Làm Công Công Gặp Công Chúa

Giữ lại


trước sau

Lục Thành Nhan chóng nửa đầu, loạng chà loạng choạng cũng không dám ngủ, nàng gật gà gật gù, trên mặt đắp miếng vải bố không biết tìm được ở đâu, lúc Diệp Phiêu Diêu trở về nhìn thấy, cũng không biết làm sao.


"Cuối cùng ngươi đã trở về, mệt mỏi chết ta rồi." Lục Thành Nhan nghe tiếng mở cửa, nên kéo miếng vải bố xuống một nửa, vừa nhìn thấy Diệp Phiêu Diêu thì lập tức lên tiếng.


"Ngươi ở trong phòng đắp kín mặt làm cái gì?" Diệp Phiêu Diêu vào hẳn trong phòng đóng cửa lại rồi kéo khăn che mặt mình xuống, nhìn dáng vẻ Lục Thành Nhan lầm bầm thấy rất buồn cười.


"Ôi, ngươi không biết sao, trong phòng này, thậm chí là cả cái viện này, đâu đâu cũng có một mùi vị, làm ta khó chịu vô cùng." Lục Thành Nhan thấy Diệp Phiêu Diêu xếp gọn chiếc khăn che mặt vừa tháo xuống, tự nhiên cảm thấy mình cứ che như vậy đúng là không tốt lắm, nên nhăn nhăn nhó nhó kéo miếng vải bố xuống.


"Mùi vị?" Diệp Phiêu Diêu vừa nghe liền biết Lục Thành Nhan nói tới cái gì.


Lần đầu tiên Diệp Phiêu Diêu bước chân vào Tập Viện này, cũng có cùng một cảm nhận với Lục Thành Nhan. Chỉ có điều, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện trong những năm hành tẩu giang hồ thì sự khó chịu này rất nhanh bị nàng ném ra phía sau. Còn Lục Thành Nhan thì khác, từ nhỏ nàng đã nhận được muôn vàn sủng ái, ăn sung mặc sướng, không thiếu cái gì, lại là nữ nhân nên đối với hoàn cảnh sống có yêu cầu rất cao.


Diệp Phiêu Diêu cũng không biết làm sao trấn an, chỉ đành để Lục Thành Nhan từ từ thích ứng. Nhưng bộ dáng trầm mặc này rơi vào mắt Lục Thành Nhan thì lại có sự giải thích khác.


Tuy Lục Thành Nhan không thể nào nghĩ ra lý do tại sao Thập Trọng Sinh từ một nhân sĩ giang hồ lại biến thành công công, vậy mà nàng vừa mới lên tiếng than phiền oán giận, thể hiện rõ ràng sự ghét bỏ của mình, chắc đã làm tổn thương Thập Trọng Sinh.


"Thập... Phù Sinh, ta không phải có ý đó. Chỉ là có chút không quen thôi." Chầm chậm mở miệng, Lục Thành Nhan thấy rất áy náy.


"Không có gì, sau này còn có nhiều chuyện ngươi phải học cách thích ứng. Coi như đây là sự bắt đầu mới đi." Cho dù Diệp Phiêu Diêu rất thông minh lại dễ dàng thấu hiểu lòng người thế nhưng nàng cũng không thể nào hiểu tại sao Lục Thành Nhan lại có biểu tình áy náy này.


Thời gian không còn sớm, hai người đều mệt mỏi, nên tùy tiện tìm một góc ngủ, trời vừa sáng đã bị Từ công công gọi dậy.


Thẩm Mộ Ca tỉnh dậy từ trong ảm đảm, ở trong mơ nàng vẫn cảm nhận được khí tức của Diệp Phiêu Diêu, nhưng cũng giống với mấy ngày trước, lúc nào cũng vô lực không nắm bắt được bất cứ thứ gì, chỉ đành như thế, cùng Diệp Phiêu Diêu tùy hứng trong mơ. Vũ Yến lại thấy Trưởng công chúa ngồi thất thần trước bàn trang điểm, trong lòng không kìm được trầm thấp thở dài. Vũ Yến không còn nhớ rõ, đây là lần thứ mấy nhìn thấy dáng vẻ này của Trưởng công chúa, giống như bị mất thứ gì đó rất quan trọng, lúc nào cũng có chút hoảng hốt, lại không thể nào nói ra khổ sở trong lòng được.


Cho dù có nhiều chuyện phiền lòng hơn nữa, Thẩm Mộ Ca cũng không cho phép tâm tình bị ảnh hưởng quá nhiều. Sức khỏe Phụ Hoàng ngày càng yếu, còn nàng vì phụ chính rất thỏa đáng nên dần dần được các đại thần trong triều tín nhiệm và tán thành. Khoảng thời gian gần đây, nếu phương hướng nàng đưa ra dù không thích hợp thì họ vẫn ngậm miệng tán thành, không dám có nửa lời phản đối. Cộng thêm chuyện nàng chủ động đồng ý hòa thân, càng giúp nàng thuận lợi hơn trong việc nắm quyền triều chính trong tay sau này. Quốc lực ngày càng yếu dần, các nước láng giềng thì lăm le chờ cơ hội xâm chiếm, vậy mà không có ai tự nguyện đứng ra đảm nhận gánh nặng này, nếu Thẩm Mộ Ca đã chủ động đứng ra chống đỡ giang sơn, thì những người khác làm sao còn nhiều lời được.


Hôm nay tấu chương trình lên không nhiều, Thẩm Mộ Ca đem những bảng tấu chương đã xem xét kỹ, cần Hoàng Thượng ngự phê xếp lại cẩn thận, sai người đưa đi, còn mình thì cố gắng tận hưởng khoảng thời gian nhàn hạ ngắn ngủi. Tuy việc triều chính đã giải quyết xong, nhưng chuyện trong hậu cung cũng cần nàng để ý thêm mấy phần. Suy tư chốc lát, sai người triệu Tả Phỉ.


"Tham kiến Trưởng công chúa." Hôm nay Tả Phỉ mặc bộ giáp màu bạc mềm mại, rất anh dũng uy vũ.


"Tả thống lĩnh, không cần đa lễ." Âm điệu của Thẩm Mộ Ca bình tĩnh không hề nghe ra cảm xúc của nàng lúc này như thế nào, mặc dù âm sắc đi kèm trong đó làm người nghe rất khó quên, lại mang theo sự lạnh lẽo rất rõ.


Hiển nhiên Tả Phỉ đã sớm quen với sự uy nghi của Trưởng công chúa, chỉ là canh giờ này mà cho người triệu hắn đến, đúng là có chút không tầm thường.


"Vài ngày trước Thiên Thành có dẫn theo một người về, hắn bây giờ thế nào rồi?" Hiếm thấy Thẩm Mộ Ca có hứng thú, nàng ngồi trước văn án đề thơ.


"Hồi bẩm Trưởng công chúa, người mà Thiên Thành công chúa dẫn về, hiện tại đang ở Tập Viện."


"Sao? Tạp Viện? Bổn cung chưa từng nghe." Tuy là câu nghi vấn, thế nhưng ngữ điệu của Thẩm Mộ Ca lại không có chút nào thể hiện nàng đang dò hỏi.


"Thiên Thành công chúa nói muốn giáo huấn hắn một thời gian, để hắn biết quy củ trong cung." Tả Phỉ có chút sốt sắng, tốc độ nói nhanh hơn bình thường.


"Ở trong cung đương nhiên phải học quy tắc, chuyện này không có gì ghê gớm." Thẩm Mộ Ca đối với bài thơ mình đề ra khá ứng ý, trên mặt xuất hiện một tia ấm áp. Lúc này nàng mới bỏ bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tả Phỉ.


Nội dung câu chuyện lập tức được thay đổi: "Nhưng người này cũng không phải là người bình thường, khách đến từ Giang Nam, nếu chúng ta đối đãi như vậy, chỉ sợ tương lai Lục gia trang sẽ trách chúng ta chiêu đãi không thỏa đáng."


"Thuộc hạ đã từng đề cập vấn đề này với Thiên Thành công chúa, chỉ là..." Tả Phỉ vội vàng chắp tay hành lễ, lên tiếng giải thích.


"Thiên Thành lần đầu xuất cung hành tẩu giang hồ, không tránh khỏi tâm tư chơi đùa hơi lớn. Tuy nàng là chủ tử, nhưng bổn cung để ngươi theo cùng, chính là muốn ngươi thay bổn cung để ý nhiều hơn một chút. Các ngươi không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền đem về cho bổn cung một đại lễ rồi." Âm thanh Thẩm Mộ Ca không biết nàng đang vui hay buồn, nhưng từng chữ từng chữ rất mạnh mẽ, như cây dao nhọn, từng nhát từng nhát đâm vào lòng Tả Phỉ.


Tả Phỉ vội vàng quỳ xuống, ý của Trưởng công chúa, cái phiền toái này có thể đặt trên người hắn. Cũng chính xác đây là do hắn thất trách, lúc Thiên Thành công chúa muốn dẫn Lục Thành Nhan hồi kinh, đáng ra hắn phải cố gắng hết toàn lực ngăn lại. Nhưng thời điểm đó Thiên Thành công chúa lại vì chuyện Trưởng công chúa đột ngột đồng ý hòa thân mà tức tốc trở về, lo lắng trong đó có uẩn khúc gì đó, làm hắn cũng phải thỏa hiệp, cả đoàn người nhanh chóng trở về.


Nghĩ tới đây, Tả Phỉ bất đắc dĩ bĩu môi. Một người là Trưởng công chúa, người còn lại là Thiên Thành công chúa, hắn đứng về phía người nào cũng sẽ bị người còn lại trách tội.


"Tả thống lĩnh không cần căng thẳng, bổn cung không có ý trách ngươi. Hôm nay gọi ngươi tới, chỉ muốn nhắc nhở ngươi, sau này có làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cặn kẽ lợi hại trong đó, bổn cung sẽ nhắc nhở muội muội bướng bỉnh của bổn cung." Nhìn thấy Tả Phỉ quỳ một chân trước bàn, Thẩm Mộ Ca biết những gì mình vừa nói đã có tác dụng, cũng nhẹ nhàng thở phào. Thời khắc quan trọng hiện giờ, nàng không muốn vì chuyện này mà trách phạt Tả Phỉ, trong đó có một nửa là vì Thiên Thành cân nhắc, một nửa là vì thế lực của Tả gia trong triều, làm nàng không thể không cân nhắc.


"Thuộc hạ đã phái mật thám trà trộn vào Giang Nam chuẩn bị, chỉ là Lục gia bắt đầu tìm kiếm tung tích Lục Thành Nhan. E một ngày không xa, sẽ tra tới kinh thành." Sau đó Tả Phỉ cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng Thiên Thành công chúa đã đem người vào trong cung, hắn cũng không thể tự ý chủ trương được, chỉ cố gắng ổn định tình hình thôi.


"Nếu đã ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, thì cứ ở lại trong cung làm khách một thời gian đi." Thẩm Mộ Ca khẽ thở dài.


"Thuộc

hạ còn nghe giang hồ đang có lời đồn, đại đệ tử phái Thanh Giang Hà Chính Phong vì bị Lục Thành Nhan đánh bại trên lôi đài trong đại hội võ lâm, cảm thấy bị mất mặt, tâm tình không phục, đã thừa cơ hội bắt Thiếu trang chủ Lục gia đi. Trước mắt, cả Lục gia trang cùng phái Thanh Giang đều phái các đệ tử của mình đi tìm khắp nơi, còn chuyện Lục gia và phái Thanh Giang muốn kết làm thông gia cũng tạm thời gác lại."


"Lúc này có những tin đồn thế này, ngược lại cũng không tồi. Nếu ý trời đã như vậy, thì hãy để nó truyền thêm một thời gian nữa đi."


Đợi Tả Phỉ đi rồi, Thẩm Mộ Ca mới chép miệng, biểu hiện đúng là ung dung hơn vừa rồi. Nhíu nhíu lông mày, đứng dậy đi tới tẩm cung của Thiên Thành công chúa.


"Hoàng tỷ, sao hôm nay rảnh rỗi tới thăm muội vậy?" Thẩm Ngữ Cầm thấy Hoàng tỷ tới có hơi bất ngờ, nhưng vui vẻ thì nhiều hơn, liền vội vàng ra tận cửa nghênh đón.


"Làm sao? Không muốn Hoàng tỷ tới?" Lời nói Thẩm Mộ Ca nghe vào giống như nàng không vui nhưng biểu tình trên mặt thì hoàn toàn trái ngược, mỉm cười nhìn muội muội mình rất ôn nhu.


"Không thể nào, Hoàng tỷ tới đây, muội cao hứng còn không kịp, làm sao lại không muốn đây. Nếu không phải mỗi ngày Hoàng tỷ đều quá bận rộn, muội cũng sẽ không cần cả ngày khó chịu ở chỗ này, muội muốn bên cạnh Hoàng tỷ mỗi ngày." Thẩm Ngữ Cầm làm nũng kéo tay Thẩm Mộ Ca, giống dáng vẻ lúc còn nhỏ theo nàng đòi đường ăn.


"Thiên Thành, muội đã bao lớn rồi, còn có dáng vẻ này, để thuộc hạ nhìn thấy sẽ bị chê cười." Tay Thẩm Mộ Ca nhẹ nhàng nâng lên, vuốt ve tóc Thẩm Ngữ Cầm.


"Bao lớn thì cũng là muội muội của Hoàng tỷ, từ nhỏ tỷ muội chúng ta đã ở cùng một chỗ, chỉ cần ở bên cạnh Hoàng tỷ, muội mãi mãi vẫn có dáng vẻ này." Thẩm Ngữ Cầm đối với Thẩm Mộ Ca là tuyệt đối sùng bái và ỷ lại, đặc biệt sau khi Mẫu Hậu mất, nàng đã đem tất cả tình thân đặt lên người Thẩm Mộ Ca, không muốn rời xa.


"Hoàng tỷ cũng muốn ở bên cạnh Thiên Thành, chỉ là..." Như nghĩ tới cái gì, mắt Thẩm Mộ Ca ảm đạm hẳn đi.


"Hoàng tỷ, tỷ đừng đi hòa thân có được hay không? Liêu tộc kia có gì tốt. Vị trí so với hoang mạc còn xa hơn, hoang sơ hơn. Muội nghe nói nam tử Liêu tộc to lớn thô lỗ không tả nổi, nếu Hoàng tỷ tới đó, nhất định sẽ bị dằn vặt. Lại nói tỷ phải đi tới nơi quan ải vùng biên giới, còn Diệp đại ca..." Thiên Thành tựa mặt vào vai Thẩm Mộ Ca, sốt ruột khẩn cầu.


Mấy ngày nay, mặc dù Thẩm Ngữ Cầm đã nhận ra Hoàng tỷ đồng ý hòa thân nhất định có nguyên nhân, cũng biết nếu không phải ngàn lần bất đắc dĩ, Hoàng tỷ tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn sự này. Nhưng đạo lý là một chuyện, thản nhiên tiếp nhận lại là chuyện khác. Thẩm Ngữ Cầm phải tự mình mệt mỏi, buồn chán ở tẩm cung, không dám đi phiền Hoàng tỷ, nàng sợ mình không khống chế tâm tình được mà khẩn cầu Hoàng tỷ ở lại, giống như hiện giờ.


"Thiên Thành, chúng ta là người của Thẩm thị, là Hoàng tộc, tỷ không có lựa chọn khác." Đương nhiên Thẩm Mộ Ca biết tấm lòng Thẩm Ngữ Cầm đối với mình. Nàng thấy rất bất đắc dĩ, nàng cũng không có cách nào phản kháng, cho dù nàng là Trưởng công chúa uy danh khắp thiên hạ.


"Hoàng tỷ, không bằng tỷ đi tìm Diệp đại ca đi, huynh ấy nhất định sẽ giúp tỷ. Huynh ấy không phải luôn ngưỡng mộ tỷ sao." Thiên Thành không muốn từ bỏ, nếu đã có cơ hội nói tới chuyện này, nàng không thể không nỗ lực một lần cuối cùng.


"Thiên Thành, tỷ với Diệp tướng quân không có quan hệ gì khác, muội không nên nói lung tung như thế. Muội cũng là Công Chúa, có những lời không thể nói bừa được." May mắn xung quanh đều là tâm phúc, Thẩm Mộ Ca cũng không cần kiêng dè gì.


"Nhưng tốt xấu gì thì tướng mạo Diệp đại ca cũng đường đường tuấn mỹ, lại dũng mãnh thiện chiến, gả cho huynh ấy tốt hơn trăm ngàn lần gả cho tên Vương tử Liêu tộc. Mà kể cả Tả Phỉ còn dễ nhìn hơn cả người Liêu." Thiên Thành thấp giọng lầu bầu.


"Thiên Thành!" Thẩm Mộ Ca quát lên ý muốn Thẩm Ngữ Cầm ngừng lại, không thể để muội muội nói đề tài này ngày càng xa.


"Tuy tâm ý Tả thống lĩnh cũng thể hiện quá rõ, nhưng nếu là hắn, muội cũng sẽ không đồng ý." Thẩm Ngữ Cầm khôi phục bình tĩnh, lên tiếng giống như trần thuật cũng giống như đang tỏ thái độ. Dáng vẻ nghiêm túc này làm Thẩm Mộ Ca khá bất đắc dĩ, không có cách nào bắt bẻ được.


"Tỷ không thể nào làm chủ được hôn sự của mình. Nhưng tỷ chỉ hy vọng đổi được tự do cho muội, để muội có thể làm chủ hôn sự của mình." Nhàn nhạt mở miệng, mắt Thẩm Mộ Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, như xuyên thấu qua khung cửa, nhìn thấy một bóng lưng đi xa.


Cái người kia, đã ở trước mặt nàng té xuống vực thẳm, từ đó không còn tăm hơi trên thế gian, như chưa từng xuất hiện. Nhưng trong lòng Thẩm Mộ Ca, mãi mãi có một góc dành riêng cho Diệp Phiêu Diêu.


"Hoàng tỷ." Từ nhỏ Thẩm Ngữ Cầm đã nhận biết thân phận Hoàng tộc của mình, mặc dù áp lực của nàng không bằng Trưởng công chúa, nhưng nàng hiểu rõ, thân là nữ nhi Hoàng gia, ý nghĩa tồn tại lớn nhất chính là vì củng cố giang sơn xã tắc phải dâng hiến hôn nhân của mình, gả cho một Vương tử nào đó, hoặc là người có chiến công, hoặc là gia tộc có danh vọng, đổi lại sự thái bình cho các bách tính.


Đã lâu hai tỷ muội không có dựa vào nhau như vậy, dành cho nhau sự ủng hộ cùng lý giải. Nhưng sự ly biệt trong lòng cũng dần dần tăng thêm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện