Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 62: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thanh Hưng

Trí nhớ quá xa xôi, cho tới giờ Lâm Sơ cho là mình đã quên lãng đi, ngày ngày bận rộn như vậy, nào có rảnh rỗi mà dọn chỗ cho kỷ niệm của bọn họ, nhưng thì ra là vị trí kia không thể thay thế được, nhẹ nhàng một câu, lập tức có thể vẽ ra.

Trần Hoa Đoan thấy cô ngây ngốc, nhất thời có chút kinh ngạc, như có điều suy nghĩ nhìn lại tấm hình một chút, thật sự không hiểu nổi phản ứng của Lâm Sơ.

Lâm Sơ không đi ăn cơm, Trần Hoa Đoan lại quay trở về phòng làm việc, mở đống hình kia ra, tìm được bức ảnh Lâm Sơ vừa xem kia. Đôi nam nữ trong bức hình cũng không có cử chỉ thân mật, chỉ là đứng khá gần, anh ta không cho rằng Lâm Sơ bởi vì ghen mà biến thành cái bộ dáng đó, có lẽ là Trầm Trọng Tuân không nói cho Lâm Sơ biết rằng anh (TTT) sẽ tham gia một bữa tiệc tối, cho nên Lâm Sơ có chút ngơ ngác, hoặc là...... Trần Hoa Đoan lại nhìn về phía Lưu Nhàn trong hình, chẳng lẽ Lâm Sơ cảm thấy cô ta thật sự xinh đẹp, vì thế sẽ tạo thành uy hiếp cho chính mình ư?

Trần Hoa Đoan híp híp mắt, không thể phủ nhận quả thật Lưu Nhàn xinh đẹp hơn Lâm Sơ, ngay cả anh ta cũng liên tiếp bị hấp dẫn. Nhưng anh ta thích cô gái như Lâm Sơ hơn, Trần Hoa Đoan đã đến tuổi này, đã gặp qua vô số phụ nữ muôn hình muôn sắc, phụ nữ xinh đẹp tương tự như Lưu Nhàn cũng không hiếm thấy, nhưng những cô gái như thế kia chỉ thích hợp để nuôi dưỡng ở bên ngoài. Mà tiểu nữ sinh thanh thuần giống như Lâm Sơ thế này, càng khiến cho người đang ở tuổi gần bốn (di.da.l.qy.do) mươi như anh ta muốn có, một cô gái thanh thuần có sức sống như vậy, làm cho anh ta nhớ tới lúc mình học đại học.

Anh ta quả thật rất ưa thích Lâm Sơ, cũng không ưa cái tên Trầm Trọng Tuân cũng gần 30 tuổi kia, nghĩ tới đây, anh ta gọi một cuộc điện thoại cho Bàn Tử.

***

Lâm Sơ gục xuống bàn ngủ trưa, đầu óc có chút hỗn loạn, bên trong phòng làm việc rất ấm áp, theo lý mà nói sẽ không lạnh, nhưng Lâm Sơ giống như nổi lên một tầng da gà.

Các đồng nghiệp lục tục từ bên ngoài trở lại, Lâm Sơ tiếp tục giả vờ ngủ, ngủ thẳng tới giờ làm việc, cô mới ngồi dậy, có người tìm cô nói chuyện, cô chỉ trả lời qua loa, cũng không quá muốn mở miệng.

Các đồng nghiệp thấy cảm xúc của cô hình như có chút xuống thấp, quan tâm hỏi mấy câu, Lâm Sơ chỉ cười cười phủ nhận, quay đầu lại bận bịu công việc trên tay mình.

Cô chưa ăn cơm trưa, mặc dù không có khẩu vị, nhưng rốt cuộc vẫn sẽ đói, lúc ba giờ chiều bụng của cô đã kêu một lần, uống một ly nước ấm xong thì dễ chịu hơn một chút, đến 4 giờ bụng lại kêu một lần nữa.

Trước mặt đột nhiên nhiều hơn một cái bánh mì, Lâm Sơ ngửa đầu nhìn, thấy Trần Hoa Đoan giơ bánh mì cười nói: "Không ăn cơm trưa cũng không cảm thấy đói à? Đây là anh tùy thời chuẩn bị sẵn cho con trai mình, cầm lấy đi!"

Lâm Sơ cũng không khách khí, sau khi nhận lấy thì nói tiếng cảm ơn, chờ Trần Hoa Đoan đi qua một bên rồi, cô mới mở giấy bọc ra.

Cô không nên nhớ lại
quá khứ quá lâu, tan việc đi tới bên ngoài công ty, khí lạnh đập vào mặt, thổi tỉnh đầu óc hỗn loạn của cô, Lâm Sơ cười khổ một tiếng, chậm rì rì đi lên đường lớn.

Phía sau có người bấm còi, Lâm Sơ không có phản ứng, cho đến khi Trần Hoa Đoan hạ cửa xe gọi cô một tiếng, cô mới biết đây là đang gọi mình.

"Em về nhà ư? Anh đưa em đi một đoạn đường."

Lâm Sơ cười nói: "Không cần, không thuận đường, tới phía trước là em có thể đón xe rồi."

Trần Hoa Đoan nói: "Lên đây đi, anh tới nhà ba mẹ đón con, đi cùng đường với em."

Nếu thuận đường, Lâm Sơ còn từ chối nữa thì lại không quá thích hợp.

Hai người ở trên đường trò chuyện không nhiều lắm, Trần Hoa Đoan hỏi mấy câu về công việc, dạy cô làm thế nào đưa ra phương án xử lý cho Tân Hòa: "Những thứ này là mấy người anh Béo phụ trách, em không cần làm cũng được, nhưng nếu muốn học, phương án công việc chính là việc em phải phụ trách."

Lâm Sơ thuận theo gật đầu, lại nghe Trần Hoa Đoan nói: "Đúng rồi, hôm nay anh (lqd) thấy tâm trạng em không tốt, có chuyện gì ư, có phải nhìn thấy tấm hình kia nên không vui hay không?" Anh ta cười cười: "Lưu Nhàn là người mới của Tân Hòa, rất xinh đẹp, cho nên bọn họ đi nơi nào cũng muốn dẫn cô ấy theo, bữa tiệc này cô ấy nhất định phải có mặt, em đừng nghĩ quá nhiều, ở chức vị như của quản lí Trầm, bình thường nhất định phải tiếp xúc với những người như Lưu Nhàn."

Anh ta vốn tưởng rằng Lâm Sơ sẽ không trả lời, ai ngờ Lâm Sơ đột nhiên hỏi anh ta: "Thường phải tiếp xúc ư?"

Trần Hoa Đoan sững sờ: "A, đương nhiên rồi, dẫn phụ nữ tới bữa tiệc, chính là vì muốn mời rượu quản lí Trầm bọn họ, nhất là anh nghe nói hiện tại đang có một hạng mục gì đó rất lớn đúng không? Vậy những thứ này đều là bình thường như ăn cơm." Anh ta nghiêng đầu liếc mắt thấy Lâm Sơ đang nhíu chặt chân mày, lại nói: "Loại chuyện như vậy đều phải tự mình kiềm chế, thật ra thì mỗi ngành nghề đều không khác biệt gì nhiều lắm, lúc anh còn trẻ tuổi cũng đã trải qua tình huống thế này, hiện tại đã lớn tuổi rồi, rượu cũng uống ít đi, đối với phụ nữ thế này càng thêm không có hứng thú, chỉ là người trẻ tuổi mà, tuổi trẻ khí thịnh, vợ trước của anh trước kia rất thường giám sát anh, em cũng phải để ý quản lí Trầm."

Lâm Sơ cười khan một tiếng, nhíu mày nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Ban đêm cô vẫn như cũ gọi điện thoại với Trầm Trọng Tuân, không hỏi chuyện Lưu Nhàn, rõ ràng Lâm Sơ cũng không có gì có thể hỏi, cũng chỉ là cùng tới một bữa tiệc mà thôi, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn khó chịu, lúc nói chuyện trời đất cũng mang theo tâm sự nặng nề, Trầm Trọng Tuân rõ ràng đã nhận ra.

"Công việc 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện