Cái người tên Tôn Ninh Vũ này, Dương Hi Ngôn đã không thích y từ lần đầu tiên gặp mặt.
Loại người nụ cười chứa đao, vì đoạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn này so với Dương Quang mà nói, quả thật đồng nghĩa với hai chữ bỉ ổi.
Mặc dù những chuyện bỉ ổi Dương Quang làm ra không ít, nhưng ít nhất hắn làm đến quang minh chính đại.
Cho dù cách làm không ngay thẳng, nhưng sau khi xong việc chưa từng sợ hãi bất kỳ lời bàn luận hay chỉ trích của ai, dù sao hiện tại Diệm Bang cũng có đủ vốn để kiêu ngạo.
Nhưng Tôn Ninh Vũ này dựa vào cái gì mà kiêu ngạo?
Năm ấy Phong Khởi được thành lập, ai cũng biết do Dương Quang trợ giúp sau lưng.
Hiện giờ Phong Khởi lớn mạnh, cũng do chiếm được lợi từ lúc Dương Quang thanh tẩy thành phố S.
Nói độc một chút, không có Dương Quang, sợ là sẽ không có Phong Khởi, ít nhất sẽ không có Phong Khởi của hiện tại.
Người như vậy mà lại có gan bày ra cái khí thế này đối mặt với Dương Hi Ngôn, tuyên bố muốn hợp tác với Diệm Bang.
Hợp tác?
Hừ, chẳng qua Diệm Bang tẩy trắng thành công nên vài người nào đó đỏ mắt, muốn được chia một chén canh thôi.
Đối với vẻ mặt lạnh nhạt của Dương Hi Ngôn, Tôn Ninh Vũ xem như không nhìn thấy.
Đứa nhỏ một tay Dương Quang nuôi lớn, đương nhiên cũng kế thừa tính tình tùy ý của hắn.
Lúc Dương Hi Ngôn xử lý chuyện của Diệm Bang, ra tay cũng tàn nhẫn, sạch sẽ, lưu loát như hắn.
Những người gặp cậu lần đầu có lẽ sẽ coi thường cậu vì tuổi nhỏ, nhưng những người đã từng giao tiếp đều biết không được phép xem thường thiếu niên này.
Tôn Ninh Vũ giao thiệp với Diệm Bang không ít, đương nhiên cũng biết cậu Ngôn trước mặt mình ghét những câu xã giao khách sáo, vì vậy y cũng không định nói nhiều, đẩy văn kiện trong tay mình về phía trước, đi thẳng vào vấn đề: “Đây là mảnh đất hôm trước vừa tiêu tốn của tôi hai tỉ, vốn định mở công viên giải trí, không ngờ giá cả vượt ngoài dự toán, lại thêm vấn đề tài chính gần đây của Phong Khởi, không đầu tư nổi công trình lớn như vậy.
Tôi biết Diệm Bang cũng nhìn đến mảnh đất này, vì vậy định đưa lại cho các người.”
Dương Hi Ngôn nhìn tập tài liệu kia, lại nhìn y, nhưng không vươn tay cầm lấy, mà hỏi ngược lại: “Tài chính của Phong Khởi có vấn đề gì?”
Tôn Ninh Vũ cũng không giấu diếm, nói: “Kho hàng của tôi ở khu Tam Giác Vàng bị niêm phong.” Y biết cho dù mình không nói, Diệm Bang cũng sẽ cho người đi điều tra, còn không bằng thành thật một chút, tiết kiệm thời gian cho đôi bên.
“Vốn lúc lên kế hoạch này thì tài chính bên kia vẫn còn nằm trong tay, không ngờ lâm thời lại gặp chuyện.” Nếu không phải vì như thế, còn lâu y mới tùy tiện đưa thứ tạo ra tiền tài đến tay người khác.
Đối với sự thẳng thắn của y, biểu tình của Dương Hi Ngôn vẫn không thay đổi quá lớn.
Cậu trầm mặc một lúc, dùng ngón tay đẩy đẩy mấy tấm hình ra, cầm tài liệu xem qua vài trang rồi đưa cho Tuần Thành đứng phía sau.
Cậu hỏi Tôn Ninh Vũ, “Điều kiện?”
Tôn Ninh Vũ nói: “Tôi muốn giao thiệp với thị trường bên phía Đông Nam Á, chú cậu là khách quen bên đó, tôi hi vọng anh ta có thể giúp tôi mở con đường này.” Đồ của Dương Quang không dễ cướp, vì vậy Tôn Ninh Vũ cũng không định cướp, thành phố S có một Diệm Bang đã đủ rồi, Tôn Ninh Vũ chỉ có thể hướng ra phía ngoài.
“Chú của tôi?” Một khi gặp chuyện có liên quan đến Dương Quang, hơi thở của Dương Hi Ngôn lập tức mất đi sự ôn hòa.
Vẻ mặt lúc nhìn Tôn Ninh Vũ của cậu, tựa như dã thú bảo vệ thức ăn, ánh mắt đen láy giống như phủ một lớp sương, vốn dĩ nên mơ hồ, nhưng ẩn sâu trong đó là mười phần lạnh lẽo.
Khi Tôn Ninh Vũ cho rằng cậu sẽ từ chối, đột nhiên Dương Hi Ngôn thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Chuyện này tôi sẽ nói với chú tôi.” Mặc dù cậu không hề muốn Dương Quang tham dự, nhưng cũng biết đây không phải lúc tùy hứng.
Lúc Dương Hi Ngôn trở về Tất Viên, Dương Quang đang gọi điện thoại.
Cậu vừa đẩy cửa phòng sách ra đã thấy người đàn ông kia đang tựa nửa người vào ghế, vài sợi tóc đen phủ trước trán, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, cổ tay áo xắn lên phân nửa lộ ra cánh tay rắn chắc, ánh mắt sắc bén đảo qua, khi nhìn rõ người bước vào lại có thêm vài phần dịu dàng.
Dương Hi Ngôn bước đến, đứng phía sau ôm lấy cổ người đàn ông.
“Sao thế?” Dương Quang cảm nhận được tâm tình của cậu không tốt, dặn dò thêm vài câu rồi vội cúp máy.
Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay đã hơi lạnh kia, cánh tay dùng sức kéo người vào lòng.
Dương Hi Ngôn cũng không khách khí, ngồi lên đùi đối phương, hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
Theo động tác khẽ liếm, nhẹ cắn, đến khi khoang mũi tràn ngập hương vị bản thân quen thuộc, sống lưng căng cứng của Dương Hi Ngôn mói dần thả lỏng.
Tách nhau ra một khoảng, cậu liếm đi sợi chỉ bạc tràn ngập ám muội, tựa trán vào hõm vai của Dương Quang, ổn định lại hơi thở của mình.
Dương Quang khẽ cười, hắn cảm nhận được lồng ngực phập phồng khi hai người tựa sát vào nhau, hắn hỏi: “Tôn Ninh Vũ nói gì khiến em không vui sao?”
Chuyện gặp mặt Tôn Ninh Vũ vốn là hắn đi, nhưng lúc chuẩn bị ra khỏi cửa thì bị đứa nhỏ vừa vội vã chạy về kéo lại.
Ánh mắt tủi thân kia nhìn Dương Quang giống như hắn sắp làm ra chuyện gì có lỗi sau lưng cậu vậy, Dương Quang bất đắc dĩ, chỉ đành lâm thời đổi người.
Về những chuyện đã qua với Tôn Ninh Vũ, Dương Quang biết Dương Hi Ngôn không hỏi không có nghĩa là cậu không để ý.
Vì vậy hầu hết thời gian, có thể không gặp mặt Tôn Ninh Vũ thì hắn sẽ không gặp, loại nuông chiều như thế hắn vẫn cho cậu được.
Đặt tài liệu mang về trước mặt Dương Quang, trong lúc Dương Quang vươn tay lật xem, ánh mắt Dương Hi Ngôn hiện lên chút u tối, cậu nhìn chằm chằm cái cằm kiên nghị của người đàn ông, trong lòng dâng lên điều gì đó.
Một lúc lâu sau, đột nhiên Dương Hi Ngôn mở miệng, lời nói mang theo ý tứ thăm dò, “Nếu…em nói với y quan hệ của chúng ta, chú có giận không?”
“Hả?” Dương Quang không ngờ cậu sẽ hỏi chuyện này, hắn ngẩng đầu lên, bắt lấy ánh mắt mang theo sự thấp thỏm của Dương Hi Ngôn.
Dường như Dương Hi Ngôn cũng thấy vấn đề mình hỏi mất hết lý trí rồi, bé con khẽ cắn môi, cậu bất an, nhưng vẫn cố chấp nhìn hắn không thôi.
Bộ dáng cẩn thận từng chút thế này, rất lâu rồi Dương Quang không thấy.
Dương Quang suy tư về vấn đề cậu vừa hỏi, im lặng rũ mắt một lúc lâu.
Thấy hắn không nói lời nào, vẻ mặt Dương Hi Ngôn trở nên buồn bã, môi dưới sắp bị cậu cắn bật máu rồi.
Ánh mắt trở nên ảm đạm, cậu vươn tay nâng gương mặt của cái người cậu cho là đã làm khó hắn lên.
“Chú coi như…” Em chưa nói gì đi.
Dương Quang phục hồi tinh thần bèn nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của cậu, hắn biết bản thân mình suy tư lâu quá khiến bé con hiểu lầm rồi, cánh tay vội dùng lực kéo người định đứng dậy trở lại.
Dương Quang bật cười, “Em chỉ có chút xíu tin tưởng với tôi vậy thôi sao?”
Về vấn đề công khai mối quan hệ của hai người bọn họ, Dương Quang không phải chưa từng nghĩ đến.
Hắn không để ý nhiều lắm, nhưng cảm thấy hiện giờ là thời điểm để Dương Hi Ngôn bộc lộ khả năng, nếu chuyện này trở thành cản trở, chỉ sợ bé con làm gì cũng khó tránh khỏi việc bị bó chân bó tay.
Dương Quang không muốn cậu trở thành trò tiêu khiển trong miệng người khác, cho dù