*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Thanh Hưng
Ngẩn ngơ trong chốc lát, Lâm Sơ lắc cái hộp, ước lượng độ dầy ở bên trong kia, tổng cộng có mười tập, cô không đếm một tập có bao nhiêu, theo lẽ thường mà nói phải là mười ngàn một tập.
Lâm Sơ thả cái hộp lại khay trà, cắn môi ngồi một lát, suy nghĩ chìm nổi trôi giạt, bấm điện thoại của Diệp Tĩnh.
Diệp Tĩnh có lẽ đang ở trên xe bus, chung quanh quá ồn, cô ấy nói rất lớn tiếng: "Sơ Sơ, có chuyện gì sao?"
Lâm Sơ nói: "Ngày hôm qua hai người (di.da.l.qy.do) chúng ta có thể cầm nhầm hộp của nhau rồi, phía dưới cái hộp này của tớ tất cả đều là tiền."
Diệp Tĩnh "A" một tiếng, một hồi lâu mới một lần nữa mở miệng, lần này hình như che điện thoại, âm thanh ép xuống cực thấp: "Có ý gì?" Trong lòng cô ấy cũng đã đoán được đáp án.
Quả nhiên nghe Lâm Sơ nói: "Tiền chia tay?"
Hai người đều trầm mặc một hồi, Lâm Sơ thả cái hộp vào lại túi giấy, tìm một hộc tủ nhét vào, cầm balo lệch vai lên vừa đi vừa nói: "Bây giờ tớ vội đi làm, không có thời gian đếm tiền, đoán chừng khoảng mười vạn, cậu cứ nói đi?"
Diệp Tĩnh không lên tiếng, giờ phút này cô ấy có ngàn vạn suy nghĩ, thương cảm tối hôm qua hình như lại dâng lên, qua hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Tớ không biết, cậu cảm thấy tớ có nên nhận không?"
"Cậu cảm thấy cậu có nên nhận không?" Người tâm cao khí ngạo nên ném toàn bộ chỗ tiền đó vào người tên đàn ông kia, không có thứ gì vũ nhục người khác hơn tiền, nhưng Lâm Sơ lại nghĩ, tiền này cũng là Diệp Tĩnh nên được, hàng trăm hàng ngàn vạn cũng không bồi thường được thiệt thòi của phụ nữ trong chuyện này, cái này không liên quan tới hành động việc làm lúc trước của Diệp Tĩnh, Lâm Sơ sẽ không túm lấy lý do cô ấy từng là người thứ ba, chuyện Diệp Tĩnh đã hao phí thanh xuân cùng thân thể bị tổn hại, bị uất ức là không thừa nhận cũng không được, huống chi lòng của Lâm Sơ còn nghiêng về Diệp Tĩnh hơn một chút.
Diệp Tĩnh lại trả lời: "Tớ không muốn, nếu như đã thanh toán xong rồi, vậy thì không cần thiết phải kéo thêm tiền vào nữa, hơn nữa tiền này có lẽ là của vợ anh ta, đây là có ý gì chứ!"
Lâm Sơ nghe, lại vui mừng cười một tiếng, lúc đi ra khỏi thang máy cô nói: "Vậy thì tốt, hôm nay tan việc tớ sẽ hẹn anh ta ra, trả tiền lại cho anh ta."
Diệp Tĩnh "Ừ" một tiếng, còn nói: "Tớ thật sự không hiểu nổi ý của anh ta, còn làm chuyện này làm gì, còn có ý nghĩa nữa sao? Ngày hôm qua quay về tớ lại khóc nữa, vốn là lúc thấy quần áo trong hộp tớ còn rất khó chịu, tớ nghĩ rốt cuộc cũng có một ngày anh ấy mua quần áo cho tớ, kết quả......"
Cô ấy còn chưa nói hết, lập tức bị Lâm Sơ cắt lời: "Cậu nói cái gì, đưa cho cậu là quần áo?"
"Đúng vậy á." Diệp Tĩnh kỳ quái nói: "Một cái áo khoác."
Lâm Sơ dừng bước, hơi thở thở ra lại bị gió thổi tản đi: "Chuyện không đúng lắm, trước tiên tớ không thèm nghe cậu nói nữa, để cho tớ nghĩ lại đã."
Diệp Tĩnh không giải thích được, chưa kịp nói chuyện, bên đầu điện thoại kia đã cúp.
***
Lâm Sơ điều nghiên địa hình xong chạy tới công ty, lúc chào hỏi các đồng nghiệp cô có chút hoảng hốt, có người cười nói: "Ngày hôm qua chúng tôi chơi đến rạng sáng mà cũng không giống như cô, thế nào, cùng bạn trai chơi vô cùng muộn?"
Lâm Sơ cười khan nói: "Không phải."
Cô ở trên ghế suy nghĩ một hồi, lại đông bay vùn vụt tây bay vùn vụt, công việc ngày hôm qua còn dư lại cũng không nhiều, nhưng Lâm Sơ nhìn chằm chằm nửa ngày, vẫn không đánh ra được một chữ. Sau đó cô mở websites ra, gõ từ khóa tìm kiếm các hạng mục của công ty, nhưng lại vẫn không tìm được tin tức gì.
Trình Hạo không tặng đồ trang điểm cho Diệp Tĩnh, mà lại tặng quần áo cho cô ấy, Lâm Sơ không bắt lỗi quà tặng, Trình Hạo trăm phương ngàn kế, cả một buổi đều đang diễn trò.
Lâm Sơ căn bản không nghĩ tới cô sẽ dính
vào loại chuyện thế này, cô hoàn toàn không để mắt đến công việc bây giờ của Trình Hạo, chú rể mới của tập đoàn ăn uống Nam Thăng, Phó giám đốc phòng thị trường, đang tranh giành hạng mục ở cảnh khu Trữ Tiền.
Trầm Trọng Tuân chỉ đề cập tới các công ty kêu gọi đầu tư với cô một lần, Lâm Sơ cũng chỉ nhớ được Nam Thăng, không nghĩ tới mới vừa rồi thế nhưng lại quên mất.
Loại chuyện như vậy không thể giấu giếm, tiền phải trả, trước khi hoàn lại còn phải thông báo với Trầm Trọng Tuân.
Qua điện thoại, Lâm Sơ nói ra trọng điểm, chỉ nói Trình Hạo hẹn cô gặp mặt, tặng một phần lễ vật cho cô, ai ngờ về nhà mở ra, bên trong lại là tiền mặt.
Sau khi Trầm Trọng Tuân nghe xong, lại hỏi: "Tại sao em lại đi gặp hắn ta, ngày hôm qua không phải em đi dạo phố với Diệp Tĩnh sao?"
Lâm Sơ sững sờ, ấp úng nói: "Sau đó đúng là đi dạo phố với Diệp Tĩnh."
"Quan hệ giữa em và Trình Hạo là thế nào?"
Lâm Sơ không ngờ sự chú ý của anh lại là cái này, cường điệu nói: "Trước tiên anh đừng hỏi những thứ này, 10 vạn khối tiền, nhất định là phải đến mười vạn, em trực tiếp cầm đi trả anh ta là được đúng không?"
Trầm Trọng Tuân nói: "Không phải là chuyện gì lớn, em trực tiếp trả lại cho hắn ta, còn phải ghi âm lại, để ngừa ngộ nhỡ, lúc nói chuyện chú ý kỹ xảo, đừng để bị hắn ta lợi dụng." Loại chuyện như vậy anh đã gặp phải mấy lần, trước đây lúc ở tòa án nhân dân cũng có người muốn mở đường từ phía anh, mỗi lần anh cũng đều không để lại bất kỳ nhược điểm gì.
Lâm Sơ thở phào một cái, rồi lại nghe Trầm Trọng Tuân nói: "Tối nay anh quay lại, anh muốn nghe lời nói thật, em nói rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn chuyện tối ngày hôm qua cho anh, đừng lấy bạn học bình thường ra lừa anh."
Cúp điện thoại, Lâm Sơ có chút thấp thỏm, một lát sau cô lại gọi điện thoại cho Diệp Tĩnh, sau khi Diệp Tĩnh nghe xong, cả kinh nói: "Là như thế ư?"
Lâm Sơ nâng trán, chống tay lên bàn: "Ừ, chính (lqd) là như vậy, Trầm Trọng Tuân nói trả tiền là hết chuyện, nhưng anh ấy muốn nghe tớ giải thích, tớ không muốn lừa dối anh ấy, mà tớ không thể tự ý nói chuyện riêng tư của cậu ra, nếu như mà tớ nói ra, cậu có để ý không?"
Diệp Tĩnh bật thốt lên: "Cậu đừng nói." Dừng một chút: "Thật xin lỗi, tớ cũng không biết." Đây là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời cô ấy, thậm chí có lúc cô ấy còn hi vọng Lâm Sơ có thể mất trí nhớ, như vậy sẽ không ai biết chuyện này nữa.
Lâm Sơ suy nghĩ một chút, cô thiên về suy nghĩ nói ra sự thật hơn, mặc dù Trầm Trọng Tuân nói không có gì đáng ngại, nhưng trong những chuyện thế này, bất kỳ vấn đề nhỏ nào cũng có thể phát triển thành chuyện lớn hơn, nói cô buồn lo vô cớ cũng tốt, cô phải đề phòng bất kỳ uy hiếp nào có thể tạo thành cục diện bị động.
"Như vậy, tớ trước không nói tên cậu, tớ lo lắng nói không rõ ràng sẽ có phiền toái, tớ cũng không muốn Trầm Trọng Tuân hiểu lầm, nếu như không có chuyện gì thì không sao, ngộ nhỡ có những vấn đề khác, tớ lại nói rõ đầu đuôi cho Trầm Trọng Tuân, cậu nói có thể không?"
Biện pháp này