Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 45


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thanh Hưng

Chủ nhật ngày này mặt trời chiếu sáng rực rỡ, Lâm Sơ đưa lưng về phía cửa sổ, giơ cánh tay che mắt, mẹ Lâm ở bên ngoài gọi: "Rời giường, chúng ta đi mua quần áo!"

Lâm Sơ mơ mơ màng màng lầm bầm một tiếng, mí mắt chính là không mở ra được.

Mẹ Lâm vén tay áo lên, vọt vào phòng ngủ của Lâm Sơ, không nói hai lời đi tới vén chăn của cô lên, khí lạnh lập tức chui vào trong chăn, Lâm Sơ rét đến run lên, nhắm mắt lại lấy lòng: "Mẹ con chỉ nằm thêm một lát thôi, chỉ nằm thêm một lát thôi!"

Mẹ Lâm không bị chiêu trò này của cô dụ dỗ, trên tay dùng sức kéo, chăn bông "Ào" một cái rơi khỏi giường, Lâm Sơ cuộn tròn người, trong miệng kêu "Ô ô", làm cho mẹ Lâm dở khóc dở cười: "Tốt lắm tốt lắm, nghe lời, nhanh lên một chút, mẹ đi mua cho con mấy bộ quần áo, con xem một chút mấy cái treo trong tủ quần áo của con kia, chỗ nào giống như cô gái nhỏ nên mặc chứ!" Dứt lời, bà lập tức cầm chăn bông đi tới ban công, lau sạch sẽ lan can, rồi phơi chăn lên.

Sáng sớm húp cháo ăn tương, Lâm Sơ nửa mở mắt, nuốt từng chút từng chút, uống xong một bát cháo, rốt cuộc cô mới tỉnh táo lại, trở về phòng ngủ thay áo ngủ, kéo cánh tay mẹ Lâm dạo phố.

Quảng trường mua sắm ở Trữ Tiền cách nhà Lâm Sơ khá xa, hai mẹ con phải đi bộ (di.da.l.qy.do) một đoạn đường, mới lên một chiếc xe buýt, thật lâu mới tới nơi đó.

Xung quanh là chuỗi cửa hàng san sát nối tiếp nhau, có rất nhiều bộ trang phục màu sắc khác nhau làm cho người ta hoa cả mắt, từ trước đến giờ mẹ Lâm vẫn luôn đi dạo phố với các chị em, mắt thẩm mỹ đã luyện tới trình độ nhất định, chọn lựa vài món áo khoác, mặc trên người Lâm Sơ nhìn rất có tinh thần.

Lâm Sơ không thích: "Không đủ dày, như vậy bên trong phải mặc thêm vài chiếc áo len nữa."

Mẹ Lâm trừng mắt nhìn cô: "Con nhóc này, thế nào lại bắt chước những bà già như chúng ta thế, bên trong mặc một chiếc áo là được, nếu là thật sự cảm thấy lạnh, thì dán thêm một miếng giữ ấm là được!"

Lâm Sơ há miệng, nào có người mẹ nào lại hại con gái như thế chứ, bất đắc dĩ mẹ Lâm lại thích cô mặc bộ đồ này, trả tiền xong trực tiếp cắt mác, để cho cô mặc đi dạo phố, Lâm Sơ kéo kín khăn quàng cổ, lấy ra dũng khí liều chết, vọt vào trong gió rét ào ào.

Thời gian còn sớm, mẹ Lâm định dẫn cô đi dạo cửa hàng bán đồ lót, thuận tay mua đồ lót mới: "Quần lót mặc lâu sẽ phải đổi, áo lót trước kia con cũng mua hàng tiện nghi rẻ tiền, bây giờ là người lớn, cũng cần mua đồ khá hơn một chút!" Bà để nhân viên bán hàng giúp một tay giới thiệu, chọn lựa mấy kiểu áo lót xinh đẹp có thể tôn ngực.

Thật ra thì tâm tư mẹ Lâm rất đơn giản, con gái mất việc mất tình yêu, buổi tối nhất định núp ở chỗ nào đó mà đau lòng, bà không muốn để cho Lâm Sơ trở nên tiêu cực, phương pháp đơn giản nhất để lấy lại tự tin, chính là để cho mình trở nên xinh đẹp, lần nữa lấy lại lòng tin từ trong ánh mắt của người khác phái.

Lâm Sơ không biết tâm tư của mẹ Lâm, chỉ thấy tốn nhiều tiền thì đau lòng vô biên, sau khi mua tầm bốn, năm cái túi, cô không nhịn được hỏi: "Mẹ, có phải mẹ trúng số độc đắc hay không?"

"Trúng số độc đắc ư?" Mẹ Lâm nói: "Còn không phải là vì muốn trang điểm xinh đẹp cho con à, mẹ mà trúng số độc đắc, đầu tiên là ly hôn với cha con, một mình mẹ ôm tiền sống qua nửa đời sau!"

Lâm Sơ bĩu môi, đột nhiên thấy mẹ Lâm chỉ về đằng trước, cười: "Ai, làm thế nào lại trùng hợp như vậy á, bà cũng ra ngoài đi dạo phố
à?"

Đối diện là một dì xa lạ, lôi kéo một cậu nhóc đi tới: "Thật là khéo, đây không phải là vì lễ trung thu ư, ra ngoài đi dạo một vòng!" Bà ấy lại nhìn về phía Lâm Sơ, cười nói: "Đây chắc là con gái của bà rồi, dáng dấp thật là xinh đẹp!"

Mẹ Lâm cười nói: "Nơi nào xinh đẹp chứ, một chút cũng không hiểu chuyện, cả ngày muốn tôi quan tâm. Con bé tên Lâm Sơ!" Nói xong, bà lại đánh giá cậu nhóc kia một chút, nụ cười thỏa mãn muốn ngừng cũng không ngừng được: "Đây là con trai bà sao? Tôi nhớ lúc đó cậu ấy mới thấp như vậy." Mẹ Lâm đưa tay khoa tay múa chân đến phía trên eo ếch: "Mới chớp mắt một cái đã lại lớn như vậy rồi, vóc dáng cũng cao, giống như lão Phương nhà bà, gương mặt cũng thật anh tuấn, tôi nhớ cậu ấy tên là tiểu Hào đúng không?"

Mẹ Phương vui mừng: "Phương Hào, 1-2-3-4 chính là cái kia, thằng bé ấy à, ăn nhiều nên cường tráng!"

Phương Hào gật đầu cười nói: "Dì ạ!" Lại nhìn Lâm Sơ gật đầu một cái, Lâm Sơ học theo, làm theo một lần, hai người phụ nữ (lqd) trung niên hàn huyên mấy câu, lập tức tay dắt tay, hợp thành đội đi dạo phố.

Vừa mới bắt đầu Lâm Sơ cũng không thấy gì khác thường, bốn người đi vòng quanh quảng trường mua sắm một lượt, đảo mắt đã tới buổi trưa, mẹ Phương lại đề nghị cùng nhau ăn cơm, vào khách sạn, bà ấy kéo Lâm Sơ ngồi xuống bên cạnh mình, vỗ tay của cô bắt đầu hỏi dài hỏi ngắn, Lâm Sơ mới phát hiện có gì đó kỳ lạ, len lén liếc mắt nhìn mẹ Lâm đang chuyên tâm xem thực đơn một cái, trong lúc thu hồi tầm mắt lại vô tình liếc nhìn người tên là Phương Hào kia.

Phương Hào hình như vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, sau khi thấy thế lập tức cười cười, lại rót cho mẹ Lâm một ly trà, tiếp theo là Lâm Sơ và mẹ Phương.

Sau khi đưa thức ăn lên mẹ Phương vẫn còn đang đặt câu hỏi: "Tiểu Lâm còn chưa từng quen bạn trai ư?"

Vấn đề hơi quá, hai bên hình như cũng không quen thuộc đến mức này. Mẹ Lâm có kỹ xảo trả lời: "Hiện tại không có bạn trai!"

Lâm Sơ than thở trong đáy lòng, không tìm được cơ hội nói rõ tình huống với mẹ Lâm, lại không thể ngay mặt nói ra sự thật, tránh cho khiến mẹ Lâm khó chịu, rối rắm nửa ngày, cô nuốt cơm cũng không trôi.

Phương Hào ngược lại rất chăm sóc cho cô, tùy ý chỉ vào mấy món ăn, nói một chút cách làm, điều hòa không khí trên bàn cơm. Ăn được không sai biệt lắm, Lâm Sơ đột nhiên nhận được điện thoại của Trầm Trọng Tuân, đầu kia hỏi: "Đang ở nhà ông bà nội em sao? Anh đã đến Trữ Tiền."

Lâm Sơ che điện thoại nhỏ giọng trả lời: "Đang ở bên ngoài với mẹ em!" Không nói được mấy câu, Phương Hào đã đứng lên đi thanh toán, mẹ Lâm thúc giục cô theo sát, lại trợn mắt trừng điện thoại di động của cô, trách cô không lễ phép.

Lâm Sơ ngượng ngùng cúp điện thoại, vừa định đuổi theo mấy bước nói chuyện với mẹ Lâm, mẹ Phương đã lại tới gần.

Trên lối đi bộ vang lên âm thanh giòn tan của lá rụng bị giẵm lên, Lâm Sơ dùng sức ấn điện thoại di động, không biết đang làm gì, mẹ Lâm có ý kiến với biểu hiện của cô, không ngừng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện