Làm Công Công Gặp Công Chúa

Chương 27


trước sau


Âm thanh khàn khàn đầy mê hoặc của Phù Sinh truyền đến: “Công Chúa, ngươi nói, cái gọi là ấm vật dùng để sưởi ấm bên ngoài hay ấm lòng người đây?” Mặt Thẩm Mộ Ca đỏ chót, cắn chặt môi, không muốn lên tiếng sợ âm thanh hư nhược mềm mại sẽ bán đứng mình.


Phù Sinh thấy Thẩm Mộ Ca không trả lời, cũng không miễn cưỡng, nhẹ giọng khẽ cười, nhít người tới phía trước, gần như cả người kề sát Thẩm Mộ Ca. Không khí bốn phía càng ngày càng thiếu thốn, hô hấp Thẩm Mộ Ca triệt để rối loạn tiết tấu, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn quên chính mình là người bắt đầu trò chơi này.


Bây giờ hình như đã chơi ra lửa.


Âm thầm phát sầu, không biết kết cuộc thế nào, cường độ Thẩm Mộ Ca cắn môi ngày càng tăng, càng không biết tự mình cắn tới mức chảy máu. Khí tức của Phù Sinh bao phủ cả người Thẩm Mộ Ca, hoàn toàn không chừa một góc nào. Thẩm Mộ Ca bị cảm giác này làm cho toàn thân ngứa ngáy, không biết giải quyết thế nào đành phải nắm chặt vạt áo trước ngực, muốn nhờ vào đó khiến cảm xúc ngổn ngang trong lòng được giảm bớt.


“Công Chúa, đừng cắn, chảy máu!” Bất thình lình Phù Sinh nhẹ nhàng kề sát mặt Thẩm Mộ Ca, trong âm thanh lộ ra sự cân nhắc nhưng ôn nhu hiếm thấy.


“Môi xinh đẹp như thế, nếu bị thương, thật đáng tiếc!” Ngón tay thon dài miêu tả vành môi Thẩm Mộ Ca, chậm rãi đẩy hàm răng không cho nàng tiếp tục cắn.”


Ngón tay lướt qua môi mềm, đầu ngón tay của Phù Sinh dính chút máu. Chất lỏng màu đỏ khiến tâm tư Phù Sinh hổn loạn, yên lặng ngậm vào miệng, mùi vị tanh nồng lan tỏa, lòng nàng vừa đau nhức lại có chút tư vị vui sướng quấn quanh.
   
Thẩm Mộ Ca bị động tác ám muội của Phù Sinh làm hoang mang lo sợ, giữa các nàng tuy đã từng ôm ấp, hôn môi, nhưng chưa bao giờ vượt qua tầng lễ nghi cuối cùng kia. Thân là Trưởng công chúa, nàng có sự kiêu ngạo của bản thân cần phải giữ vững, mà Diệp Phiêu Diêu đã từng nói chắc chắn phải đàng hoàng trịnh trọng cưới nàng vào cửa mới động phòng.


Hai tay Phù Sinh hoàn toàn bao bọc cả người Thẩm Mộ Ca, lồng ngực lưu ra một khe hở, giống như nhà giam nhốt Thẩm Mộ Ca lại, chỉ có điều là nàng cam tâm tình nguyện trầm luân. Hô hấp Phù Sinh phả vào tai nàng, tâm tư chậm rãi tung bay, những chi tiết nhỏ trong quá khứ bị nàng đóng băng giờ thì phá băng len lỏi chen chúc với hồi ức quay trở về.


Diệp Phiêu Diêu là người kiêu ngạo tự phụ nhưng kể từ khi nhìn thấy Thẩm Mộ Ca lần đầu tiên thì chưa từng biến mất, bên cạnh nàng thỉnh thoảng xuất hiện bóng người thon gầy. Thời điểm đó nàng vi phục xuất tuần vị muốn tìm hiểu tình hình của Phi Diệp sơn trang nên luôn tìm cách tiếp cận Diệp Phiêu Diêu. Lúc đó nàng vẫn chưa biết thân phận thật sự của Thiếu trang chủ Phi Diệp sơn trang là nữ tử, lần đầu gặp gỡ chỉ cảm thấy người thiếu niên giang hồ này có đôi mắt rất đặc biệt, khí tức trên người phong lưu tiêu sái hấp dẫn mấy phần ánh mắt của nàng. Dù là Trưởng công chúa nhưng nàng chưa bao giờ để ý bất cứ người nào dưới.


“Công Chúa, đang suy nghĩ gì?” Phù Sinh có chút bất mãn nhìn Thẩm Mộ Ca thất thần, lông mày nhàn nhạt nhíu chặt.


“Vừa nhớ một ít chuyện trước kia.” Thẩm Mộ Ca nhẹ giọng trả lời, vẻ mặt nhu tình vạn phần.


“Lúc trước? Cách đây bao lâu?” Tâm tư Phù Sinh bắt đầu theo Thẩm Mộ Ca đi khắp nơi.


“Chuyện ở Giang Nam, ngươi cứng rắn bỏ một khối đường vào chén của bổn cung.” Thẩm Mộ Ca nhớ ra cái gì đó rất thú vị, ngữ khí mang ý cười: “Vậy là lần đầu tiên bổn cung bị người khác ép ăn thứ gì đó.”


“Ngươi nha!” Tiếp đó Thẩm Mộ Ca liếc nhìn Phù Sinh trong ánh mắt mang theo màu sắc ấm, khẽ cười: “Thực sự rất to gan.”


Phù Sinh mỉm cười nhớ lại dáng vẻ nhăn nhó của Thẩm Mộ Ca, đúng là rất đáng yêu. Chẳng biết từ lúc nào, Trưởng công chúa cao cao tại thượng hơn nữa còn rất ngạo kiều lại đi vào trái tim mình, mặc dù biết rõ nàng tiếp cận là có mục đích nhưng lại không thể chống cự được.


“Nếu lá gan không lớn làm sao trở thành quý giá nhất trên đời.” Phù Sinh nhỏ giọng tự nói.


Nàng không dám phóng túng tâm tư trong suốt quãng thời gian dài, đoạn ký ức ngọt ngào kia độc như thạch tín.


“Gan to bằng trời là ngươi! Dám ép bổn cung!” Thẩm Mộ Ca trêu ghẹo nói.


“Ngươi là trời của ta, nếu lá gan không lớn làm sao giữ được Công Chúa.” Phù Sinh nói, nửa thật nửa đùa.


“Lời này ngươi đã nói với bao nhiêu nữ tử rồi? Trên giang hồ, có không ít lời đồn liên quan tới Diệp thiếu trang chủ.” Ánh mắt Thẩm Mộ Ca bao hàm thâm ý nhìn Phù Sinh, đúng như dự đoán, hờ hững trong đáy mắt người kia hoàn toàn tiêu tan.


“Chỗ nào có lời đồn? Chắc chắn có người đố kỵ bịa chuyện, lẽ nào ngươi tin?” Hơi không tự nhiên, khóe miệng Phù Sinh nhếch lên đầy cay đắng.


“Ngươi chưa từng nói qua, bổn cung không biết. Chỉ là, bổn cung từng tận mắt chứng kiến có mấy nữ tử đối với ngươi ái mộ vô cùng.” Ngữ khí Thẩm Mộ Ca lộ ra sự chua xót mà bản thân nàng cũng không biết.


“Ngươi… Ngươi đang ghen?” Phù Sinh cười nhẹ một tiếng, tận mắt thấy tai Thẩm Mộ Ca ửng đỏ.


“Bổn cung không chấp nhặt với mấy nữ tử giang hồ đó. Hơn nữa phong lưu tiêu sái như Diệp thiếu trang chủ kết giao nhiều hồng nhai tri kỷ cũng không phạm luật lệ gì, bổn cung cần gì phải truy cứu.” Thẩm Mộ Ca cố gắng trấn định nói.


“Ngươi!” Phù Sinh híp mắt không cam lòng. Nàng ghét nhất bộ dáng Thẩm Mộ Ca để ý lại không chịu nói rõ ràng.


Thẩm Mộ Ca cảm thấy có chút lạnh, thân thể không tự chủ được run lên, ôm ấp ấm áp không tiếng động kề sát lại, chân thực vây quanh nàng. Phù Sinh không dấu vết kéo chăn trên người Thẩm Mộ Ca xuống, dùng thân thể mình bao bọc cả người nàng lại.


“Không biết Công Chúa cảm nhận được ấm áp chưa?”


“Ừm, còn thiếu chút.” Thẩm Mộ Ca lưu luyến, giọng nói ma mị.


“Tâm Công Chúa ấm nhưng có người tâm lạnh lẽo vô cùng. Không biết Công Chúa có biện pháp nào trị liệu không?” Phù Sinh nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn thẳng phía trước không đặt trên người Thẩm Mộ Ca.


“Phù Sinh, ngươi đang trách bổn cung?” Tâm Thẩm Mộ Ca khô cứng lại, thì ra Phù Sinh vẫn còn lưu ý.


Như vậy, những gì nàng làm nãy giờ có ý nghĩa gì đây? Lẽ nào chỉ muốn trêu đùa bổn cung? Nhìn bổn cung vì nàng hết sức cố gắng thể hiện bản thân. Trước đây mình chưa từng vì nàng bỏ xuống tư thái nên bây giờ nàng muốn thấy mình bị nhục sao?


Đột nhiên mặt Thẩm Mộ Ca lạnh đi mấy phần, lại thấy Phù Sinh chậm chạp không chịu trả lời, chỉ sâu sắc thở dài một hơi, cảm giác nhục nhã kéo tới mãnh liệt. Dùng sức đẩy Phù Sinh ra, gỡ tay đang bao bọc mình, Thẩm Mộ Ca xoay người chuẩn bị rời giường.


Phù Sinh thấy Thẩm Mộ Ca biến sắc, thêm vào một loạt cử động, không cần nghĩ cũng biết nữ nhân này bắt đầu khó chịu. Phù Sinh thừa biết tính tình lành lạnh của Thẩm Mộ Ca, thêm vào uy nghiêm Trưởng công chúa, lễ nghi hoàng gia yêu cầu, hôm nay bỏ tất cả chủ động thế này đã là cực hạn.


Muốn mở miệng xin tha thứ, nhưng không làm sao nói được, có tâm trêu đùa, đơn giản bởi vì trong lòng cứ thấy không được thoải mái. Phù Sinh nhìn Thẩm Mộ Ca gượng gạo thể hiện mình quyến rũ, vẫn dung nhan đó, dáng vẻ mê người đó nhưng quyến rủ kém xa thường ngày.


Có điều nhờ như vậy nàng mới phát hiện mình vẫn nhớ Thẩm Mộ Ca, một Thẩm Mộ Ca không cần cố gắng gòng mình làm cái gì. Yêu thích một ai đó, chỉ bởi vì chính bản thân người đó, lúc ban đầu là chân thực nhất.


Phù Sinh thấy Thẩm Mộ Ca mang hài xong muốn đứng dậy, lập tức chủ động ôm eo nàng, cằm từa bả vai, buồn buồn nói: “Ta biết hôm nay ngươi có tâm mới làm như thế, ta rất cảm động. Nhưng trong lòng ta vẫn còn ê ẩm, không có cách nào, không thể nào lập tức thoải mái.”


Thẩm Mộ Ca cúi đầu nhìn cánh tay bên hông mình, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Phù Sinh, nàng cố ép tâm tình xuống, nhỏ giọng nói: “Chuyện này là bổn cung sai, bổn cung nguyện ý gánh chịu. Bổn cung chỉ cầu, ngươi cho bổn cung cơ hội!”


“Ừm.” Cách hồi lâu, người phía sau mới từ từ đáp lại.


“Thiên hạ tuy lớn, không gì không có. Nhưng chỉ có mình ngươi mới làm bổn cung thấy ấm áp, người khác không thể thay thế được. Bổn cung bệnh cũng chỉ có ngươi mới có thể trị. Bổn cung cầu ngươi cho bổn cung một chút thời gian.” Thẩm Mộ Ca do dự thổ lộ, nàng chưa bao giờ nói với Diệp Phiêu Diêu những thứ này. Đây là chuyện đầu tiên nàng cần làm để bồi thường.


“Được, ta chờ.” Phù Sinh dùng thêm lực siệt chặt vòng eo Thẩm Mộ Ca.


Nhiệt độ ngày càng cao, nhưng Thẩm Mộ Ca cảm thấy mơ hồ, thân thể bắt đầu không còn sức, buồn ngủ, không thể khống chế cả người mềm nhũn.


“Thuốc này hiệu quả quá chậm.” Trong lòng Phù Sinh kinh thường, trước khi nàng vào phòng Thẩm Mộ Ca, Vũ Yến đã thông báo, nửa canh giờ trước Thiên Thành công chúa uy Trưởng công chúa uống thuốc, phải ba canh giờ sau mới có thể uống lại.


Đã qua nửa canh giờ, thuốc mới bắt đầu có hiệu lực, nếu người trong giang hồ dùng loại thuốc này không biết phải chết bao nhiêu lần mới đủ. Loại thuốc này tác dụng chậm như vậy hy vọng có thể trị được tận gốc. Ngọc thể Trưởng công chúa cao quý, tất nhiên không thể tùy ý dùng thuốc, tổn thương căn cơ.


Phù Sinh chuyển người ôm ngang Thẩm Mộ Ca, người trong ngực mơ hồ, vẫn cố gắng mở mắt ra, nhìn cằm Phù Sinh. Khuôn mặt này xa lạ như vậy nhưng ôm áp lại hết sức quen thuộc.


“Ngươi muốn đưa bổn cung đi đâu?” Âm thanh suy yếu mềm mại, cho dù lòng Phù Sinh có oán hận tới đâu giờ phút này cũng không hận được.


“Đưa ngươi đi ngủ.” Mắt Phù Sinh nhìn thẳng phía trước, không để ý mặt người trong ngực đỏ bừng bừng.


“Giữa ban ngày, không được tuyên dâm. Phù Sinh, bổn cung…” Thẩm Mộ Ca giẫy giụa, không biết nên nói như thế nào.


“Đúng là khi sinh bệnh sẽ thường xuyên suy nghĩ lung tung. Lời ta từng nói. không bao giờ thay đổi.” Vừa nói chuyện Phù Sinh vừa đi tới bên giường, nhẹ nhàng thả Thẩm Mộ Ca xuống. Lấy chăn đắp lên người nàng, tỉ mỉ không một khe hở.


“Ai bảo ngươi nói những câu kia, làm người khác hiểu lầm.” Âm thanh Thẩm Mộ Ca ngày càng thấp.


Thẩm Mộ Ca thấy Phù

Sinh tỉ mỉ đắp chăn cho mình, lại thấy y quan nàng vẫn chỉnh tề, rõ ràng vừa nãy là tự mình nghĩ bậy, mặt không khỏi đỏ lên, kéo chăn che nửa mặt, thanh âm nhỏ như muỗi.


“Được rồi, nhanh nghỉ ngơi.” Thấy mí mắt Thẩm Mộ Ca nặng dần, Phù Sinh thu lại chuyện cười.


“Vậy ngươi chờ ta ngủ rồi hãy đi.”


“Được.”


Phù Sinh nhìn Thẩm Mộ Ca nhắm hai mắt, đáy lòng chua xót lan tràn. Nàng lại xuất hiện, hai người bắt đầu hình thức ở chung như trước kia, vậy những chuyện đã từng xảy ra liệu có tái diễn? Hai người có thể ôm ấp, chọc ghẹo, thân mật gần gũi, và cũng sẽ nãy sinh hiềm khích chỉ sợ phải dừng tới binh khí.


Tiếng Thẩm Mộ Ca hít thở vững vàng truyền đến, tất nhiên đã chìm vào giấc ngủ. Nhìn nét mặt Thẩm Mộ Ca khôi phục trạng thái ban đầu, Phù Sinh cúi đầu tới gần. Từ trên vách núi té xuống, sau khi tỉnh lại nàng lập tức nhớ tới gương mặt này, giúp nàng chống đỡ qua thời điểm gian nan dưới đáy vực, nhưng cũng nhắc nhở nàng đau xót ngày xưa. Tâm tình Phù Sinh mâu thuẫn dằn vặt, nhưng lại không có cách nào khống chế tình cảm, đôi môi mềm mại rơi xuống trán trơn bóng của Thẩm Mộ Ca.


Nhìn Phù Sinh bước ra khỏi phòng Trưởng công chúa, Vũ Yến vội vàng đi tới, nhìn chén thuốc trong tay Phù Sinh, thấp thỏm trong lòng lập tức giảm bớt, nhưng lo lắng trong mắt không hề vơi đi, muốn lên tiếng hỏi lại không thể nào mở miệng.


“Vũ Yến tỷ tỷ, có chuyện gì đừng ngại cứ nói thẳng.” Tâm tình Phù Sinh coi như không tệ, hiếm thấy nói chuyện khiêm tốn.


Từ khi Vũ Yến nghe Thu Thiền nói, bây giờ cảm giác đối với Phù Sinh càng phức tạp hơn. Thật tình trong nội tâm nàng không thích Phù Sinh, không chỉ vì Phù Sinh chọc giận Trưởng công chúa , nàng thấy tính cách hắn quá ngông cuồng, không coi ai ra gì, không hiểu quy củ trong cung. Trước khi Phù Sinh đi vào, nàng đã căn dặn kỹ, giờ nhìn chén thuốc không bị vơ đi, lòng ung dung không ít. Lúc nãy Trưởng công chúa nói muốn ở riêng với hắn, nàng ở bên ngoài lo lắng không ngừng, chỉ sợ tâm tình Trưởng công chúa kích động, bệnh sẽ càng nặng.


“Ngươi yên tâm, ta nhớ lời ngươi nói. Không để Công Chúa phục thuốc, không được chọc giận Công Chúa.” Phù Sinh đem chén thuốc nhét vào tay Vũ Yến, cười lớn rời đi.


Sắp xuống bậc thang, Phù Sinh nhớ ra gì đó xoay người lại, hướng tới Vũ Yến nói lớn: “Công Chúa ngủ, ngươi đi vào nhẹ nhàng chút.”


Hiếm khi tâm tình vui sướng trở về phòng, Phù Sinh lấy khăn ướt lau mặt, khi nãy ở phòng Thẩm Mộ Ca tự mình chơi trò dằn vặt đó, tuy nói là trêu chọc ai kia nhưng chính mình cũng suýt mất khống chế. Quả nhiên bị động tình, không thể nào dùng lý trí khống chế được, Phù Sinh lắc đầu cười cười.


“Phù Sinh.”


“Từ công công tại sao đột nhiên tới đây?” Xoay người thấy Từ công công xuất hiện ngoài cửa, người bên cạnh là Mẫn nhi.


“Thiên Thành công chúa ra lệnh ta tới đây nói với ngươi một số việc.” Từ công công nói xong, Mẫn nhi bên cạnh hành lễ rời khỏi.


“Đi vào rồi nói.” Phù Sinh đem khăn ướt treo lên giá, tới bên bàn rớt hai chung trà.


Từ công công đóng cửa lại, bước nhanh qua thấp giọng nói: “Thiếu trang chủ, Nhị gia gửi thư.”


Phù Sinh nghe hắn đột ngột gọi mình là Thiếu chủ, liền không vui, thả chung trà xuống bàn rất nặng tay, ngẩng đầu nhìn Từ công công chằm chằm. Từ công công thấy ánh mắt đó, lập tức cúi đầu.


“Làm sao Nhị thúc biết ta ở đây?”


“Thiếu trang chủ thứ tội là tiểu nhân, tiểu nhân tự ý làm chủ nói với Nhị gia.” Từ công công vội vàng quỳ xuống nói một hơi.


“Ngươi nói? Ngươi quên ta nói cái gì?” Phù Sinh ngồi xuống, cũng không lên tiếng cho Từ công công đứng dậy.


“Thiếu trang chủ, thuộc hạ…”


“Ngươi cũng đã quên trước khi vào cung ta dặn dò cái gì? Từ nay về sau không được gọi ta là Thiếu chủ, ở trong cung, chỉ có Phù Sinh. Xem ra lời ta nói, một câu ngươi đều không nhớ.” Không chờ Từ công công nói xong, liền bị Phù Sinh quát lớn.


Thản nhiên nhấp ngụm trà, ánh mắt Phù Sinh nhìn thẳng phía trước, không hề nhìn Từ công công vẫn còn quỳ ở đó, mặc kệ trán hắn bắt đầu thấm mồ hôi.


“Thuộc hạ không dám. Thực sự Nhị gia rất lo lắng an nguy của ngài, toàn bộ Phi Diệp sơn trang đều đang tìm kiếm ngài. Nếu tiếp tục kéo dài, sợ Nhị gia sẽ phát điên.” Âm thanh Từ công công vốn có chút nhọn, sốt ruột khi nói chuyện càng chói tai hơn.


Phù Sinh cau mày, nhấp thêm ngụm trà, quay đầu liếc nhìn Từ công công, thấy sắc mặt hắn thành khẩn, mồ hôi theo gò má chảy xuống, khá là chật vật. Nàng giật giật môi, không lên tiếng, giơ tay ra hiệu cho hắn đứng lên.


Từ công công thấy Phù Sinh đã bớt tức giận, nhưng vẫn nơm nóp lo sợ đứng lên, lôi kéo ống tay áo lau mồ hôi, lúng túng cười cười.


“Nhị thúc có khỏe không? Còn sơn trang, gần đây an ổn không?” Diệp Phiêu Diêu rơi xuống vực thẳm không chết, liền mất tích trong giang hồ, tuy nàng vẫn hoạt động ở Giang Nam nhưng không hề quay về Phi Diệp sơn trang. Bây giờ nghĩ lại, mình đúng là không quan tâm gì tới sơn trang. May có Nhị thúc quản lý nếu không nàng cũng không cần kiêng dè gì tìm Thẩm Mộ Ca báo thù.


“Tất cả bình thường. Chỉ có Nhị gia rất nhớ ngài, hy vong ngài sớm ngày trở về.”


“Kháng Liêu thế nào? Thương vong nhiều không?” Phù Sinh tỉnh táo lại, bắt đầu hỏi thăm tình hình sơn trang sau khi mình mất tích.


Trước đây tuy rằng nàng luôn đi lại, nhưng vẫn định kỳ liên lạc, từ xa điều khiển Phi Diệp sơn trang. Ai ngờ đột ngột mất tích, sơn trang không còn sự chỉ huy của nàng, liệu có bị người Liêu phản công hay không???


“Từng có xung đột, nhưng Diệp tướng quân tham gia đã lắng dịu lại.”


“Diệp Minh Đức đóng quân tại biên thành?” Nàng từng gặp Đinh Viễn đại tướng quân Diệp Minh Đức mấy lần, tâm trạng hiểu rõ.


“Vâng là Diệp tướng quân. Từ khi Trưởng công chúa đồng ý thỉnh cầu hòa thân, Liêu tộc yên ổn hơn nhiều, hiện tại biên quan phồn vinh thấy rõ.” Xem ra Từ công công biết tin tức không ít, nói vậy là Diệp nhị gia thông qua hắn chuyển cáo cho Diệp Phiêu Diêu.


“Hừ, dựa vào hòa thân đổi lấy an ổn, liệu kéo dài được bao lâu?” Từ trước tới giờ Diệp Phiêu Diêu không tán thành uất ức cầu hòa. Nàng tin chắc chỉ cần dựa vào lực lượng mạnh mẽ, mới có được sự yên ổn thật sự.


Từ công công không biết làm sao nói tiếp, trước khi vào cung


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện