũng bị loại bỏ, không cần khiến Diệm Bang liên lụy thêm lần nữa.
“Anh yên tâm, bỏ con đường bên ông Mạc không có nghĩa là chúng ta đứt đoạn đường phát tài.” Hắn vẫy tay ý bảo Tuần Thành ngồi xuống, không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, Dương Quang nói tiếp: “Dù chuyện buôn vũ khí không hợp tác với ông Mạc nữa, chúng ta vẫn còn cách khác, lúc trước anh có qua lại với mấy tên nước ngoài, tiếp xúc nhiều thêm một chút, súng ống đạn dược không phải chỉ được ưa chuộng ở Châu Á.”
“Tôi hiểu rồi.” Mặc dù không biết vì sao Dương Quang đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng nhìn vẻ mặt đã biết hắn có quyết định riêng của mình, Tuần Thành cũng không khuyên can nữa, anh nói với Dương Quang: “Dù sao chúng ta cũng đã hợp tác với ông Mạc lâu vậy rồi, đột nhiên cắt đứt chỉ sợ khó nói, sau này tôi chỉ chọn những đơn chất lượng, không cần số lượng rồi rút ra dần, mấy tên nước ngoài kia tôi cũng sẽ lưu ý thêm.”
Dương Quang gật đầu nói: “Tôi tiếp nhận Diệm Bang đã hơn một năm nhưng vẫn im lặng, thứ nhất do tôi thấy bản thân còn quá trẻ, sợ không trấn áp được đám người kia, thứ hai là sợ mình hành động thiếu suy nghĩ sẽ hủy đi cơ ngơi của cha nuôi.” Thế nên hắn vẫn luôn nơm nớp lo sợ cố thủ, mãi đến lần tẩy trừ năm năm sau, hắn mới bị ép đến mức không thể không mở rộng quy mô của Diệm Bang.
Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm tép, hắn không thể để mấy ngàn anh em theo mình hít không khí mà sống!
Hắn cười cười nhìn Tuần Thành, trong mắt lại hiện lên sự sắc bén, “Sắp tới tôi định lọc lại người trong bang, mấy đường chủ cha nuôi để lại đều có tuổi, năng lực làm việc tôi yên tâm rồi, thế nhưng chỉ sợ bọn họ lớn tuổi không tiếp thu được những thứ mới mẻ.”
Sắc mặt Tuần Thành chợt thay đổi, “Bang chủ, cậu định?” Cái này là muốn xào nội bộ lên sắp xếp lại sao?
Dương Quang tiếp nhận Diệm Bang sắp được hai năm rồi, biểu hiện của hắn vẫn luôn ôn hòa, nhưng bây giờ hắn là Dương Quang có thói quen ‘mình ta làm chủ’ của mười năm sau, đã quyết đoán chuẩn bị cải cách Diệm Bang, sao có thể giữ lại mấy vị đường chủ không nghe lời hắn sắp xếp chứ?
“Từ từ thôi, không gấp.” Dương Quang cười sâu xa, nói: “Tôi cũng không định làm dữ quá, chỉ cần bọn họ thức thời, tôi vẫn có thể nhắm một mắt mở một mắt.”
Từ lúc Dương Quang lên làm bang chủ, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra sự sắc sảo của mình, mặc dù Tuần Thành có cảm giác quá đột ngột nhưng lại có chút vui mừng trong lòng.
Hắn là người ông Kỳ chọn, sao có thể yếu ớt được?
Tuần Thành ngập ngừng nói: “Mấy người lớn tuổi ông Kỳ để lại không nhiều, làm việc cũng biết đúng mực.
Dù gần đây sóng êm gió lặng, nhưng có không ít bang phái đang nhìn chúng ta chằm chằm, bây giờ không hợp giải quyết nội bộ cho lắm, đợi thêm hai năm yên ổn hơn một chút rồi…”
Những lời này là thật lòng muốn tốt cho Dương Quang, tiếc rằng hắn không cảm kích.
Dương Quang nhếch khóe môi, gương mặt không cảm xúc nhìn anh, “Tuần Thành.”
“Có thuộc hạ.”
“Tôi định tẩy trắng Diệm Bang, anh cảm thấy mấy đường chủ kia sẽ đồng ý sao?”
“Cái…gì?”
“Đừng kinh ngạc.” Dương Quang nhún nhún vai, lại như không có việc gì nói tiếp: “Đây chỉ là kế hoạch, cụ thể mất bao nhiêu năm tôi cũng không biết.”
Dù những năm gần đây quản lý ở thành phố S không nghiêm lắm, nhưng sau này khi ba bang phái chia nhau cầm đầu, có nhà ai mà không nửa trắng nửa đen chứ? Thế lực hoàn toàn nằm ở giới xã hội đen sẽ không cách nào đứng vững bước chân được.
Thế nhưng muốn tẩy trắng cả một bang phái, nói luôn dễ hơn làm.
Tuần Thành hít sâu một hơi, nhìn hắn rồi cúi đầu cung kính nói: “Bang chủ muốn làm thế nào, cứ dặn dò tôi là được.”
Có lẽ đến giờ phút này, trong lòng anh mới hoàn toàn chấp nhận người bang chủ trước mặt mình.
.
“Cháu mày?” Âm thanh ở đầu bên kia điện thoại vô cùng kinh ngạc.
“Sao chưa từng nghe mày nói gì? Tao vẫn nghĩ mày chỉ có một thân một mình thôi!”
Dương Quang cười cười, “Nghiêm Phong, tin tức của mày không được nhạy lắm, Tư Đồ biết từ sớm rồi!”
Dương Quang định đưa Dương Hi Ngôn đến trường, vì thế hắn liên lạc với Nghiêm Phong trước, giống như Tư Đồ Lỗi đã nói, thành phố nhiều trường học như