*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Thanh Hưng
Thứ hai là một ngày gian nan, Lâm Sơ cảm giác ngủ không đủ, ngồi trên xe chợp mắt một lát, Trầm Trọng Tuân đã lay tỉnh cô, Lâm Sơ đẩy anh ra: "Em không ngủ!"
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, dặn dò: "Ăn cơm thật ngon, công việc từ từ làm, buổi tối anh có thời gian lại tới đây, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho em."
Lâm Sơ gật đầu một cái, ngáp xuống xe.
Trong công ty tràn ngập mùi vị của đồ ăn sáng, Lâm Sơ nói chào buổi sáng với mọi người, ngồi một lát mới thấy hai ông chủ lớn nhỏ xuất hiện, triệu tập mọi người tới phòng họp, Lâm Sơ cầm máy ghi âm và máy vi tính lên đuổi theo, Hướng Dương quay đầu nhìn cô một cái, tựa như trấn an cười cười.
Lâm Sơ cũng không xa lạ gì với những cuộc họp thường xuyên này, ngày trước ở trong đơn vị cô cũng đặc biệt phụ trách mục này, chỉ là ở đây cô còn cần căn cứ vào cuộc họp mà đưa ra phương án phát triển, về phần phương án như thế nào, Hướng Dương đã đưa cho cô mẫu tham khảo trước, những thứ khác thì phải dựa vào bản lĩnh của bản thân cô rồi.
Trần Hoa Đoan ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu não, Lâm Sơ cùng Hướng Dương và tất cả mọi người ngồi xuống hai bên, sau khi các đồng nghiệp báo cáo tiến triển công việc một vòng, Trần Hoa Đoan lại phát mấy tập tài liệu cho bọn họ.
Có hai công ty muốn mua trang web gỗ cốp pha cùng với phần mềm phục vụ khách hàng mà bọn họ thiết kế, còn có yêu cầu chi tiết của mấy hạng mục khác, các hạng mục công việc đã định ra, hiện tại cần phân phối nhân lực, Trần Hoa Đoan nhìn xung quanh một vòng, lưu loát đưa ra mệnh lệnh, tiếp theo chính là mọi người thương thảo chi tiết, Lâm Sơ tập trung tinh thần, lạch cạch gõ bàn phím, Trần Hoa Đoan thoáng nghiêng người, tròng mắt liếc nhìn màn hình, hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Đơn giản, rõ ràng, ngắn gọn!"
Lâm Sơ sững sờ, gật đầu một cái, động tác bắt đầu chậm hơn. Cô có thói quen ghi chép cặn kẽ, cho dù là vở ghi chép trên lớp hay là biên bản cuộc họp, chỉ (di.da.l.qy.do) cần theo kịp được tốc độ, cô đều cố hết sức ghi chép tất cả các chi tiết nhỏ lại, nhưng Trần Hoa Đoan lại không cần, cái anh ta muốn là đơn giản, rõ ràng, chính xác cùng với nội dung phát triển phía sau, anh ta không cần Lâm Sơ thuật lại lời người khác.
Kết thúc cuộc họp, Lâm Sơ lập tức trở lại chỗ ngồi của chính mình, thử đánh trước bản nháp một lần.
Thoạt nhìn thì dễ dàng, nhưng làm cũng không đơn giản, cô suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ mới liệt kê rõ ràng được vài chi tiết, thẳng tới giữa trưa cũng không viết được một phần ba, các đồng nghiệp gọi cô cùng đi ăn cơm trưa, Lâm Sơ từ chối, vắt hết óc suy nghĩ phương án.
Hướng Dương đứng trên bậc thang nhìn hồi lâu, trông thấy tất cả mọi người đã đi ra ngoài, anh ta mới đi tới bên cạnh Lâm Sơ, kéo một cái ghế qua ngồi xuống.
Lâm Sơ sững sờ, lúng túng nói: “Sao anh còn chưa đi ăn cơm?”
Hướng Dương liếc nhìn nội dung cô viết, cười nói: "Em không đi ăn, sao anh có thể đi ăn được!" Nói xong, anh ta đã chỉ vào màn hình bắt đầu dạy, quá trình giảng bài tiến hành theo chất lượng, trước tiên anh xuống tay từ ý thứ nhất, theo ý nghĩ của mình mà giảng giải, đến điều thứ hai thì lại hướng dẫn Lâm Sơ tự mình nghĩ, hai người một hỏi một đáp, tựa như ngày trước Lâm Sơ đi học thì Hướng Dương dạy cô toán lý hóa, càng về sau Lâm Sơ cũng thoải mái hơn rất nhiều, ý nghĩ cũng dần dần được làm rõ, một khi tiến vào trạng thái, tất cả cũng đều đơn giản hơn.
Trần Hoa Đoan xử lý xong công việc trên đầu, vốn muốn gọi Hướng Dương đi ăn cơm, vừa mở cửa lại thấy anh ta (HD) và Lâm Sơ dựa chung một chỗ, Trần Hoa Đoan nhíu mày cười một tiếng: "Thế nào đều không ăn cơm, liều mạng vì công ty như thế cơ à!"
Hướng Dương cười cười, vỗ vỗ ghế của Lâm Sơ: "Được rồi, trở lại làm tiếp, ăn cơm trước đã!"
"Các anh đi ăn đi!" Không có đạo lý một nhân viên nhỏ như cô lại đơn độc đi ăn cơm trưa cùng hai ông chủ.
Hướng Dương cũng không miễn cưỡng, nói với Trần Hoa Đoan: "Chúng ta đi đi, mặc kệ cô ấy!"
Trần Hoa Đoan khuyên mấy câu, lúc đi tới cửa còn hỏi Hướng Dương: "Cứ để cho cô ấy bị đói như thế ư?"
Hướng Dương cười nói: "Cô ấy sẽ không đói."
Dĩ nhiên Lâm Sơ sẽ không bị đói, sáng sớm Trầm Trọng Tuân đã cố gắng nhét hai cái bánh mì, còn thả một hộp sữa chua vào trong balo của cô, giống như trưởng bối thay đứa bé làm việc.
Hạn sử dụng của bánh mì cực kỳ ngắn, Lâm Sơ sẽ không tùy ý vứt bỏ, quyết định lấy bọn chúng làm cơm trưa, đồ ngọt rất hợp với tâm ý của cô.
Đầu kia Trần
Hoa Đoan và Hướng Dương tìm một gian phòng ăn cơm, hai người thương lượng một chút về thương vụ và giá cả, sau đó Trần Hoa Đoan đột nhiên nói: "Cậu và Hân Hân ly hôn cũng hơn nửa năm rồi, trong nhà không thúc giục cậu à?"
Hướng Dương cười nói: "Anh và chị dâu cũng ly hôn ba bốn năm rồi, chú dì cũng đâu có thúc giục anh đâu!"
"Cái này làm sao có thể giống nhau được!" Trần Hoa Đoan nói: "Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường, con trai cũng đã học tiểu học rồi, nếu tôi muốn tìm mẹ kế cho nó, tôi cũng phải chọn người có nhân phẩm tốt." Anh ta cười cười: "Thôi, tôi còn chọn người gì nữa, song hôn lại còn có một con trai, có thể có cô gái nào để ý đến tôi đã không tệ rồi!"
Hướng Dương kỳ quái nói: "Từ lúc nào lại coi nhẹ mình thế?"
Trần Hoa Đoan lắc đầu một cái: "Đây là lời nói thật, cậu xem ánh mắt của tôi vẫn luôn cao như vậy, luôn muốn tìm một người trẻ tuổi chưa kết hôn, rồi lại nhìn bản thân tôi xem, trừ có tiền, không có diện mạo cũng không còn trẻ tuổi, lại còn dẫn theo một đứa con trai, nếu như thực sự có cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nguyện ý cùng tôi, còn không phải là để ý tiền của tôi sao!"
Cho dù điều kiện bản thân như thế nào, đàn ông đều rất thích cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, vui tai vui mắt, mở mày mở mặt, nhưng bọn họ lại không nhìn lại bản thân, nhất là người ở độ tuổi như Trần Hoa Đoan này, đã từng có một người vợ, đàn ông gần bốn mươi tuổi càng cần một cô gái xinh đẹp tới làm phong phú cuộc sống đơn điệu của mình.
Hướng Dương cười nói: "Tiền cũng là tư cách, thế nào, lúc nào thì mâu thuẫn như vậy, cảm thấy tình yêu quan trọng rồi à?"
Trần Hoa Đoan cười một tiếng: "Còn không phải là nhìn thấy cậu và Lâm Sơ ở chung một chỗ, làm cho người ta hâm mộ ư, đều là ly dị, cậu lại có thể tìm được một cô gái tốt, tôi còn nhiều tiền hơn cậu!"
Hướng Dương nhíu mày lại: "Đừng nói mò, Lâm Sơ là tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, cô ấy có bạn trai!"
Trần Hoa Đoan giống như vừa mới biết: "Có bạn trai? Tôi vẫn cho là các người có cái gì đấy, nếu cô ấy không có bạn trai, có phải hay không sẽ......"
Hướng Dương vội vàng ngắt lời, sợ hãi nói: "Đủ rồi đủ rồi, cô ấy mới bao lớn, nếu là ở cổ đại, cô ấy cũng có thể làm con gái của tôi rồi, đùa giỡn cái gì cũng có thể, nhưng riêng chuyện này thì không được."
Trần Hoa Đoan như có điều suy nghĩ, châm chước nói: "Đó là tôi nghĩ quá nhiều, khó được khi thấy cậu đối xử đặc biệt tốt với một cô gái như thế." Anh ta cười cười: "Hơn nữa Lâm Sơ quả thật không tệ, xinh đẹp khéo léo, cô ấy tìm bạn trai lúc nào thế, tôi nhớ là khi chúng ta lái xe tới đón cô ấy, cô ấy còn chưa có bạn trai mà?"
"Lúc đó bọn họ cãi nhau, người trẻ tuổi cãi nhau xong là lại tốt hết!" Thấy mình nói nhiều giống như ông già, Hướng Dương lại cười nói: "Chỉ là bạn trai cô ấy tôi cũng đã gặp rồi, gia thế nhân phẩm cùng diện mạo cũng không tệ, trong nhà còn thúc giục bọn họ kết hôn đấy." Nói xong, anh ta (HD) không biến sắc nhìn sang Trần Hoa Đoan, uống trà lau miệng, lại hàn huyên một lát hai người mới về đến công ty.
***
Ưu điểm của Lâm Sơ là dùng chuyên cần để bổ khuyết, thời gian mọi người ăn cơm uống trà, cô dùng để suy nghĩ (lqd) phương án, đến hai giờ chiều rốt cuộc cô cũng hoàn thành công tác, sau khi kiểm tra trau chuốt lại cô len lén gửi đến hộp thư của Hướng Dương, để cho anh ta giúp cô nhìn một chút, sau một lúc lâu Hướng Dương mới phản hồi lại, dòng chỉnh sửa màu đỏ chỉ có mấy chữ, chứng minh Lâm Sơ hoàn thành không tệ, Lâm Sơ lại sửa đổi lần nữa, sau đó gửi đến hộp thư của Trần Hoa Đoan.
Tuần này cả hai ông chủ lớn nhỏ đều không cho cô thêm thời gian học tập, công ty đã đi vào quỹ đạo, những thương vụ nhỏ tới không ngừng, những mối lớn cũng thỉnh thoảng tới một, các đồng nghiệp