Ngày mai là một ngày tốt lành, may mắn lại kinh hỉ.
Hoạt động lần này được cử hành ở một khách sạn trong thành phố Lâm, tổng cộng có mười hai tỉnh thành tham gia hội nghị lần này, thị kiến ủy, đội giữ trật tự đô thị cùng với Phủ Thị Chính cũng tham dự hội nghị.
Hoạt động biểu diễn văn nghệ được cử hành sau sáu giờ, phòng tiệc đã sớm bố trí xong, Lâm Sơ nhét một viên đường nhuận cổ vào miệng, nghe Dương Thuần Bối nói: "Tiểu Tuệ nói những lãnh đạo tới lần này, có mấy vị chính là người trong khảo sát đoàn lần trước." Cô ấy làm vẻ mặt khoa trương, nói: “Nhiều tỉnh như vậy cơ mà, tổng cộng hai ba mươi thành phố, đến lúc đó người ngồi trong toàn bộ đại sảnh này đều là các lãnh đạo lớn nhỏ, tôi thế nhưng lại có chút cảm giác khiếp sợ rồi.”
Lâm Sơ buồn cười: "Chẳng phải lãnh đạo của chúng ta hay nói rằng một lần biết hai lần quen, chúng ta cũng ‘quen’ mấy lần rồi!"
Dương Thuần Bối ôm bụng cười lăn lộn, lại cùng Lâm Sơ vui đùa một lát, mới thay quần áo biểu diễn, cùng mọi người một đường tiến về phía phòng tiệc.
Lâm Sơ gọi điện thoại cho Hướng Dương, ước lượng thời gian kết thúc, nhưng nếu không kịp ăn cơm tối lúc tám giờ, vậy cũng chỉ có thể ăn khuya thôi.
Mọi người ăn chút điểm tâm lót dạ, các lãnh đạo đọc diễn văn quá mức dài dòng, chỉ nghe cũng khiến cho người ta buồn ngủ, thật lâu mới đến lúc bắt đầu biểu diễn, tiết mục hợp ca của đơn vị Lâm Sơ là tiết mục thứ tư.
Mười hai cô nương duyên dáng yêu kiều, vừa đứng trên đài, đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Trong đơn vị tổ chức đội hợp xướng, sẽ xếp hạng thứ vị với các thành viên theo tiêu chuẩn giọng hát, hơn nữa lại càng coi trọng tướng mạo vóc người của các cô gái, vì vậy Lâm Sơ là một người có ngũ âm cũng không quá tệ, cũng có thể ở bên trong đục nước béo cò.
Ca khúc hợp ca thật sự không thể gọi là dễ nghe, chỉ là vì tôn lên không khí trang trọng của hội nghị, tiết mục biểu diễn đơn ca đều phải có ý nghĩa, thật may là hình ảnh vui tai vui mắt, ngược lại cũng sẽ không khiến mọi người dưới đài cảm thấy khô khan.
Một khúc hát kết thúc, cổ họng Lâm Sơ lại đau, vừa vào phía sau đài đã mãnh liệt uống nước. Mọi người vừa xếp hàng thay quần áo, vừa nghị luận tình huống mới vừa nãy, có người nói giỡn: "Tùy tiện liên lụy người khác, tôi sẽ lập tức từ chức, không bao giờ canh chừng đống rác này để sống qua ngày nữa!"
Mọi người cười to, lập tức chế nhạo, sau khi thay quần áo xong thì chờ ở phía sau đài, cũng không biết lãnh đạo có sắp xếp gì khác hay không.
Lâm Sơ gọi điện thoại cho Hướng Dương: "Cũng nhanh, chúng em lại chờ lát nữa xem, nếu không có chuyện gì thì có thể giải tán."
Hướng Dương nói: "Anh đang ở phòng cà phê trong khách sạn các em, em cứ từ từ đi."
Sau khi cúp điện thoại lại đợi chốc lát, mới thấy lãnh đạo chậm rãi đi vào, vỗ tay một cái biểu dương một phen, lại cho bọn họ vào trong phòng tiệc ăn cơm.
Trong phòng tiệc có khu vực riêng cho những người biểu diễn, mọi người ăn uống qua loa một chút đã muốn rời đi, Lâm Sơ lên tiếng chào hỏi với Dương Thuần Bối, sau đó cầm túi xách đi tới phòng cà phê tìm người.
Phòng cà phê ở lầu hai, bên trong không nhiều khách lắm. Lâm Sơ tẩy trang sạch sẽ, vốn là trang điểm bắt mắt sau khi bị cô lau lại biến thành trang nhã, Hướng Dương chỉ về phía mắt cô nói: "Mascara cũng dính vào khóe mắt rồi!" Anh ta duỗi ngón tay ra thay Lâm Sơ lau đi, sau đó mới đi về phía phòng ăn ở lầu dưới.
Lúc đi qua phòng tiệc Lâm Sơ chỉ tay xuống, mang theo một tia khoe khoang: "Mới vừa rồi bọn em chính là biểu diễn ở bên trong này, lãnh đạo cấp nào đều có, còn có phó thị trưởng nữa cơ, em vẫn là lần đầu nhìn thấy đấy, từ trước đến nay không xem tin tức, căn bản cũng không biết người trông như thế nào."
Hướng Dương cười nghe cô liến thoắng không ngừng, thỉnh thoảng tán dương một câu, một nửa là dụ dỗ, một nửa là vui mừng.
Lâm Sơ bụng đói kêu vang, mới lên một món ăn, cô đã không kịp chờ đợi lập tức động đũa, lại hỏi Hướng Dương tới nơi này làm gì.
Hướng Dương trả lời: "Tìm nhà đầu tư, phần lớn bạn học cũ có căn cơ trước đây của anh đều ở đây, biết không ít người, ngày hôm qua bọn anh mới vừa ký hợp đồng với người ta, mọi chuyện cũng coi như xong rồi!"
Lâm Sơ vui vẻ nói: "Chúc mừng!" Cô giơ lên chén nước lên cụng với Hướng Dương một cái, lại hỏi tình huống công ty anh, bất tri bất giác đã ăn hết đồ ăn.
Trong phòng tiệc bên kia tiếng người ồn ào, các tiết mục văn nghệ cũng gần đến hồi cuối, dạ tiệc cũng sắp kết thúc.
Mặc dù thời gian không dài, nhưng nội dung nên trao đổi nên báo cáo cũng đều đã nói rõ ràng, mọi người lại lần nữa khách sáo một phen, sau đó đồng loạt rời đi, qbên ngoài phòng tiệc có rất nhiều người.
Lâm Sơ và Hướng Dương cũng vừa vặn đi từ trong nhà ăn ra, xa xa đã thấy rất đông người đi về phía cửa khách sạn và (di.da.l.qy.do) thang máy, mấy bóng dáng quen thuộc cũng xen lẫn trong đó. Ánh mắt Lâm Sơ hoa lên, hình như cô nhìn thấy Dương Thuần Bối đi cùng với một người đàn ông trung niên, nhìn từ bên cạnh, người đàn ông kia hình như là vị lãnh đạo họ Trương trong đoàn khảo sát lúc trước.
Hướng Dương gọi vài tiếng: "Thế nào?"
Lâm Sơ thu hồi tầm mắt, lắc đầu một cái nói: "Không có gì."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng nhìn chung Lâm Sơ vẫn có chút không tập trung. Người gọi là lão Trương kia ăn nói rất tự nhiên, cô còn nhớ rõ Dương Thuần Bối từng khen ngợi vị lãnh đạo này không có kiểu cách nhà quan, hai người cho dù như thế nào cũng không nên đi cùng nhau, trừ phi chính là như Lâm Sơ nghĩ như vậy.
Hướng Dương nhìn ra lòng của nàng không có ở đây, hỏi: "Mệt mỏi ư? Vậy còn muốn đi dạo phố quà vặt nữa không?"
Thành phố Lâm có một con phố quà vặt nổi tiếng, Lâm Sơ suy nghĩ hồi lâu, ngày mai sẽ phải trở về Nam Giang, cô muốn thừa cơ đi dạo một vòng. Mặc dù quan hệ giữa cô và Dương Thuần Bối không tệ, nhưng chung quy lại thì hai người cũng chỉ là đồng nghiệp bình thường mà thôi, Lâm Sơ không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng của người khác, nghĩ đến Dương Thuần Bối cũng là một người lão luyện, chắc chắn hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, biết cách bảo vệ mình. Nghĩ đến đây, Lâm Sơ không tiếp tục loạn tưởng nữa.
Vừa đúng dịp thành phố Lâm tổ chức ngày hộ quà vặt, người bên trong phố quà vặt đã vô cùng đông đúc, Hướng Dương dẫn theo Lâm Sơ chen tới chen lui, chuyên chọn một chút thức ăn chưa bao giờ ăn. Lâm Sơ không ăn hết quá nhiều, mua một phần nếm vài miếng, còn dư lại thì ném cho Hướng Dương, Hướng Dương vừa ăn vừa hỏi tình hình của cô và Trầm Trọng Tuân, Lâm Sơ xấu hổ nên chỉ trả lời qua loa, Hướng Dương cười nói: "Lúc em học năm thứ nhất đại học anh còn gửi điện thư hỏi em... Em nói nam sinh trong trường học quá không thành thục, em muốn tìm một người hơn mình khoảng ba tuổi, cái này Trầm Trọng Tuân sợ rằng không đáp ứng được?"
Lâm Sơ gật đầu một cái: "Anh ấy đã 30 rồi." Nói xong, coi lại tặng thêm một câu: "Nhưng mà dáng dấp anh ấy không già, bình thường mặc tây trang nhiều xem ra có chút lão khí hoành thu, nhưng mà anh chưa từng thấy anh ấy mặc T shirt đâu, vẫn rất đẹp trai!"
Hướng Dương cười lớn một tiếng, dùng sức vuốt vuốt qLâm Sơ.
Lúc gần rạng sáng hai người mới đi ô-tô trở về, bóng đêm nồng đậm, thành phố Lâm khác với thành phố Nam Giang, không sầm uất như Nam Giang, chưa có nhiều đèn nê ông, cho nên màn đêm cũng đen đặc hơn Nam Giang rất nhiều.
Đí chốc lát đã tới khách sạn, Hướng Dương mở cửa xe thay Lâm Sơ, sau khị dặn dò mấy câu lại nhìn Lâm Sơ đi vào đại sảnh, anh ta mới lái xe rời đi.
Lâm Sơ xoa cái bụng trướng phình ngồi vào thang máy, chậm rì rì đi về phía phòng mình, vừa mở cửa chính, mới phát hiện TV đang phát sáng, cũng không biết đang chiếu phim gì, âm thanh truyền ra tựa như u oán.
Lâm Sơ cũng không dám xem phim kinh dị một mình, sau khi bất chợt nghe thấy âm thanh kia lập tức lấy can đảm hô: "Bối Bối, tôi đã về rồi!"
Đóng cửa lại đi vào, không thấy Dương Thuần Bối trả lời, trong phòng nhỏ cũng không có ai, Lâm Sơ kỳ quái nhìn xung quanh một vòng, lại đi phòng vệ sinh liếc mắt nhìn, vẫn như cũ không có ai.
Trong TV đột nhiên truyền đến một tiếng thét, Lâm Sơ cả kinh cũng theo đó mà kêu lên, cô vội vàng chạy đi tắt TV, lúc vỗ ngực xoay người, chợt thấy trên mặt đất gần cửa sổ có cái gì đó, lúc trước bị giường nhỏ cản trở tầm mắt, vì vậy cũng không phát hiện ra. Trái tim Lâm Sơ lập tức treo lên, hoảng hốt lùi về phía sau một bước, không dám bước lên phía trước.
Cô lại gọi mấy tiếng "Bối Bối", vẫn là không nhận được một câu đáp lại nào, chờ một hồi lâu, đợi gió lạnh của máy điều hòa không khí thổi cho cô nổi lên một tầng da gà, cô mới giật giật chân, thận trọng đi về phía bên cạnh cửa sổ.
Nằm dưới đất, quả nhiên là một người.
Lâm Sơ khẩn trương gọi mấy tiếng: "Này, này, xin chào!"
Người nọ không nhúc nhích, úp mặt xuống dưới đất, trên cái ót loáng thoáng có mấy vệt đỏ thẫm, lúc này Lâm Sơ mới phát hiện ra mỹ phẩm của Dương Thuần Bối cũng bị lăn đến góc tường, một bình thủy tinh màu xanh dương trong đó đã bị vỡ vụn, mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra xung quanh.
Trong lòng Lâm Sơ cả kinh, liên tục không ngừng chạy về phía trước mấy bước, ngồi chồm hổm xuống lắc lắc người nọ, gọi mấy tiếng sau đó dùng lực lật người đó lại, gương mặt đó lộ ra, cả kinh Lâm Sơ lập tức hô to, tay chân luống cuống chạy sang một bên, cũng không quản người nọ sống hay chết.
Vừa định chạy đi, người nọ đột nhiên giật giật mí mắt, thân ngâm một tiếng, cánh tay cũng theo đó mà di động.
Lâm Sơ khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, chỉ thấy người nọ dùng sức chớp chớp mắt, hình như cực kỳ khó chịu, thấy rõ Lâm Sơ rồi mới khàn giọng mở miệng: "Là cô sao?"
Lâm Sơ cười gượng một tiếng, lui về phía sau mấy bước: "Ngài...... Ngài không sao chứ?"
Lão Trương yên lặng trong chốc lát, ý thức cũng không hoàn toàn quay lại, ngược lại đau đớn sau ót có thể kích thích làm cho ông ta tỉnh táo được đôi chút, đang muốn mở miệng, lại nghe ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang, có người ấn chuông cửa một cái, nói với một người khác: "Chết đói rồi, không biết Dương Thuần Bối có ở đó hay không."
"Tôi biết chắc Lâm Sơ không có ở đây, mới vừa nãy lúc ở khách sạn tôi có thấy cô ta và một người đàn ông ở chung một chỗ."
Hai người cười khẽ nghị luận, Lâm Sơ vừa định chạy đi mở cửa, lập tức bị lão Trương bắt được bắp chân, cô theo bản năng kêu một tiếng, hai người ngoài cửa lập tức im lặng, đập cửa gọi: "Bối Bối, cô có ở trong đó không? Tôi nghe thấy tiếng của cô rồi, đừng giả bộ ngủ nữa, dậy đi ăn khuya thôi!"
Lão Trương vẻ mặt âm trầm nói: "Đừng lên tiếng!"
Lâm Sơ giật giật chân: "Ngài bị thương, tôi giúp ngài gọi xe cứu thương!"
"Không cần!" Lão Trương chậm rãi từ trên đất đứng lên, ngồi xuống bên giường, nghe hai người ngoài cửa kia
kêu lên, nhỏ giọng nói: "Tôi ngồi một lát là được, cô đừng để người khác vào!"
Trong lòng Lâm Sơ khẽ động, trước sau liên hệ với nhau, lập tức có thể ý thức được chân tướng, thấy lão Trương lộ bộ mặt tức giận, cô lo lắng đứng sang bên tường, nghĩ xem nên như thế nào để giữ mình.
Lão Trương nói: "Cô cứ coi như chưa từng gặp tôi là được, đợi đám người kia đi tôi sẽ lập tức đi ra ngoài."
Lâm Sơ do dự một chút, chậm rãi gật đầu một cái.
Năm phút sau ngoài phòng đã không còn động tĩnh nữa, Lâm Sơ kéo cửa ra liếc mắt nhìn, quay đầu lại nói: "Không còn ai đâu!"
Bước chân lão Trương không vững, lung lay hai cái mới đứng lên được, lại che cái ót chậm rì rì đi tới cạnh cửa, lần nữa cảnh cáo Lâm Sơ: "Nhớ rằng cô chưa từng thấy tôi đấy!"
Lâm Sơ gật đầu một cái, nghiêng người nhường đường.
Nhưng không nghĩ cửa chính mới vừa mở rộng, đột nhiên truyền đến tiếng hô to: "Ha ha, nhìn tôi không bắt được......" Âm thanh ngừng lại khi nhìn thấy lão Trương quần áo xốc xếch.
Hai đồng nghiệp trợn mắt hốc mồm, Lâm Sơ khó lòng giãi bày.
Lão Trương ho một tiếng, mặt đen lại đi nhanh về phía thang máy, nhưng ai biết mới bước được vài bước, đã cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, ánh đèn trong lối đi nhỏ lúc sáng lúc tối, ông ta lập tức bất tỉnh nhân sự.
Lâm Sơ không còn kịp nói gì khác với hai người kia nữa, lập tức chạy tới phía lão Trương, vết máu sau ót lộ rõ, một người lập tức gọi điện thoại gọi xe cứu thương tới, lại báo cho lãnh đạo ở trên lầu, mấy người luống cuống tay chân, hồi lâu mới đưa được lão Trương tới bệnh viện, mới vừa thở dốc một hơi, ai ngờ cảnh sát cũng chạy tới.
Lâm Sơ lĩnh mệnh đi làm thủ tục nhập viện, lúc trở lại chỉ thấy lãnh đạo ngoắc tay bảo cô đến gần: "Cô ấy chính là Tiểu Lâm, là cô ấy phát hiện!"
Lâm Sơ thầm kêu hỏng bét, ổn định tinh thần tiến lên, một năm một mười báo cho cảnh sát chuyện đêm nay, bị vặn hỏi gần một canh giờ mới được bỏ qua cho, người thân lão Trương cũng đã chạy tới, vây quanh phòng bệnh tới nước chảy không lọt.
Lâm Sơ tâm thần thấp thỏm, ngồi ở một bên chờ lãnh đạo phát lệnh.
Xảy ra loại chuyện như vậy, nếu đã gọi xe cứu thương, người sáng suốt cũng sẽ không báo cho cảnh sát, mới vừa rồi lãnh đạo cũng đã len lén hỏi Lâm Sơ, xác định trong các cô không có ai báo cảnh sát, chuyện lại trở nên càng kỳ lạ.
Vì chuyện hôm nay chỉ có tìm được Dương Thuần Bối, mới có thể tra được rõ ràng chuyện này, cảnh sát xuất hiện, nhất định huyên náo đến mọi người đều biết. Bất đắc dĩ điện thoại của Dương Thuần Bối (lqd) vẫn luôn không có người nào nghe, không tìm được cô ấy, Lâm Sơ lập tức có chút lo lắng, giải thích như thế nào đi nữa, thì đối với người khác xem ra đều giống như giấu đầu hở đuôi.
Sau nửa đêm rốt cuộc Lâm Sơ cũng trở lại khách sạn, nhào lên trên giường ngả đầu lập tức ngủ, không có ý định suy nghĩ về tình hình có thể xuất hiện vào ngày mai, cảnh tượng trong mộng lại hơn hẳn phim kịnh dị, ép cô đến thở không nổi, thật vất vả mới giãy giụa tỉnh lại, bầu trời đã sáng trưng.
Dương Thuần Bối cả đêm không về, Lâm Sơ vốn tưởng rằng cô ấy chạy trốn, ai ngờ lúc ở trong phòng ăn lại gặp được cô ấy như không có chuyện gì xảy ra.
Các đồng nghiệp đều tụ ở một chỗ nghị luận chuyện tối ngày hôm qua, người tin tức linh thông đã nói đến tình huống mới nhất: "...... Sau khỉ tỉnh lại chỉ nói mình không cẩn thận bị đụng phải, không ai tập kích ông ta, chỉ là chỗ bị đụng vào cũng làm người ta......" Cô ta nhìn thấy Lâm Sơ đi tới bên này, lập tức thu lại tiếng nói.
Lâm Sơ không kịp để ý cái khác, lập tức hỏi Dương Thuần Bối: "Tối hôm qua cô chạy đi đâu thế?"
Dương Thuần Bối để dao nĩa xuống, trả lời: "Tối ngày hôm qua tôi đi nhà một đồng học, không kịp nói cho cô." Cô ấy muốn nói lại thôi: "Tối hôm qua cô...... Đúng rồi, sáng nay tôi mới nhìn thấy điện thoại báo cuộc gọi nhỡ."
Một đồng nghiệp có quan hệ tốt với Dương Thuần Bối mở miệng: "Lâm Sơ, cô nói tối hôm qua có thấy Dương Thuần Bối cùng cái đó...... Cái gì mà ở chung một chỗ, ăn có thể ăn lung tung, nhưng lời thì không thể nói lung tung được."
Lại có người an ủi: "Tất cả mọi người đừng nói ahhh... Không có chuyện gì lớn!"
Lâm Sơ sững sờ đứng im tại chỗ, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Dương Thuần Bối, một hồi lâu mới lạnh lùng nói: "Cô chắc chắn ngày hôm qua cô không ở chung một chỗ với người nào chứ, sau khi cơm nước xong cũng vẫn không quay lại phòng?"
Những người khác không nhìn ra Dương Thuần Bối chột dạ, Lâm Sơ lại thấy rất rõ ràng. Dương Thuần Bối cười nói: "Thật sự không có, Lâm Sơ, tôi không biết cô muốn nói cái gì, ngồi xuống ăn cơm đi đã chứ!"
Lâm Sơ cũng cười cười, đưa mắt nhìn một vòng nói: "Vậy có thể là tôi nhớ lầm rồi, nhưng ngày hôm qua rõ ràng là tôi và bạn đi ra ngoài, tiểu Tuệ cũng có thấy, thật không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là chắc chắn phải có camera." Dứt lời, cô xoay người rời đi, đói bụng trở về phòng, tức giận sắp xếp lại quần áo, lại giống như xả giận làm loạn giường của Dương Thuần Bối, tất cả mọi vật lẫn lộn rơi trên đất, cùng bình bình lon lon đụng vào nhau.
Cuối cùng Dương Thuần Bối cũng từ phòng ăn quat lại, rón rén đẩy cửa ra, cũng không đi vào bên trong, chỉ đứng ở trước cửa, nhỏ giọng nói: "Lâm Sơ, xe bị tắc đường, có thể phải chậm mất nửa giờ."
Lâm Sơ cũng không để ý tới cô ấy, chỉ tựa vào đầu giường bấm điều khiển ti vi.
Cô biết nhất định chuyện này sẽ được dàn xếp ổn thỏa, lão Trương sẽ không nói chuyện gì ra ngoài, càng sẽ không nhắc đến sự tồn tại của Dương Thuần Bối. Nhưng ông ta không nói ra, thì những đồng nghiệp biết chuyện cũng đã truyền khắp nơi, tối hôm qua có người chính mắt thấy ông ta quần áo không ngay ngắn đi từ Lâm Sơ trong phòng ra, sau lưng chỉ có một mình Lâm Sơ, thật sự là Lâm Sơ có trăm miệng cũng không thể bào chữa được.
Cô ném hộp điều khiển ti vi đi, ấn điện thoại di động một cái mới mở miệng: "Cô nói cho tôi biết xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô có biết hay không nếu cứ như vậy, tôi sẽ phải đeo cái nồi đen này, truyền đi tôi thế nào làm người!"
Hình như Dương Thuần Bối muốn khóc lên: "Tôi thật sự không phải cố ý, tôi không biết thì ra ông ta là người như vậy, ông ta chỉ nói là đưa tôu trở lại, không ngờ sẽ phải...... Sẽ phải như vậy, sau khi tôi đập ông ta thì thật sự rất sợ, sau đó tôi lập tức bỏ chạy!" Cô ấy đến gần Lâm Sơ, nước mắt ràn rụa: "Lâm Sơ, chuyện như vậy, là tôi không đúng, tôi không có gan nói chuyện này ra, cô còn có quản lí Trầm che chở, anh ta là con trai của Trầm tổng, chúng ta người nào không biết, mà tôi lại chỉ có một mình, tôi không dám!"
Lâm Sơ không dám tin: "Tại sao cô không dám mà tôi lại dám, Dương Thuần Bối, cô đừng quên khách sạn còn có camera theo dõi đấy, tại sao vô duyên vô cớ tôi phải thay cô hứng chậu nướ đen này!" Cô càng nghĩ càng giận, không lựa lời nói nói: "Hơn nữa cô cũng đã là người trưởng thành, cô đồng ý để cho ông ta đưa cô về phòng, cô không đoán được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì ư? Cô đừng giả bộ đơn thuần trước mặt tôi nữa!"
Dương Thuần Bối lắc đầu nói: "Tôi không biết, không biết!" Cô ấy lau sạch nước mắt, nắm quyền nói: "Thật xin lỗi Lâm Sơ, dù sao chuyện đã như vậy, qua một thời gian nữa là mọi người sẽ quên hết, ai cũng không nhắc lại nữa, coi như tôi thực có lỗi với cô, về sau cô muốn tôi làm cái gì tôi đều đồng ý!"
Lâm Sơ thật sự không có sức cãi cọ với cô ấy, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn cô ta nữa, hai người lại bận (di.da.l.qy.do) rộn chuyện của mình, thật lâu sau mới thu dọn xong hành lý, lại không lên tiếng đi tới địa điểm hội hợp với mọi người.
Trước đây cô cũng từng nghĩ sẽ tới khách sạn đòi camera theo dõi, nhưng tối hôm qua trước lúc quay lại thì lãnh đạo đã tìm cô nói chuyện, ý bảo cô đừng làm lớn chuyện, Lâm Sơ hiểu bọn họ không cần chân tướng, thứ bọn họ cần chỉ là ổn định, quan lớn hơn một cấp đè chết người, Lâm Sơ bó tay hết cách.
Thật ra thì Dương Thuần Bối nói không sai, tin tức ở thành phố Nam Giang này mỗi ngày đều tầng tầng lớp lớp, trong đơn vị thường thường sẽ truyền ra chuyện bát quái mới, mấy ngày sau đã không còn ai nói tới nữa, ai cũng không muốn nhắc đi nhắc lại một đề tài suốt mấy tháng, nhưng ngay cả một ngày Lâm Sơ cũng không chịu nổi.
Suốt ba giờ đi về Nam Giang, Lâm Sơ đều ngồi một mình ở chỗ ngồi phía sau gọi điện thoại, bên tai liên tục cia tiếng nói chuyện linh tinh không ngừng. Dương Thuần Bối ngồi ở trước mặt cười cười nói nói với các đồng nghiệp, chỉ có cô đơn độc vùi ở phía sau, Lâm Sơ hận đến cắn răng nghiến lợi.