Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 39


trước sau

Edit: Thanh Hưng

Lúc Lâm Sơ bị "Mời" về, Trầm Trọng Tuân đang ứng phó với điều tra nhằm vào mình. Từ trước tới giờ anh đều không phải là một người bị động, khi đối phương đưa ra chứng cứ, anh cũng lập tức đưa chứng cứ có lợi cho mình ra, Trầm Hồng Sơn cũng phải kinh ngạc vì tốc độ của anh, sau đó mới nghe Trầm Trọng Tuân giải thích: "Con đã sớm có chuẩn bị." Anh tuyệt đối sẽ không ngu ngốc mà để cho bản thân mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, danh sách kêu gọi đầu tư ban đầu anh cũng đã giữ lại một bản.

Sắc mặt Trầm Hồng Sơn trầm trầm, đột nhiên phát hiện mình cũng không hiểu rõ cậu con trai này, biết trước, thấy trước, nhìn xa trông rộng; trình độ biết lo xa của anh làm cho ông cũng cảm thấy mặc cảm. Lại thấy Trầm Trọng Tuân nhàn nhạt nhếch môi: "Con biết rõ là ai chủ mưu ở sau lưng!"

***

Đầu kia Lâm Sơ vùi ở trong phòng ngủ, rèm cửa sổ khép chặt không giấu được bao nhiêu ánh sáng. Ban ngày, người người đều bôn ba trong công việc, xe không ngừng không có người nghỉ, chỉ có cô không có việc gì.

Lâm Sơ ngủ một buổi chiều, lúc mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối, cô mở cửa phòng đi nhà vệ sinh, mới vừa tắm xong ra ngoài đã thấy Thi Đình Đình kinh ngạc nói: "Ai, cô ở nhà à, tôi còn tưởng là cô chưa về chứ, đèn cũng không bật!"

Lâm Sơ cười cười, cổ họng đã không phát ra được âm thanh nào.

Đi nhà vệ sinh xong, cô thắt một đuôi sam, cầm ví tiền đi tới hiệu thuốc bên cạnh chung cư mua thuốc trị viêm họng, lại đi siêu thị mua một chén cháo, đều là những thứ còn dư lại, bên trong đã không có bao nhiêu đồ ăn, chỉ là tê tê cay cay, cũng có thể nuốt được.

Hai ngày tiếp theo, Lâm Sơ trực tiếp sống ở trong phòng ngủ đọc sách xem phim, đống hộp mỳ ăn liền đã chất cao đến bốn tầng, trên bàn đều là khăn giấy, vô cùng bẩn thỉu.

Suốt cả hai ngày, Trầm Trọng Tuân không hề liên lạc với cô một lần nào, sáng sớm ngày thứ ba, Lâm Sơ quả quyết xóa số điện thoại Trầm Trọng Tuân, lại lưu loát thu dọn phòng, thay ga giường sạch sẽ, quần áo được giặt giũ xong mùi thơm tỏa ra, ánh sáng mặt trời lốm đốm chiếm lĩnh ban công, Lâm Sơ phủ đều ga giường, không tự chủ được mà mỉm cười.

Thời gian quý báu như thế, cô đã lãng phí hai ngày, không thể tiếp tục xa xỉ được nữa, nếu "Nghỉ", cô nên để cho ngày nghỉ trở nên có ý nghĩa, tỷ như —— làm part-time.

Siêu thị to lớn bên cạnh hoa viên Quan Cẩm vĩnh viễn thiếu nhân viên bán hàng, tiền lương một ngày 50 nguyên, Lâm Sơ thay áo sơ mi đỏ đồng phục, buộc túi vải vào cổ, treo một túi kẹo "Bất Nhị Gia" lớn cao giọng thét.

Gương mặt cô luôn vui vẻ, một bộ dáng học sinh mảnh mai yếu đuối, tất cả nhân viên chào hàng ở lầu hai của siêu thị đều phải rất xuất chúng, vì như thế mới càng có thể hấp dẫn con mắt (lqd) khách hàng. Còn nữa cô vừa mở miệng, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, âm thanh trong trẻo, tựa như con chim chiếm cứ ngọn cây, luôn có thể lôi một mặt tươi sáng nhất trong đáy lòng người khác ra ngoài, ai cũng thích nhân vật vui tai vui mắt, những khách cũ tự nhiên đều nguyện ý lựa chọn cô, ngay cả người bạn nhỏ trước mặt này cũng ngước cổ nuốt nước miếng: "Chị ơi, em muốn cái màu xanh lá cây đó!"

Lâm Sơ mỉm cười đưa tới, tiếp tục diễn vai mỹ thiếu nữ rực rỡ như ánh mặt trời. Đến giờ cơm trưa, cô và một tốp nhân viên cùng nhau ăn cơm hộp, có người tò mò: "Em là sinh viên đại học chứ? Trường học được nghỉ à?"

Lâm Sơ qua loa lấy lệ nói: "Ừ, được nghỉ."

Trong danh nghĩa "Sinh viên đại học" được nghỉ Lâm Sơ trở thành tiểu nữ thần trong mắt nhân viên nam trong siêu thị, luôn có người lại gần cô, khi thì lại đưa cho cô một chút đồ ăn, Lâm Sơ nói cười ứng phó, không tỏ ra vẻ xa lánh bọn họ, nhưng cũng tuyệt không thân cận, có người hỏi số điện thoại của cô, Lâm Sơ nói: "Cái này không thể cho, bạn trai tôi sẽ phản đối đấy!"

Đối phương ngẩn người, danh hoa có chủ, nam nhân viên khó nén mất mát.

Giờ tan việc cô theo quy định xách một túi vải về, Thi Đình Đình và Tang Phi Yến hét lên một tiếng lao đến cướp đoạt, Lâm Sơ cảnh giác vội vàng tránh ra: "Không được không được, đừng để bị tổ trưởng phát hiện!" Cô lấy ra hai cây kẹo que, cười híp mắt nói: "Chỉ là có thể mời các cô hai cây, không bị phát hiện là được!"

Thi Đình Đình và Tang Phi Yến lập tức đoạt lấy, lại hỏi: "Làm sao cô lại làm cái này, bị đơn vị khai trừ?"

Lâm Sơ "Hừ" một tiếng: "Không nói cho cô!" Xoay người đi tới phòng vệ sinh tắm rửa, cô rốt cuộc cũng thu lại nụ cười, các cơ trên khuôn mặt hình như cũng trở nên cứng ngắc, nước ấm xông vào trên mặt, chết lặng không có cảm giác.

Lần đầu tiên cô biết được gian khổ khi làm một nhân viên chào hàng, trong siêu thị chỉ có thể đứng không được ngồi, gặp người thì phải mỉm cười, làm việc cả ngày miệng đắng lưỡi khô, sức cùng lực kiệt, căn bản không có hơi sức nói chuyện, lúc cha Lâm gọi điện thoại tới cô mơ mơ màng màng ứng phó một hồi, cho đến khi cha Lâm nói một câu cuối cùng, cô mới đột nhiên thức tỉnh: “Này tết trung thu mang Tiểu Trầm trở lại đi?”

Lâm Sơ ngớ ngẩn, một hồi lâu mới chát chát nói: "Anh ấy không rảnh."

Cha Lâm nhỏ giọng nói: "Vậy con nói xem bao giờ thì có thời gian, con cũng biết tính của mẹ con, cái gì cũng vội vội vàng vàng, này cũng mấy tháng rồi, con cũng không chính thức giới thiệu một chút!"

Lâm Sơ trở mình một cái, nơi khóe mắt hình như thấm lệ, cô lại lần nữa nằm ngửa lên, chớp mắt mấy cái mới khôi phục tầm mắt, khổ sở nói: "Cha, có chút phiền toái, con không thích anh ấy!"

Cha Lâm kinh ngạc nói: "Cái gì?”

“Đột nhiên con cảm thấy con không thích anh ấy, không muốn tiếp tục lui tới nữa!"

Cha Lâm hình như tìm một góc an toàn, nhỏ giọng hỏi mấy câu, nghe giọng của Lâm Sơ, hình như thật sự muốn chia tay với đối phương, cha Lâm cau mày nói: "Cái đứa bé này, yêu đương có thể lấy ra làm trò đùa sao?" Suy nghĩ một chút, ông lại nói: "Tự con suy nghĩ cho kĩ đi, ba sẽ tìm cơ hội nói với mẹ con, chỉ sợ bà ấy lại muốn nổi điên lên!"

Lâm Sơ cười cười, khen cha Lâm mấy câu mới cúp điện thoại.

Lâm Sơ là thật sự không muốn lui tới với Trầm Trọng Tuân nữa, cô không muốn vô duyên vô cớ lại rơi vào phiền toái trong đó, việc lần này cũng để cho Lâm Sơ nhận ra được một điều vô cùng trọng yếu, đó là nếu không có bọ cánh cam, cũng đừng làm nghề đồ gốm, cô không thể ứng phó được với những âm mưu quỷ kế trong chốn quan trường, vậy nên cũng không thể cùng người như con trai của Trầm Hồng Sơn này lui tới.

Lời đồn đại là biểu diễn cái gì? Trong đơn vị có một đám phụ nữ thích nói xấu, nhưng lại chưa từng nói đến mức độ này, ngọn nguồn mọi chuyện khó có thể nắm bắt được, nhưng rõ ràng, sau lưng nhất định có người chỉ điểm, những tin tức vốn còn ở giai đoạn giữ bí mật như vậy lại từng tin một tiết lộ ra ngoài, đề tài rõ ràng đã phai nhạt đi, đảo mắt lại không giải thích được mà nóng lên, đối phương rõ ràng đã xào nấu lại, mà Lâm Sơ, không muốn trở thành món ăn trong mâm của người khác.

Mệt mỏi rã rời đi ngủ, hương vị của giấc ngủ cực kỳ ngọt ngào, vừa dậy đã có cảm giác tinh thần phấn chấn mười phần, Lâm Sơ nắm chặt quả đấm nhỏ tiếp tục phấn đấu trong hàng ngũ kiếm tiền.

Tiền lương của nhân viên chào hàng thật sự quá thấp, vừa vặn cửa siêu thị có người làm khảo sát thị trường, Lâm Sơ hỏi thăm, lập tức đi đến thương lượng với tổ trưởng một chút. Tổ trưởng là một chị gái ôn hòa, suy nghĩ một chút, lại thay Lâm Sơ đổi ban, Lâm Sơ lại gia nhập đội ngũ khảo sát thị trường.

Cô loay hoay đến trời đất u ám, suýt nữa đã quên mất chuyện lúc trước. Ban đêm lúc vừa xem máy vi tính vừa ăn mỳ ăn liền, Diệp Tĩnh đột nhiên gọi điện thoại tới: "Trầm Trọng Tuân bị ngưng chức, cậu có biết hay không?"

Lâm Sơ sững sờ: "Làm sao cậu biết?"

Diệp Tĩnh nói thẳng: "Tiết Quyền nói cho tớ biết, bây giờ không phải là anh ta đổi đơn vị khác rồi ư, nghe nói chính là Trầm Trọng Tuân đề cử anh ta đi qua."

Lâm Sơ để đũa xuống, không có tâm trạng quan tâm xem cô ấy và Tiết Quyền làm thế nào biết nhau được: "Sạo lại đột nhiên ngưng chức chứ?"

Diệp Tĩnh nửa hiểu nửa không: "Nghe nói là có liên quan tới danh sách kêu gọi đầu tư gì đó, có chút khó giải quyết, hình như quan hệ giữa Tiết Quyền và Trầm Trọng Tuân rất tốt, vẫn luôn giúp một tay dàn xếp đấy, tổng giám đốc tập đoàn các cậu đó giống như cũng xảy ra chuyện."

Sắc mặt Lâm Sơ chợt tái nhợt trong nháy mắt, khí nóng của mỳ ăn liền xông tới, chóp mũi là mùi vị của thịt bò kho tàu. Cô cố gắng nở một cười: "Không cần nói với tớ, tớ và anh ấy chia tay rồi."

Diệp Tĩnh ngẩn người, lại nghe Lâm Sơ từ từ nói chuyện xảy ra gần đây, hô to gọi nhỏ nói: "Cậu nói cái gì, cậu đi làm nhân viên chào hàng?"

Diệp Tĩnh tức giận cúp điện thoại, không muốn nghe người phụ nữ có chuyện gì cũng gạt cô ấy nói chuyện nữa.

Lâm Sơ ngây ngẩn một hồi, lặng lẽ mở nhóm chat trong đơn vị ra, nội dung nói chuyện phiếm bên trong đều là một vài chuyện nhà, lại nhìn danh sách bạn tốt, chim cánh cụt của Trầm Trọng Tuân không biết bị cô cho vào danh sách đen lúc nào rồi.

Lâm Sơ thu dọn xong mỳ ăn liền, lại chui vào phòng vệ sinh giặt quần áo bẩn, giặt quần áo xong cô lại lắc qua lắc lại trong căn phòng nho nhỏ của mình một vòng, thuận chân đá đá tấm gỗ ngăn cách với phòng của Tang Phi Yến, gỗ dán ba lớp có chút mỏng, cô không dám dùng lực mạnh.

Trở lại phòng ngủ, Lâm Sơ bấm điện thoại của Giang Tấn, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Gần đây Trầm Trọng Tuân thế nào?"

Giang Tấn kỳ quái nói: "Anh ta không phải vẫn tốt à? Sao cô lại hỏi tôi?"

Lâm Sơ cười khan một tiếng: "Vẫn tốt? Anh ấy đã tới bệnh viện?"

Giang Tấn trả lời: "Không có, đoán chừng là không muốn gặp tôi."

Không có tin tức chính là tin tức tốt, Trầm Trọng Tuân hẳn là vô ngại, Lâm Sơ thở dài một cái, rốt cuộc có thể hạ ngoan tâm, từ nay về sau cô chạy trên con đường của cô, cho dù tương lai Trầm Trọng Tuân là vinh hoa phú quý hay là...... Đều không liên quan tới cô!

Đầu kia Giang Tấn như có điều suy nghĩ, lúc Văn Bội Như đi từ trong phòng rửa tay ra, anh ta nói: "Mợ, bảo Trầm Trọng Tuân mai tới bệnh viện."

Văn Bội như sửng sốt: "Cậu ta...... Cậu ta cực kì bận rộn, nghĩ như thế nào lại bảo cậu ta tới bệnh viện?"

Giang Tấn chau chau mày, hai cánh tay gối đầu, không hề lên tiếng nữa.

***

Một ngày này, trong thành Nam Giang lại nổi lên gió lớn, túi ny lon bị thổi tới giữa không trung, lá rụng trong chung cư không có người nào quét dọn, cây cối khô khốc giống như là bị trộm cướp hết sạch, toàn bộ tang vật đều trải trên mặt đất.

Lúc Hướng Dương nhìn thấy Lâm Sơ, Lâm Sơ đang mặc quần áo đơn bạc đứng ở cửa siêu thị, tươi cười ngăn lại từng tốp khách hàng, lại hướng dẫn bọn họ tới bên trong phòng làm chút điều tra, quà tặng là một bọc thuốc lá giá rẻ.

Lâm Sơ lại gầy đi một vòng, lúc đi bộ giống như là bị gió thổi ngã trái ngã phải, đôi môi hơi trắng bệch, Hướng Dương không một tiếng động đi tới phía sau cô, khi đó mới phát hiện cô lạnh đến run
lẩy bẩy.

Lâm Sơ cười nói với người đàn ông xa lạ nọ: "Mười phút là có thể làm xong rồi, sau đó lại đưa ngài một gói thuốc thơm, sẽ không làm chậm trễ ngài quá lâu."

Người đàn ông kia không kiên nhẫn đẩy cô ra, luôn miệng kêu "Đi", "Đi đi đi" uy lực ngang với chữ "Cút", Lâm Sơ thật muốn biến chính mình thành một quả cầu, lăn thôi!

Hướng Dương không thể tưởng tượng nổi mở miệng: "Em ở nơi này làm cái gì?"

Lâm Sơ chợt quay đầu lại, hé  môi tay chân luống cuống.

Vừa đúng là chủ nhật, siêu thị nơi nào cũng nhiệt nhiệt nháo nháo, trong tiệm ăn nhanh lân cận cũng ngồi đầy người, thật vất vả Lâm Sơ mới tìm được một chỗ trống, sau khi ngồi xuống lập tức ực mạnh hai ngụm cà phê nóng, lại cầm Hamburg lên cắn một miếng.

Hướng Dương đưa một túi giấy cho cô: "Ba mẹ em nhờ anh mang cho em vài món trang phục mùa thu dày một chút, em gầy đi nhiều quá."

Lâm Sơ cười cảm ơn một câu, Hướng Dương hỏi: "Em làm sao vậy, không về nhà mà lại đi làm ở chỗ này? Thiếu tiền sao?"

Lâm Sơ vừa muốn trả lời, điện thoại di động lại vang lên, Diệp Tĩnh ở bên đầu điện thoại kia hô to: "Tớ bị ba mẹ bắt đi xem mắt, vốn là muốn hẹn cậu ra ngoài đi dạo phố. Đúng rồi, cậu trở về kiểm tra thẻ một chút đi, tớ gửi cho cậu 1000 đồng!"

Lâm Sơ kinh ngạc nói: "Làm gì lại cho tớ tiền?"

Diệp Tĩnh hình như không có thời gian, tiếng thúc giục của cha mẹ nhà họ Diệp loáng thoáng truyền đến: "Đây không phải là tớ với lãnh đạo quan hệ quá tốt à, tiền phụ cấp đi công tác lần trước tớ lén lén lút lút làm nhiều hơn một chút, vừa đúng 1000, tớ sợ gặp báo ứng, dứt khoát cho cậu, cậu đừng đi làm kia nữa, cậu thất nghiệp tớ nuôi cậu!"

Chỉ nói mấy câu, cô ấy đã cúp điện thoại.

Trong tiệm ăn nhanh quá ồn ào, Hướng Dương căn bản không nghe rõ bên đầu điện thoại kia nói cái gì, chỉ chộp được mấy từ khóa theo lời Lâm Sơ: "Em thật sự thiếu tiền à?"

Lâm Sơ bỏ điện thoại di động ra, lại cắn một miệng Hamburg lớn, nói năng không rõ: "Tiền mướn phòng 800 đồng một tháng, phí internet 33 đồng một tháng, tiền điện đại khái ba bốn mươi đồng một tháng." Còn có tiền đi lại, tiền ga, đồ dùng hàng ngày, lẻ tẻ tổng hợp vào, là một con số không nhỏ, cô ở thành phố Nam Giang liều mạng cả một năm, quay đầu lại tiền gửi ngân hàng thế mà lại chỉ có ba con số, lãnh đạo đơn vị lại cho cô về nhà nghỉ ngơi, Lâm Sơ sau hai ngày ăn ngủ đột nhiên lo sợ, một khi thất nghiệp, cô một người tạm thời không thành thạo một nghề gì sẽ tìm việc làm ở đâu.

Đây là một tòa thành thị kinh khủng, người có tiền đi xe hơi bấm còi to, người nghèo mỗi ngày đều chen lấn trên xe buýt, ở trong phòng đơn mấy thước vuông ăn mỳ ăn liền, chỉ vì muốn nặn ra một hai khối tiền từ trong kẽ răng.

Lâm Sơ tiếp tục cắn Hamburg: "Trước em ở phòng nông dân, lầu bốn có một cặp vợ chồng, bọn họ là một hộ thành phần tri thức duy nhất, đã ở trên lầu sáu năm, rốt cuộc cũng gom đủ tiền đặt cọc, đầu năm lúc dọn nhà, người bên trong cả tòa lầu đều hồng mắt!"

Trong miệng đột nhiên toát ra vị nước muối, Lâm Sơ nháy mắt mấy cái: "Em làm thế nào được, em không muốn làm người ăn bám, trong nhà vừa mua phòng ở mới, vốn dĩ không có tiền, mẹ em còn muốn bán nhà cửa để em học đi lên, em không thể kéo trong nhà lui về phía sau, anh biết đấy, thật vất vả ba mẹ em mới không cãi nhau nữa, hiện tại bọn họ rất tốt, có thời gian rảnh rỗi thì đánh bài đi dạo phố, mong đã bao nhiêu năm!"

Hướng Dương bỗng chốc đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Lâm Sơ, dùng sức gạt nước mắt trên mí mắt cô, ướt cả một tay. Lâm Sơ nhắm mắt lại, mặc cho anh ta dùng sức lau hai cái, lúc mở mắt ra lần nữa tầm mắt cũng mờ mịt một mảnh, một lúc lâu sau mới trở nên rõ ràng.

Hướng Dương mặt đen lại nói: "Em lại bị cái gì (di.da.l.qy.do) kích thích, nói!"

Lâm Sơ cúi thấp đầu, cắn sạch sẽ một miếng Hamburg cuối cùng, rốt cuộc cũng thành thật khai báo.

Hướng Dương nhéo nhéo mặt của cô, cười nói: "Anh còn tưởng là chuyện gì chứ, từ chức đi, tới trong công ty anh, anh cho em lương khởi điểm là ba ngàn đồng, mỗi nửa năm vượt qua khảo hạch lại thêm lương, thêm đến 6000 là cao nhất, bảo hiểm đóng cho em một ngàn, chỉ là cuối năm chỉ có hai lương, không có phúc lợi tốt như quốc xí các em, em có làm hay không?"

Lâm Sơ đẩy tay của anh ta ra, oán khí được cô phun ra, rốt cuộc cũng nhẹ nhõm không ít: "Ai nói nhất định em sẽ bị khai trừ, em sẽ chờ xem!" Chờ cơ hội, bỏ rơi người ta.

Lâm Sơ còn không biết đi nơi nào tìm cơ hội, mưa thu đã rơi xuống đầy đất, công việc rao hàng kết thúc, tổ trưởng nói rằng lần tới có việc sẽ thông báo tiếp cho cô, Lâm Sơ hớn hở đồng ý.

Cô bị lãnh đạo cho nghỉ toàn bộ mười ngày, bảy ngày đầu khó khăn sống qua ngày, mơ màng hỗn độn, ba ngày sau lại giống như cây xanh đón ánh mặt trời, mỗi ngày đều được Hướng Dương tóm đi ăn cơm tối.

Trong bữa ăn anh ta không nhịn được nói: "Mẹ em sao lại biến thành như vậy chứ, quá nhiệt tình, anh đây nửa tháng đã thấy ba cô gái, chỉ là người ta vừa nghe nói anh là kết hôn lần hai, đã nói phải về suy nghĩ một chút, mất hết cả mặt rồi!"

Lâm Sơ cười đến phun ra cơm, bật thốt lên: "Nếu không em tìm chị Hân Hân về cho!"

Hướng Dương đột nhiên không lên tiếng, không khí nhất thời trầm xuống.

Chuyện tình cảm thật sự khó có thể làm cho người ta hiểu được, Hướng Dương rõ ràng nói tình cảm giữa anh ta và Hân Hân đã phai nhạt, nhưng nét mặt anh ta nói cho Lâm Sơ biết, anh ta vẫn còn nhớ đến Hân Hân.

Vào lúc Lâm Sơ gần như đã quên mất Trầm Trọng Tuân, thì một ngày này đột nhiên nhận được một cuộc gọi đến từ một số máy lạ, giọng nói ở đầu kia rất trầm thấp: "Em làm gì số di động của anh thế hả?"

Lâm Sơ chợt bật dậy từ trên giường, bên tai phảng phất như nghe nhầm, miệng khẽ động: "Trầm Trọng Tuân?"

Trầm Trọng Tuân thở dài một cái: "Em là tức giận vì gần đây anh không tìm em?" Anh giải thích: "Mấy ngày nay anh một mực hỗ trợ điều tra, ai cũng không liên lạc, em có thể đi tra tin tức, vụ án này huyên náo rất lớn, hiện tại mới vừa vặn có chút đầu mối, anh cũng vậy mới vừa trở về."

Lâm Sơ không thể không thừa nhận, nghe được tin anh bình an vô sự, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng đầu óc cô vô cùng tỉnh táo: "Anh trở lại là tốt rồi, còn có việc gì không?"

Trầm Trọng Tuân nói: "Mai anh sẽ tới tìm em, hiện tại anh vẫn ở thành phố Lâm."

Lâm Sơ cười: "Đừng tìm em nữa, chúng ta chia tay đi!"

Trầm Trọng Tuân yên lặng trong chốc lát, giọng nói khàn khàn: "Em làm sao vậy?"

Lâm Sơ cảm thấy những lời này có chút quen tai, đột nhiên nghĩ đến ba ngày trước Hướng Dương mới vừa hỏi cô, sau hôm ấy tâm tình của cô rộng mở trong sáng, cảm giác không có gì không qua được, chỉ cần cô vẫn như trước kia, không đếm xỉa đến tất cả mọi thứ, đi học cho giỏi ngày ngày tiến lên, tranh thủ làm một người hữu dụng với tổ quốc!

Lâm Sơ cảm thấy buồn cười, cố gắng ức chế khóe miệng: "Em không sao, chỉ là nghĩ thông thôi, em với anh không thích hợp." Cô thong thả ung dung nói: "Em chỉ là một người dân nhỏ bình thường, chơi không nổi trò chơi hạng sang của các anh, cũng không muốn làm vật hy sinh, hiện tại em cũng không phải là rất yêu thích anh......" Nói tới chỗ này, trong lòng cô trầm một cái, chóp mũi cũng dần dần chua xót: "Trước đây anh cũng đã nói, coi anh là đối tượng hẹn hò, dù sao thì cứ như vậy đi, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay." Cô thật sự muốn thêm một câu cẩu huyết "Chúc anh hạnh phúc", nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được.

Bên đầu điện thoại kia chỉ truyền tới mấy tiếng hô hấp dồn dập, trong một buổi tối mát mẻ thế này, cảm giác không thể thở nổi.

Trầm Trọng Tuân giống như là bị lấp cổ họng, âm thanh lại trầm vài phần, còn có nhỏ nhẹ khàn khàn: "Đừng nói lẫy, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, anh còn một ít công việc còn thừa lại phải làm, ngày mai anh tới tìm em, nghe lời!"

Động tác của Lâm Sơ còn nhanh hơn anh, không chút do dự cúp điện thoại.

Lâm Sơ khinh thường "Hứ" một tiếng, không sao cả lau nước mắt một cái.

Tối nay là một buổi tối có ý nghĩa, trong câu truyện cuộc đời mình Lâm Sơ có một bước nhảy vọt sang thời kỳ có ý nghĩa, tình yêu của cô thành công thất bại, kết thúc y hệt như tuyên ngôn chia tay của nữ vương, khái quát lại quãng thời gian này, cô chỉ là bị Trầm Trọng Tuân vừa hôn vừa sờ qua, không bị mất đi trinh tiết, lại có thể học được rất nhiều đạo lý, không thể không nói đây coi như là một cuộc giao dịch.

•     Nói tối nay có một bước nhảy vọt sang thời kỳ có ý nghĩa, cũng bởi vì sau một cú điện thoại, lãnh đạo ân xá nói: "Tiểu Lâm à, nghỉ ngơi đủ rồi, ngày mai em tới đi làm đi!"

Lâm Sơ cung kính nói: "Tốt tốt, ngày mai em sẽ đúng giờ quay về đơn vị, cám ơn lãnh đạo!"

Cúp điện thoại, cô suy nghĩ một hồi, mình năm nay mới hai mươi ba tuổi, vẫn có thể làm chút chuyện trẻ con, suy nghĩ một chút, cô bấm điện thoại của Hướng Dương, xin anh ta ngày mai giúp cô một chuyện, Hướng Dương vỗ ngực một cái, bảo đảm tương trợ.

#Thanh Hưng:

1. Ước gì có 1 cô bạn thân như Diệp Tĩnh, "Thất nghiệp không sao, tớ nuôi cậu!"

2. Từ đầu cứ nghĩ Hướng Dương là nam phụ, mà không phải.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện