Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 4


trước sau

Lâm Sơ một bên chú ý động tĩnh phía sau, một bên giơ cái loa lên, trên tay dùng sức xiết chặt, ngăn chặn cảm xúc hồi hộp: “Tiên sinh, bọn họ không nghe rõ anh nói cái gì, anh có muốn dung loa không?”

Âm thanh khẽ dao động, thanh âm của Lâm Sơ lan truyền bốn phía, quần chúng vây xem cùng những lãnh đạo đứng ở phía trước đều tĩnh lặng lại, các phóng viên lập tức quay ống kính nhắm ngay Lâm Sơ, chụp một tấm đặc biệt.

Giang Tấn nhìm chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương trong ống kính, không tự chủ được nhếch môi một cái. Đồng nghiệp báo chiều Nam Giang bên cạnh đã gọi điện thoại cho tòa soạn, tranh thủ đầu đề tin tức buổi tối, tin tức còn chưa truyền ra, ai cũng không rõ rốt cục ở đây xảy ra tình hình gì, tổng biên do dự. Giang Tấn liếc đồng nghiệp một cái, giật lấy điện thoại, tầm mắt đã chuyển hướng về phía sân khấu, giơ máy ảnh lên, chuẩn bị tùy thời cơ chụp được một bức ảnh dặc biệt mà người khác không thấy được, anh nói: “Tổng biên, tôi Tiểu Giang, chuyện hôm nay náo loạn vô cùng lớn, tập đoàn Thành Thủ tiến hành phá bỏ bất hợp pháp nhà máy Điền Bắc, máy móc và vật dụng hóa học đều bị tổn hại nghiêm trọng, giá trị tin tức rất cao, còn có trường hợp hiện tại có hơn một người đi cứu người, một nam một nữ, tôi cam đoan sẽ cho ngài một kinh hỉ!” Nói xong, anh nhìn thấy một hình bóng xuất hiện, Giang Tấn vội vàng bỏ điện thoại xuống, ống kính nhắm ngay bên kia.

Lâm Sơ cố gắng kéo dài thời gian: “Có nó mới nghe được rõ ràng, tôi cho anh!”

Người đàn ông thấp bé đầu đầy mồ hôi, tay run run giơ cái bật lửa: “Cút, cô cút ngay cho tôi, cô thúi lắm!” Dứt lời, hắn túm lấy Dương Thuần Bối, ngọn lửa để trên chop mũi của cô, Dương Thuần Bối thất thanh thét chói tai, nước mắt giàn giụa, vẻ mặt dưới lớp sơn đỏ không có một chút máu, người đàn ông kia quay sang mắng cô, khiến cô câm miệng.

Người phụ trách tập đoàn Thành Thủ đều trầm mặt, quần chúng xung quanh vốn yên lặng lại bắt đầu nghị luận.

Người đàn ông kia dần dần buông tay túm Dương Thuần Bối ra, tầm mắt nhìn về phía Lâm Sơ, Lâm Sơ tiếp tục: “Tôi thân là nhân viên tập đoàn Thành Thủ, cũng không tin tưởng đây là chân tướng sự thật, tập đoàn Thành Thủ là doanh nghiệp nhà nước, từ trước đến nay đều vì dân mà làm việc, đương nhiên, nếu sự thật giống như anh nói, như vậy, xin anh lớn nói ra, còn cho người dân một cái chân tướng!”

Lâm Sơ hướng dẫn từng bước, người đàn ông kia lắc lư không ngừng, nửa ngày mới nhìn Lâm Sơ kêu: “Cô cầm loa lên đây cho tôi!”

Lâm Sơ loáng thoáng nhìn thấy bục sân khấu bên kia có một cánh tay quơ quơ, chỉ trong chốc lát một thân tây trang giày da xoay người bước lên bậc thang, lại dựng thẳng một ngón tay ở bên môi, ý bảo nhìn hắn ta đừng lên tiếng.

Lâm Sơ cắn chặt răng, tiếp tục hấp dẫn sự chú ý người đàn ông kia: “Tôi cũng sợ anh làm hại tôi, như vậy, tôi đặt cái loa ở trên mặt sân khấu, tự anh lại đây lấy có được không?” Dứt lời, cô bước vài bước, nhẹ nhàng đặt cái loa lên mép sân khấu, lại lập tức lui về phía sau.

Người đàn ông thấp bé nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý, lại giơ cái bật lửa dọa mấy người trên sân khấu, lúc này mới rảo bước chạy tới.

Khoảng cách ngắn ngủi vài chục bước, người đàn ông đảo mắt cúi người lấy cái loa, cái bật lửa vẫn nắm chặt trong tay. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một trận lệ phong “嚯” từ sau lưng hắn ập tới, lực va dập mạnh mẽ bất ngờ xảy ra phá vỡ không khí vốn căng thẳng, liên tiếp mấy cái đầu nhỏ bé bên cạnh dường như bất cứ lúc nào có thể bộc phát, giấy tiếp theo mép sân khấu truyền đến chấn động kịch liệt, Trầm Trọng Tuân hét lớn một tiếng, nhấc chân tới, đi qua tập kích thật mạnh, khi người đàn ông thấp bé nhận ra thì đã không kịp, thắt lưng mông chỗ nào cũng bị một lực mạnh đá ngã lăn, thuận thế lăn xuống sân khấu cao cao, cái bật lửa và cái loa trên tay cũng vì tiếng hét chói tai mà lăn sang hai bên trái phải, nhóm vũ công ở trung tâm sân khấu lập tức hét lên chạy về phía cầu thang bên kia sân khấu, bảo an vây quanh bốn phía đồng thời đột kích hắn ta.

Cũng không ngờ hắn ta tại thời khắc đó còn phát ngoan, không để ý đau đớn từ trên mặt đất bò lên, vọt vài bước khập khiễng đánh nhào về phía trong đám người chạy tới chỗ Lâm Sơ, tiếng la chấn động vang lên từ phía sau kéo tới, Lâm Sơ cứng đờ, trực giác nguy hiểm tới gần, cô hoảng sợ nhắm mắt thét chói tai, trong khoảnh khắc đó mặc dù ở phía sau tốc độ nhanh như gió, cô đột nhiên quay lại, nhấc chân không bị thương, ra sức đá mạnh, làn váy xẹt qua không trung, trên đùi đau đớn, người đàn ông kia “Oành” một tiếng thống khổ ngã xuống đất, kêu la không ngừng.

Từ trên sàn vội vàng nhảy xuống đi được nửa đường Trầm Trọng Tuân giật mình, nắm đấm giơ lên nhất thời không có khả năng đánh xuống, người đàn ông kia máu mũi chảy ròng, đau đớn lăn qua lăn lại.

Lâm Sơ hoảng hồn chưa được bình tĩnh, các nhân viên an ninh đồng thời chạy lên, lập tức chế trụ hắn ta, các phóng viên cũng vội vàng quýnh lên chạy tới, máy quay phim cùng máy ảnh đòng thời nhắm về phía Lâm Sơ, Lâm Sơ phản ứng kịp thời, che mặt quay lưng lại, Trầm Trọng Tuân thấy thế, đi lại bên cô, một mặt nâng cánh tay chặn ống kính phóng viên cùng truy hỏi, một mặt che chở Lâm Sơ đi ra phía sau sân khấu, các bảo an còn lại với nhân viên công tác cũng lại ngăn cản phóng viên, đi vài bước Trầm Trọng Tuân mới phát hiện Lâm Sơ chân cà thọt, anh ôm eo Lâm Sơ, thoáng nâng cô khỏi mặt đất, cũng không quan tâm Lâm Sơ ngạc nhiên kêu lên, cứ thế mang cô vào hậu trường.

Lâm Sơ cảm thấy hai đùi mình đều bị phế đi, vào hậu trường mới phát hiện bản thân mồ hôi đầm đìa từ lâu. Trầm Trọng Tuân đỡ cô ngồi trên ghế, rồi gọi điện thoại phái người đưa Lâm Sơ đi bệnh viện, cúp điện thoại, anh nhìn Lâm Sơ vì đau đớn mà mặt hơi hơi vặn vẹo, chẳng biết tại sao có chút buồn cười, khụ một tiếng mới nghiêm túc nói: “Vừa rồi đặc biệt cảm ơn cô, như thế này đồng nghiệp công ty sẽ đưa cô đi bệnh viện, tất cả phí trị liệu và phí tĩnh dưỡng đều do công ty chi trả.”

Lâm Sơ không hết tức giận, đến cuối cùng lại chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, chỉ chốc lát sau thì có đồng nghiệp lại đây đón Lâm Sơ, vài tên lãnh đạo cũng tới hậu trường, hỏi Trầm Trọng Tuân chi tiết cụ thể.

Trầm Trọng Tuân nói ngắn gọn cụ thể, những người lạnh đạo cũng không hoàn toàn hiểu được, theo lý trường hợp này Tổng giám đốc phải ra mặt, nhưng chuyện bất thình lình, bọn họ chỉ có thể áp dụng cách giải quyết khẩn cấp, quả quyết quyết định để cho Trầm Trọng Tuân cân nhắc diễn đạt, đối mặt với truyền thông. Trầm Trọng Tuân sửa lại tây trang một chút, cùng mọi người bước ra ngoài.

Các phóng viên bao vây xung quanh sân khấu, thấy người tới lập tức chen lên, giành vị trí có lợi. Giang Tấn xa xa nhìn lại, thấy Trầm Trọng Tuân đứng ở giữa chậm rãi nói, đồng nghiệp báo chiều Nam Giang để cho anh tiến lên hỏi, Giang Tấn lắc đầu, cười nóii: “Tôi cũng không muốn tự chốc lấy họa, anh đi giúp bọn Tiểu Thái đi, tôi thấy anh ấy không chen vào được.”

Dứt lời anh xoay người bước đi, bước lên xe “Vèo” bỗng chốc biến mất khỏi sự hỗn loạn ven Nam Hồ.

Bên kia Lâm Sơ vào bệnh viện, bác sĩ xem xét rồi chỉ nói cô nghỉ ngơi hai ngày, cũng không tổn thương đến gân cốt, ngay cả mắt cá chân cũng không có sưng đỏ. Ngược lại là cái chân bên kia dùng sức quá độ, hiện tại vẫn còn tê một chút, bác sĩ cười hỏi trình độ công phu của cô, Lâm Sơ ngượng ngùng cười nói: “Tôi nào có công phu, học yoga kéo giãn gân cốt có vẻ tốt mà thôi, có thời gian đã từng học taekwondo, nhiều nhất cũng chỉ đá vài cái.”

Bác sĩ cười nói: “Tôi nói, tôi chưa thấy qua người nào đá một cách như vậy!”

Đồng nghiệp theo Lâm Sơ nhịn không được cười ra tiếng, lúc này thực sự khâm phục hành động hôm nay của Lâm Sơ.

Diệp Tĩnh gần tối mới biết được việc này, mua một đống đồ ăn vặt chạy đến hoa viên Quan Cẩm cho Lâm Sơ, vừa vào cửa thì kêu “Nữ anh hung” Lâm Sơ ngồi trong phòng nói chuyện phiếm Tang Phi Yến và Thi Đình Đình ôm bụng cười to.

Diệp Tĩnh lần đầu tiên gặp các cô, Lâm Sơ phải giới thiệu một lượt,
ba cô gái vây quanh Lâm Sơ hỏi, Diệp Tĩnh kích động nhất, hỏi vài câu thì vỗ đầu cô: “Cậu điên rồi đúng không, khi nào thì vĩ đại như vậy, quên mình hy sinh vì nghĩa chí công vô tư? Cậu không phải từ trước đến nay việc không liên quan đến mình thì cao chạy xa bay sao?”

Lâm Sơ tránh tay cô, tức giận nói: “Cậu cho là mình muốn sao, mình thấy cái bật lửa kia xíu nữa là đốt mũi đồng nghiệp mình, trên mình thì toàn sơn, vẫn không thể làm ngơ, đầu óc mình cứ như vậy mà làm.” Dứt lời, cô lại than thở: “Nếu lại một lần nữa, mình chắc chắn sẽ không làm được.”

Tang Phi Yến và Thi Đình Đình dù sao cũng không quen các cô, hàn huyên một lát thì đi, Diệp Tĩnh đóng cửa lại, hỏi cô rốt cuộc có bị thương không, Lâm Sơ vỗ vỗ đùi phải nói: “Gân mạch giống như bị đánh một cái, bác sĩ nói không có việc gì, nhưng bây giờ bước đi bắp chân có chút hơi đau, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.”

Thời gian tin tức buổi chiều đã đến. Lâm Sơ ôm laptop, tìm tòi một chút, chốc lát thấy trang phát sóng trực tiếp.

Đợi một lát thì thấy một tiêu đề tin tức rất bắt mắt, Lâm Sơ không quan tâm cái khác, chỉ quan tâm mình có lên TV hay không thôi, đến cuối cùng mắt cô càng mở càng lớn, che mặt kêu rên, Diệp Tĩnh dở khóc dở cười: “Cậu cũng không cần xấu hổ, hơn nữa, chỉ chụp cậu vài tấm mà thôi, căn bản cũng chưa nói cậu là ai, có cái gì mà mất mặt chứ!”

Lâm Sơ hối hận đêm đó không xiết Diệp Tĩnh rống “Miệng quạ đen”, ngày hôm sau mẹ Lâm gọi điện thoại tới, khẩn trương nói: “Nghe nói hôm qua con xảy ra chuyện? Rốt cuộc sao lại thế này!”

Lâm Sơ giả ngu, mẹ Lâm hổn hển: “Con thành thật một chút cho mẹ, rốt cuộc sao lại thế này, đơn vị các con đã xảy ra chuyện gì, làm sao con bị kẻ bắt cóc hại? Đừng không thừa nhận, hàng xóm đều thấy tin tức, Tiểu Vương còn nói trên diễn đàn gì đó thấy chuyện của con!”

Lâm Sơ không ngừng kêu khổ, đành phải thành thật khai báo, nhưng không có nói rõ động tác đá chân mạo hiểm, lúc này mẹ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, lại giáo huấn Lâm Sơ nửa ngày, mắng cô ra vẻ ta đây can thiệp vào, không biết tự lượng sức mình, Lâm Sơ liên tục nhận sai, gõ bắp chân cứng ngắc, biết vậy chẳng làm.

Sau khi đặt điện thoại xuống cô lập tức tìm kiếm các diễn đàn, lần này suýt ngất nữa, việc tốt của bạn trên mạng nhưng lại mang con người cô ra tìm tòi, Lâm Sơ lập tức yêu cầu chủ diễn đàn xóa bài viết, tức giận đến mức nói không ra lời.

Lúc này ở trong phòng Lâm Sơ thở không thông, bên kia Trầm Trọng Tuân bận rộn hai ngày rốt cuộc cũng nhàn rỗi.

Người gây họa hôm đó thừa nhận là bên phía đối tác thuê, mắc bệnh tâm thần, nguyên nhân là do chia lợi ích không thỏa đáng sinh ra mâu thuẫn, ai cũng không ngờ hắn sẽ có hành động này. Sự việc náo loạn đến mức này, không phải Trầm Trọng Tuân có thể giải quyết, Thẩm Hồng Sơn thân là tổng giám đốc tập đoàn Thành Thủ, lập tức ra mặt, ra lệnh xong xuôi cho cấp dưới, trong khoảng thời gian ngắn sự việc được lắng lại, nhưng vẫn có hậu họa, chẳng hạn như cư dân phụ cận Điền Bắc biết được mình ở một địa phương nguy hiểm như vậy, tiếng phản đối trách cứ nối liền không dứt.

Không khí Thẩm gia ảm đạm, thể xác và tinh thần Thẩm Hồng Sơn đều mệt mỏi,

Ông từ Cục trưởng Cục Quy hoạch Đô thị chuyển sang tổng giám đốc tậ đoàn Thành Thủ, vì dân làm việc, tác phong làm việc khắc sâu vào lòng dân, vài năm ở thành phố Nam Giang thực hiện một số dự án lớn được người người trầm trồ khen ngợi, ai ngờ trước khi về hưu lại gây ra rủi ro.

Trên bàn cơm không ai nói chuyện, bàn đầy thức ăn dần dần lạnh lần, ngay cả Giang Tấn thành thành thật thật bới cơm, không rên một tiếng.

Thẩm Hồng Sơn liếc mắt nhìn anh, buồn bã nói: “Tin tức báo chiều Nam Giang lên được nhanh nhất, rất có năng lực!”

Giang Tấn nhíu mày, chỉ làm bộ như chưa tùng nghe hiểu.

Trầm Trọng Tuân đột nhiên mở miệng: “Tin tức truyền thông vạch trần là sự thật, đây là trách nhiệm của bọn họ.”

Thẩm Hồng Sơn lập tức nhìn về phía anh, Trầm Trọng Tuân vẻ mặt tự nhiên, ăn đồ ăn chậm như rùa: “Có thể giấu giếm truyền thông tự tiến hành giải quyết tất nhiên là tốt, nhưng từ truyền thông công khai, quần chúng nhân dân cùng nhau giám sát, có lẽ hiệu suất có thể rất cao. Giống hoàn cảnh tập đoàn cái loại này không có lợi nhuận doanh nghiệp nhà nước chẳng có ý nghĩa gì? Tầm quang trọng của việc này là có thể gia tăng sở hữu quốc xí trên người.”

Thẩm Hồng Sơn sắc mặt nặng nề, nhìn chằm chằm Trầm trộng Tuân hồi lâu, Trầm Trọng Hạ chuyển đề tài: “Mau ăn cơm ăn cơm, cha, người nếm thử cái này!”

Thẩm Hồng Sơn trong ngực phập phồng bất định, nửa ngày mới cầm lấy chiếc đũa.

Sau khi ăn xong vẫn như cũ không khí trầm lặng, Trầm Trọng Tuân nới lỏng cà-vạt, đứng dậy rời đi trước. Giang Tấn tựa vào sô pha chơi trò chơi trên di động, đợi Thẩm Hồng Sơn về thư phòng, anh lập tức vẫy tay chào tạm biệt hai người còn lại, tâm tình khoái trá đi xuống lầu.

Cửa sắt vừa mở ra thì một vòng khói bay tới, Giang Tấn hít một ngụm, hai mắt đau rát, vừa định chửi bậy, quay đấu thấy Trầm Trọng Tuân dựa vào tường, cúi mâu nuốt vân phun vụ, Giang Tấn đánh mình một cái, lập tức chạy đến chỗ xe máy, lại nghe Trầm Trọng Tuân nói giọng khàn khàn: “Đứng lại!”

Giang Tấn dừng bước, chột dạ quay đầu.

Trầm Trọng Tuân nhìn Giang Tấn từ trên xuống dưới, chàng trai cao lớn, tới tuổi có chí tiến thủ mạnh mẽ nhất, thật sự là ngưỡng mộ. Anh hung hăng hút hết một ngụm khói cuối cùng, giẫm tắt đầu mẩu thuốc lá, lại cúi người nhặt đầu mẩu thuốc lá lên, ném vào thùng rác bên cạnh cây ngô đồng.

Lúc này Trầm Trọng Tuân mới mở miệng: “Lúc viết bản tin chú ý chọn lựa từ ngữ, nếu tư liệu ở trong tay cậu, cậu nên sử dụng cho tốt, nhưng quan hệ lợi ích trong đó rất phức tạp, bản thân nắm chắc đúng mực, không cần lỗ mãng.”

Dứt lời, anh không nhanh không chậm đi đến bãi đậu xe. Giang Tấn bị lời nói không đầu không đuôi của anh hù hết hồn, mắng một tiếng “Mặt than” rồi bước lên xe, âm thanh “Rầm rầm” van lên anh đột nhiên cả kinh, quay đầu nhìn thoáng qua chậm rãi rời khỏi xe, nhớ tới mấy ngày trước nhìn tư liệu trong thu phòng của Trầm Trọng Tuân, trí nhớ chậm rãi nhớ lại, cửa thư phòng mở và tài liệu có liên quan đến việc phá bỏ nhà máy Điền Bắc, những hình ảnh này từng cái ăn khớp Giang Tấn oán giận mắng một tiếng: “Fuck!” Bị lợi dụng.

Trong nháy mắt tiếp theo xe máy bỗng lao ra, biến mất trên đường Trữ Tây u ám.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện