*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Thanh Hưng
Công Ty Kỹ Thuật Hoa Dương vừa mới khai trương, tính cả Lâm Sơ, tổng cộng có 13 người, nhân viên không nhiều lắm, khu vực làm việc cũng hết sức rộng rãi, phòng nước và phòng nghỉ ngơi đầy đủ mọi thứ, hai bên là bàn làm việc, giữa lối đi nhỏ là bậc thang đi thẳng lên tầng hai, trên lầu là hai phòng làm việc và một phòng họp.
Nơi này không có quá nhiều quy tắc, Trần Hoa Đoan quả thực là ông chủ lớn, Hướng Dương là ông chủ nhỏ, mặc dù hai người phân công công việc rõ ràng, một người phụ trách nghiệp vụ, một người phụ trách kỹ thuật, chỉ là phần lớn thời gian Trần Hoa Đoan đều sống ở thành phố Lâm, vì vậy gần đây anh ta cũng đang huấn luyện Hướng Dương, để cho anh (HD) biết cách uống rượu và nhìn sắc mặt người khác. Giờ phút này Hướng Dương lại bị anh ta đuổi ra ngoài, Trần Hoa Đoan cười nói: "Buổi trưa hôm nay anh để cho cậu ta liên lạc tình cảm với đối phương một chút, bây giờ công ty không cần kỹ thuật của anh ta, thiếu chỉ là buôn bán!"
Một vài nhân viên khác đã bắt đầu bận rộn, nhân viên ít, có vài người thân (di.da.l.qy.do) kiêm hai chức, đeo tai nghe nói chuyện với khách hàng, trang web của công ty được làm hết sức bắt mắt, Lâm Sơ đứng xa xa cũng có thể nhìn rõ. Trần Hoa Đoan chờ mấy nhân viên chăm sóc khách hàng lấy tai nghe xuống rồi mới vỗ vỗ tay, giới thiệu Lâm Sơ cho các đồng nghiệp.
Mọi người đều là người trẻ tuổi, trừ ông chủ, một đám người tất cả đều là 8x, còn có hai người là 9x. Trần Hoa Đoan để bọn họ tự giới thiệu về mình xong, cười nói: "Chăm sóc cho em gái thật tốt, đây cũng là một 9x!"
Trong hai năm qua, Lâm Sơ sớm chiều đều ở chung với đồng nghiệp đã kết hôn, hiếm khi có thể gặp gỡ nhiều thanh niên chưa cưới thế này, mỗi một khuôn mặt tươi cười cùng mỗi một tiếng chiêu hô đều tràn đầy tinh thần phấn chấn dồi dào, cảm xúc dù bị xuống thấp đến đâu, sau khi hòa vào trong quần thể này, cũng có thể trở nên cao vút trong nháy mắt.
Sau khi Trần Hoa Đoan rời đi, mọi người lại vây quanh Lâm Sơ hàn huyên mấy câu, Lâm Sơ dáng dấp nhỏ gầy, vì vậy nhìn số tuổi hình như nhỏ nhất, hỏi ra mới biết nhỏ nhất là hai 9x khác, Lâm Sơ ra đời năm chín mươi.
"Trong công ty không nhận nhân viên lớn tuổi, nơi này của chúng ta lớn nhất là Béo ca, tám mươi lăm, cha của hai đứa nhỏ!"
Béo ca Hàm Hàm gãi gãi đầu, sau khi mọi người cười ha hả hàn huyên một hồi, lại trở lại chỗ ngồi của mình. Vị trí của Lâm Sơ ở gần bậc thang, tựa vào vách tường, các đồng nghiệp không nhìn thấy máy vi tính của cô, chỉ là hai phòng làm việc trên bậc thang lại có thể thời khắc chú ý tới động tĩnh của cô, cô đứng ở trước bàn làm việc, quay đầu nhìn một cái, thấy Trần Hoa Đoan đang đứng ở trước cửa kính gọi điện thoại, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm trọng, cùng với dáng vẻ thân cận lúc trước hoàn toàn là một trời một vực.
Kì thực Trần Hoa Đoan còn lớn hơn Hướng Dương hai tuổi, chỉ là vóc người trung đẳng, diện mạo lịch sự, thoạt nhìn lại có vẻ nhỏ tuổi hơn Hướng Dương, Lâm Sơ suýt nữa quên thân phận của anh ta, tận tới giữa trưa thấy anh ta bắt một người đồng nghiệp vào phòng làm việc tức giận mắng to, cô mới nhớ tới quả thực Trần Hoa Đoan là ông chủ chân chính.
Sau khi mắng xong là đến giờ cơm, Trần Hoa Đoan lại khôi phục khuôn mặt tươi cười thân thiết, mời mọi người tới nhà ăn.
Trên bàn cơm anh ta cầm ly rượu nói: "Trong thời gian làm việc thì thân phận của tôi chính là cấp trên của các bạn, có thể sẽ tức giận không phân rõ phải trái, nhưng rời khỏi công ty, thì mọi người chính là bạn bè của nhau, hôm nay tôi mắng Tiền Lẻ." Anh ta cười nhìn Tiền Lẻ: "Đến, bây giờ cậu có thể mắng lại, tùy cậu phát tiết!"
Tiền Lẻ cười khoát tay, cụng ly với Trần Hoa Đoan, nghiêng người, Tiền Lẻ lại nói mấy câu hoan nghênh đồng nghiệp mới, lại dụ dỗ Lâm Sơ uống rượu. Lâm Sơ cũng không nhăn nhó, rót một chút bia sau đó uống một hơi cạn sạch, đổi bộ dáng ngây thơ, xin mọi người giúp đỡ cô nhiều hơn, híp mắt cười lên bộ dạng ngây thơ đáng yêu, Trần Hoa Đoan mỉm cười không nói, tầm mắt vẫn khóa chặt Lâm Sơ.
***
Ngày trước lúc tan việc là bốn giờ, bất kể xuân hạ thu đông, sắc trời cũng sáng trưng, hôm nay đột nhiên biến thành sáu giờ mới tan việc, vừa đi ra khỏi công ty, đèn đường bật sáng trưng, màn đêm buông xuống, Lâm Sơ có một nháy mắt cảm thấy thổn thức, thời gian bị giảm rồi.
Các đồng nghiệp lục tục rời đi, Trần Hoa Đoan thấy Lâm Sơ chậm rì rì đi tới bên ngoài đầu đường cái, ấn
còi một cái hạ cửa kính xe xuống: "Anh đưa em về, thứ Hai kẹt xe lắm!"
Lâm Sơ cảm ơn nói: "Cám ơn ông chủ, nhưng không cần đâu, bạn trai em tới đón em!"
Trần Hoa Đoan chau mày, dừng một chút mới cười nói: "Vậy thì tốt, vậy anh đi trước, còn nữa, em đừng theo đám người kia gọi anh là ông chủ, tan việc muốn gọi thế nào thì gọi, ngày mai anh không ở trong công ty, Hướng Dương sẽ trở về, em đi theo cậu ta từ từ học tập!"
Lâm Sơ cảm kích nói cảm ơn, đi tới bên ngoài lối đi bộ đợi trong chốc lát, mới thấy xe Trầm Trọng Tuân lái tới đây.
"Kẹt xe thật lợi hại, anh phải đi đường vòng đấy." Trầm Trọng Tuân vuốt vuốt tóc Lâm Sơ, hỏi: "Ngày đầu tiên đi làm, cảm giác như thế nào đây?"
Lâm Sơ cười nói: "Thật sự không tệ." Cô tạm thời không có công việc gì, cả 1 ngày đều chỉ đi học tập, không khí trong phòng làm việc rất thoải mái, phần lớn thời gian ông chủ Trần Hoa Đoan đều không ra cửa, bên ngoài chính là thiên hạ của các đồng nghiệp: “Em gái ở quầy lễ tân sinh năm chín ba, một cậu trai khác phụ trách thị trường là năm chín hai, đột nhiên em cảm thấy em đã già!"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt tất cả đều là nụ cười. Trầm Trọng Tuân lái xe khẽ nghiêng đầu nhìn cô một cái, rõ ràng cô không có cảm giác đè nén giống như khi ở quốc xí.
Trước kia Lâm Sơ cũng thật vui vẻ đi làm tan việc, chỉ là luôn có thói quen thận trọng từ lời nói đến việc làm, chung quanh cũng đều là những người có thế lực lớn hơn cô hoặc không thì cũng là phú nhị đại, đề tài tán gẫu cũng không giống nhau, bất cứ khi nào cô cũng đều lộ ra khuôn mặt tươi cười tiêu chuẩn, khóe mắt không nhúc nhích, muốn bao nhiêu giả thì có bấy nhiêu giả.
Lâm Sơ miêu tả lại tình trạng trong công ty một lần, lúc nhắc tới Trần Hoa Đoan cô thật lòng bội phục: "Đây chính là ông chủ lớn tay trắng dựng nghiệp đấy, khó trách Hướng Dương cũng nguyện ý đi theo anh ta." Cô thở dài nói: "Sau đó em lại nghĩ, công ty thích tuyển dụng người trẻ tuổi cũng là rất có đạo lý, không khí thật không giống nhau."
Trầm Trọng Tuân cười cười: "Trần Hoa Đoan quả thực là người thông minh, một công ty có thể cho nhân viên lương cao, lại còn có phúc lợi hấp dẫn, còn có thể giữ lại công nhân viên có năng lực, nhất định là hoàn cảnh công việc và không khí trong công ty vô cùng thoải mái."
Lâm Sơ gật đầu một cái: "Đúng, tiền lương và phúc lợi không phải vạn năng." Lâm Sơ rời khỏi quốc xí, chính là ví dụ tốt nhất.
Công ty cách nhà trọ của Trầm Trọng Tuân khá gần, một đường không kẹt xe, hơn 20 phút đã đến.
Ngày hôm qua mẹ Lâm cho bọn họ mang về rất nhiều đồ ăn, hâm nóng lên là có thể ăn, Trầm Trọng Tuân lại nấu hai món rau dưa, Lâm Sơ ở bên giúp một tay, thỉnh thoảng đi tới nếm thử mùi vị, giơ ngón tay cái lên khen tay nghề của anh.
Hai người ăn uống no đủ, Trầm Trọng Tuân dọn dẹp bàn ăn rửa chén, rửa xong đi ra, thấy Lâm Sơ nằm trên ghế sa lon mắt nhắm mắt mở xem TV, anh cười cười, đi tới nhỏ giọng nói: "Trở về phòng ngủ."
Lâm Sơ nghe thấy tiếng nói, đột nhiên tỉnh táo lại, trợn to hai mắt lật người ngồi dậy: "Em đi về đây!"
Trầm Trọng Tuân nhích sang bên ngồi xuống, cô lập tức dịch sang bên cạnh, bật thốt lên: "Anh đừng làm loạn, em còn không quá thoải mái!"
Trầm Trọng Tuân thế mới biết cô đang suy nghĩ cái gì, không khỏi lúng (lqd) túng, lại như không có chuyện gì nói: "Đừng có đoán mò, đi tới phòng ngủ ngủ đi, hôm nay anh không ngủ ở đây!"
Lâm Sơ lắc đầu một cái: "Em cũng không ngủ nơi này!" Nói xong, cô làm bộ đứng dậy, lại bị Trầm Trọng Tuân kéo lấy.
"Nghe lời, hôm nay anh phải về Trữ Tiền, sáng sớm ngày mai phải làm việc, trong khoảng thời gian này đều công tác ở đó, em cứ an tâm ở nơi này đi." Anh nói: "Ngày mai anh lấy giúp em