Làm Công Công Gặp Công Chúa

Chương 44


trước sau


Vỗn dĩ cho rằng Thẩm Mộ Ca không phát hiện dị thường, lại thấy cả đoạn đường quay về nàng không đề cập tới, Phù Sinh cứ nghĩ nàng không để chuyện này trong lòng. Thấy mọi chuyện kết thúc, Phù Sinh định rút lui thừa dịp lẻn đi thăm dò thực hư. Không ngờ Trưởng công chúa lại tỉ mỉ nhìn ra đầu mối.


“Không phải người gì đặc biệt, Công Chúa chớ lo xa.” Phù Sinh giả cười quay đầu lại, nhưng tay vẫn đặt lên nắm cửa, tiếp tục tư thế muốn ra ngoài.


“Vừa nãy trên đường nhiều người như vậy, bổn cung còn chưa nói rõ là người nào, ngươi đã vội vàng phủ nhận, còn nói không phải người đặc biệt?” Thẩm Mộ Ca nhìn ra Phù Sinh cười không được tự nhiên, nháy mắt mang theo giảo hoạt, chờ Phù Sinh trả lời.


“Đây là do chúng ta có cùng cảm giác mà thôi.” Phù Sinh cứng ngắt một hồi, rất nhanh điều chỉnh, cấp tốc để lại một câu rồi lắc người ra cửa.


“Người này!” Thẩm Mộ Ca khẽ cắn răng, nhưng không đuổi theo, càng không hạ lệnh ngăn cản Phù Sinh. Nàng biết ở biên thành, Phù Sinh quen thuộc hơn nàng, tin tức cũng nhạy bén hơn nhiều, vừa nãy Phù Sinh án binh bất động nói vậy là lo lắng cho nàng, sợ nàng bị liên lụy. Nếu hiện tại Phù Sinh tự mình đi điều tra rõ ràng, tất nhiên có đạo lý của mình, nhưng nàng lại lo lắng an nguy của nàng ấy. Nếu ngay cả Phù Sinh cũng không ứng phó được, nàng đem hết hộ vệ phái đi, nhất định sẽ đánh rắn động cỏ.


Cố đè bất an trong lòng xuống, Thẩm Mộ Ca lựa chọn tin tưởng năng lực Phù Sinh, nơi này quá xa triều đình, mặc dù nàng không quá am hiểu lòng người, nhưng nếu luận võ công, trên đời e sợ không có mấy người là đối thủ của nàng. Mà Thẩm Mộ Ca cũng tự mình có yêu cầu trù tính, ngưng thần tĩnh khí, nàng quyết định một lần nữa tập trung sắp xếp lại mọi việc, dời đi sự chú ý, như vậy sẽ không vì lo lắng cho Phù Sinh mà tâm thần bất an không yên.


Từ khi vào phủ Tướng quân, Phù Sinh tùy tùng cùng Diệp Minh Đức và Diệp Minh Sơ tra xét binh lực thủ vệ trong phủ, lưu lại vài đại nội cao thủ, Phù Sinh cũng yên lòng tiếp nhận sắp xếp thêm trợ thủ. Suốt đoạn đường đến đây, nàng một tấc cũng không rời Trưởng công chúa, tinh thần luôn luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ, xác thật mệt mỏi không nhẹ, thứ hai nàng muốn mượn thời gian nghỉ ngơi, danh chính ngôn thuận tách khỏi anh em họ Diệp, đi cơ sở ngầm chuẩn bị một số chuyện.


Thời điểm ở thư phòng, Diệp Minh Đức nói chưa được thủ lĩnh các bộ lạc hồi âm, Phù Sinh liền chuẩn bị âm thầm vận dụng sức mạnh Phi Diệp sơn trang để hoàn thành chuyện này. Nhưng nàng không thể ra mặt, càng không để Diệp Minh Đức hay Diệp Minh Sơ phát hiện nàng có quan hệ với Phi Diệp sơn trang. Ở trong cung không ít ngày, lại thường xuyên bị Vũ Yến tẩy não, cộng thêm Tứ thúc kín đáo khuyên nhủ và lo lắng, đáy lòng Phù Sinh xuất hiện thêm một phần tâm tư: Nàng xuất thân là người giang hồ còn Trưởng công chúa thì cành vàng lá ngọc, giữa hai người có vách ngăn không thể vượt qua.


Biện pháp duy nhất không phải bù đắp vách ngăn mà phải dùng tất cả mọi cách che lại, không thể để người ngoài nhìn thấy.


Trên thế giới này, từ lúc sinh ra đã định sẵn, cả đời cũng không thể thay đổi. Phù Sinh từng cho rằng trong chốn giang hồ không có gì mà Phi Diệp sơn trang không làm được, nhưng ở kinh thành, nàng mới biết bắt đầu cảm nhận thế nào là lòng người hiểm ác. Một người nhìn rất bình thường hay bất cứ quan viên triều đình nào, cũng có một mặt hung ác được che đậy rất tinh xảo, một người nhìn như không liên quan lại có giao tình đan xen.


Phù Sinh thay đổi y phục dạ hành đi trên đường phố tối thui, bởi vì vật tư thiếu thốn cộng thêm vào đông nên giờ giới nghiêm đặc biệt đến sớm, không thể nghi ngờ vấn đề này còn giúp Phù Sinh thuận tiện hơn.


Lắng nghe âm thanh vệ quân tuần tra đi xa, Phù Sinh từ bóng tối bước ra, nàng đang đứng ở vị trí thấy người kỳ lạ lúc chiều. Sỡ dĩ nàng lựa chọn chỗ này là nơi bắt đầu tìm kiếm là vì Phù Sinh phát hiện người đó đi từ góc đường đằng kia ra ngoài, nàng hơi dừng lại nhìn chung quanh, thấy trên tường có vài dấu vết bị cắt ngang dọc.


Đưa tay sờ sờ vào vị trí đó, những dấu rạch ngang dọc hoàn toàn ngổn ngang, không cảm nhận được hàm nghĩa cụ thể gì. Phù Sinh nhíu mày, phỏng chừng có người đã nhìn thấy ký hiệu này cho nên mới tiêu hủy. Lại quan sát thật kỹ hoàn cảnh bốn phía, ở đây là gốc chết yên tĩnh, ngoài đường cái bước vào không cần đi bao lâu đã nhìn thấy được điểm cuối. Mà ở chỗ tận cùng chỉ có mấy chuồng ngựa!


Chẳng lẽ mình đa nghi sao? Phù Sinh âm thầm cau mày, cố gắng nhớ lại bóng lưng người lúc chiều, nàng cảm thấy giống người mà mình quen biết, nhưng liên tưởng đến thế cuộc trước mắt, nên không dám dễ dàng phán định. Nếu như là người đó thì vấn đề Diệp Minh Đức lo lắng có thể tiêu trừ, mà chuyện Trưởng công chúa vào Liêu cũng tăng thêm phần thắng. Nhưng nếu thật sự là người đó, tại sao tới bây giờ vẫn chưa liên lạc với Diệp Minh Đức, khiến mọi người bận tâm sốt ruột? Tột cùng có nguyên nhân gì đây?


Tâm tư như sợi tơ quấn quanh, một vòng rồi một vòng làm đầu óc Phù Sinh cứng ngắc, nhưng nàng không muốn dễ dàng bỏ qua manh mối này. Nàng mong là mình đoán sai, thần kinh quá mức căng thẳng, cũng không muốn bởi vì manh mối quá nhiều mà bỏ mất cơ hội, đẩy Thẩm Mộ Ca vào tình cảnh nguy hiểm. Đứng lên nhẹ nhàng lại gần chuồng ngựa, dựa vào vài tia sáng mông lung, nàng nhìn thấy bên trong ngoại trừ cỏ dại gần như không còn thứ khác. Hít mũi vào cái, khứu giác không ngửi được mùi súc vật lưu lại, Phù Sinh thầm nghĩ, xem ra nơi này bỏ phế đã lâu.


Không hề nhụt chí, trái lại Phù Sinh còn thấy có chút hài lòng những chuồng ngựa bỏ đi này chính là manh mối nàng muốn tìm. Xem ra suy đoán trước đó không sai, thứ thân cận với người Liêu nhất chính là ngựa, bất kể là làm ăn hay đi lại đều không thể thiếu ngựa. Nếu người hồi chiều nàng nhìn thấy là người Liêu, như vậy người liên lạc cũng là người Liêu. Mà nơi bọn họ truyền tin tức qua lại có thể là chuồng ngựa.


Bóng đêm dần dày đặc, tiếng bước chân đội tuần tra vang vọng khắp nơi. Hiển nhiên giờ khắc này không phải cơ hội tốt tìm cách bọn họ liên lạc, Phù Sinh biết mình phải chờ đợi thêm.


Sau khi trở về Phù Sinh suy nghĩ gần tới sáng, giải thiết có mấy khả năng, mà bất cứ khả năng nào, đáp án cuối cùng chỉ về cùng một người: Thủ lĩnh bộ lạc Xích Đan khu vực xa xôi ở Liêu tộc - Mông Lỗ Cát. Người này đã từng bị Ngũ vương tử Lặc Dương Cách truy sát, hắn bị thương rất nặng được Diệp Phiêu Diêu cứu đưa về Phi Diệp sơn trang dưỡng thương, do đó có một đoạn thời gian quen biết. Đây cũng là lý do tại sao Phù Sinh thấy bóng lưng người lúc chiều quen thuộc.


Trong lòng có việc, tất nhiên khó ngủ yên giấc, giật mình mấy lần, Phù Sinh quyết định đi dò xét, nàng lại tới góc đường kia. Đường phố sáng sớm đã có cửa hàng lục đục mở cửa, một vài người buôn bán đi đi lại lại, không khí vắng lặng như quỷ tối qua rốt cuộc có chút sinh khí. Tia sáng hiện giờ vẫn không đủ, Phù Sinh lại nhìn chằm chằm ám hiệu trên tường hồi lâu, dấu ấn loang lổ chứng minh người nào đó có sức mạnh rất lớn, những đường rạch sau đó hoàn toàn che lắp dấu hiệu vốn có, nếu như không chú ý, nàng nghĩ sẽ không ai dễ dàng phát hiện chỗ này từng có dấu hiệu.


“Bản lãnh của hắn quả thật tiến bộ không ít.” Phù Sinh âm thầm nói một câu.


Bốn bề vắng lặng, Phù Sinh bước nhanh về phía chuồng ngựa, đống cỏ dại bên trong không có dấu hiệu bị dịch chuyển, hai tay nâng lên một cục cỏ được buộc chặt, tro bụi và mùi gay mũi bay trong không khí, tay dần dần hạ thấp bỏ nó về vị trí ban đầu.


Hình như chưa có người tới, Phù Sinh nghĩ như vậy, ánh mắt lướt qua mặt đất cách đó không xa đột nhiên ngựng lại: Đêm qua trước khi mình rời khỏi, chỗ này bụi bậm dày đặc, giờ tản đi rất nhiều. Có thể bình tĩnh hủy đi ám hiệu người khác để lại, đương nhiên sẽ không bất cẩn lưu lại dấu chân rõ ràng thế này, nên căn bản Phù Sinh không hy vọng trong chuồng ngựa nhìn thấy dấu chân. Nhưng bên trong bên ngoài hòa cùng một thể, mà đêm qua không có gió to, vừa vặn giải thích có người tới đây, trước khi đi cố ý để lại.


Quả nhiên chuồng ngựa là chỗ bọn họ truyền tin tức.


Phù Sinh biết, cho dù mình có ngồi xổm ở đây canh giữ cũng chưa chắc có thể đợi được bọn họ gặp gỡ lần nữa, với tính cách cẩn thận của Mông Lỗ Cát sẽ không ngu xuẩn hẹn gặp mặt ở cùng một nơi trong thời gian ngắn. Phù Sinh điều tra ám hiệu, lại xác nhận gặp mặt, đây kết quả nàng muốn nhất: Mông Lỗ Cát đã đến biên thành, hơn nữa trong biên thành còn có đồng bọn của hắn.


Đại hôn Lặc Dương Cách sắp tới, mà đoàn người Trưởng công chúa đang ở phủ Trấn Viễn tướng quân, chuyện này không phải là bí mật. Lúc này Mông Lỗ Cát có thâm thù đại hận với Lặc Dương Cách đã có mặt ở biên thành, chắc chắn không phải vì chúc mừng đối phương hòa thân rồi. Nếu không phải chúc phúc thì là phá hoại?


Phù Sinh nghĩ thầm, cho dù chỉ còn tia cơ hội cuối cùng, Mông Lỗ Cát cũng sẽ phá hủy Lặc Dương Cách, sẽ không trơ mắt nhìn hắn trở thành phò mã Trưởng công chúa đại thịnh quốc, từ đó thu phục binh lực những bộ lạc không chịu thần phục Lặc Dương Cách thống lĩnh. Không nghi ngờ chút nào, Mông Lỗ Cát đến để phá hoại chuyện hòa thân, nhưng tại sao cực khổ vào biên thành lại không chịu lộ diện? Rõ ràng nàng đã nhìn thấy danh sách những thủ lĩnh bộ lạc đồng ý hợp tác từ chỗ Thẩm Mộ Ca, tên Mông Lỗ Cát cũng có trong hàng ngũ đó.


Lẽ nào Mông Lỗ Cát còn có dự định khác? Hắn không xem chuyện hợp tác với triều đình là con đường duy nhất?


Phù Sinh nghĩ tới đây, trong lòng chìm xuống, sắc mặt theo đó tối sầm. Nếu không xác định các bộ lạc hợp tác là 100% chân thành, cố gắng hết sức giúp đỡ, thì chuyến đi này của Thẩm Mộ Ca nguy cơ trùng trùng, không cẩn thận sẽ trở thành mồi nhử. Phù Sinh biết bản tính người Liêu thế nào. Trên đại mạc tất cả mọi chuyện đều dùng vũ lực phân thắng thua. Ai đủ tàn nhẫn, ai có thể giết người đến đỏ cả mắt sẽ khiến đối phương thần phục, người đó có thể xưng bá Đại Liêu. Người Liêu sẽ không chân chính quan tâm Trưởng công chúa, ở trong mắt bọn họ, có được nữ nhân dung mạo xinh đẹp chính là tượng trưng cho quyền lực chinh phục thiên hạ.


Một mặt Diệp Minh Đức chậm chạp không nhận được hồi

âm rơi vào bị động, mặt khác Mông Lỗ Cát âm thầm tới bên cạnh, lén lút không biết có âm mưu gì. Hình như tất cả đều không giống trong kế hoạch, trong lòng Phù Sinh xuất hiện luồng cảm giác nguy hiểm. Nàng nắm chặt nắm đấm, nhất định phải tìm được Mông Lỗ Cát, muốn biết mục đích và động cơ của hắn, cuối cùng hắn có bao nhiêu đồng đảng trong biên thành, xem xét hắn có ảnh hưởng gì với toàn bộ kế hoạch hay không???


Hai ngày qua Phù Sinh đi sớm về trễ làm tâm Thẩm Mộ Ca miễn cưỡng yên ổn cũng bắt đầu sốt sắng, nhưng Phù Sinh không tính đem chuyện Mông Lỗ Cát nói với nàng, sợ khiến nàng lo lắng theo. Ngày đó trong thư phòng Trưởng công chúa đã ước hẹn ba ngày, nháy mắt liền tới, lòng Phù Sinh chập trùng hơn. Nếu hôm nay không tra được hành tung Mông Lỗ Cát, chỉ sợ nàng phải quay về Phi Diệp sơn trang một chuyến.


Hôm nay nhớ tới việc này không chỉ có một mình Phù Sinh mà suốt đêm Diệp Minh Đức không ngủ, hắn dặn đi dặn lại thân tín nhiều lần, bất luận muộn thế nào, một khi có tin tức phải lập tức thông báo cho hắn. Đáng tiếc, ngọn nến cháy hết, chậu than cũng tắt, vẫn bặt vô âm tín.


“Cuối cùng là chỗ nào xảy ra sự cố?” Diệp Minh Đức ở trong phòng tự nói, chắp tay sau lưng đi vòng vòng. Trời vừa sáng hắn liền đưa ra quyết định, nếu hết hôm nay vẫn chưa có tin tức, hắn phải cùng Trưởng công chúa thương lượng kế sách ứng biến.


Tùy Diệp Minh Sơ cũng nhớ kỳ hạn ba ngày nhưng hình như hắn bình tĩnh hơn những người khác, chưa tới thời khắc cuối cùng vẫn còn hy vọng. Lợi dụng thời gian nhàn hạ, đi dạo biên thành một vòng, lại cùng Nhị ca đi quân doanh vài lần, sinh hoạt ở đây so với kinh thành khác một trời một vực. Hắn mừng rõ phát hiện, hắn có chút thích phương thức sinh hoạt ở đây. Nhưng gần đây Diệp hộ vệ hành xử không giống trước kia, Diệp Minh Sơ nhìn thấy rõ nhưng không lên tiếng, chỉ yên lặng ở một bên quan sát.


“Diệp hộ vệ, hiếm thấy hôm nay ngươi thay phiên nghỉ, không bằng cùng ta ra ngoài một chút đi?” Sáng sớm Diệp Minh Sơ đã ngăn Phù Sinh đang muốn ra ngoài, chắp tay cười nói.


“Diệp đại sứ? Khí trời hôm nay không được tốt lắm, ra ngoài cũng không có cái gì để dạo chơi. Hơn nữa, kỳ hạn trọng trách sắp đến gần, e sợ tại hạ không thể nhàn nhã thưởng thức.” Phù Sinh thủ lễ nở nụ cười đáp lại, nhưng lập tức thu liễm. Bây giờ nàng phải tranh thủ từng phút từng giây, nhưng Diệp Minh Sơ không những không gấp gáp, mà còn nghĩ tới chuyện ra ngoài dạo phố.


Một đại nam nhân, cả ngày muốn đi dạo, không biết nghĩ như thế nào. Phù Sinh đối với Diệp Minh Sơ luôn giữ trung lập, chỉ trên đường đưa thân nàng thấy hắn có khả năng ứng biến, tạm thời không nhìn ra hắn có tâm tư gì khác, nên nàng không có địch ý. Thế nhưng mấy ngày qua, nàng phát hiện Diệp Minh Sơ luôn đúng lúc chặn nàng khi nàng muốn ra ngoài, hơn nữa còn đưa ra những lý do không hề quan trọng, lúc đầu nàng có thể lấp liếm cho qua, nhưng hiện giờ lửa cháy đến nơi rồi, ngay cả Diệp Minh Đức cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, vậy mà hắn vẫn nhàn nhã giống bình thường. Điều này khiến Phù Sinh bất mãn vô cùng, dựa theo tính cách của nàng, nếu như Diệp Minh Sơ thật sự sẽ làm hỏng việc đẩy Thẩm Mộ Ca vào hiểm cảnh, nàng sẽ không để ý thân phận đại sứ đưa thân, càng không sợ phủ Trấn Quốc Công truy cứu, một chiêu lấy mạng hắn.


Trên mặt Diệp Minh Sơ vẫn treo nụ cười nhàn nhạt như cũ, hình như hắn chưa phát hiện sát khí trên người Phù Sinh. Nghe Diệp hộ vệ trả lời, chỉ hơi hơi dừng một chút rồi nói tiếp: “Diệp hộ vệ đừng gấp, tại hạ chỉ thấy mấy ngày nay ngươi vì chuyện này mà bận rộn quá mức, cả ngày đi sớm về trễ, sợ ảnh hưởng thân thể ngươi mà thôi!” Thấy Phù Sinh không có phản ứng gì, chỉ nhìn mình chằm chằm, Diệp Minh Sơ cười híp mắt tiếp tục nói: “Vốn tại hạ muốn mời Diệp hộ vệ ra ngoài, thả lỏng thần kinh mới có trạng thái tốt nhất nghênh tiếp ngày quan trọng và người quan trọng.”


Diệp Minh Sơ vừa dứt lời, trong mắt Phù Sinh lóe qua đạo hàn quang, bất luận vừa rồi ngữ khí Diệp Minh Sơ nói chuyện hết sức bình thường, vẽ mặt vô tội cỡ nào, cũng không thể che lấp một sự thật: Hành tung của nàng đi sớm về trễ đều bị hắn nhìn thấy. Hơn nữa câu cuối người quan trọng nghĩa là gì? Hắn dùng từ nghênh tiếp, như vậy nhất định có người sẽ đến. Ngay cả Diệp Minh Đức cũng không xác định sẽ có người đến, tại sao Diệp Minh Sơ lại biết? Hay hắn theo dõi mình biết chuyện của Mông Lỗ Cát?


Không, cái này không thể nào. Phù Sinh nhanh chóng phủ định suy đoán. Nhất thời bật cười, tự trách mình phản ứng quá kích suýt chút không thông suốt. Coi như Diệp Minh Sơ đã theo dõi nàng, nhưng nàng còn không tìm được người, làm sao hắn phát hiện thân phận được? Quan trọng nhất chính là Diệp Minh Sơ theo dõi mà nàng không phát hiện? Hoàn toàn không có khả năng!


Phù Sinh nhìn Diệp Minh Sơ mấy lần, thấy hắn cũng đang nhìn mình, vẻ mặt nhẹ nhỏm vừa nãy đã rút đi, thay vào đó là ánh mắt thâm ý, cứ mỉm cười. Phù Sinh không chắc Diệp Minh Sơ biết được bao nhiêu, nhưng trước mắt nàng không có thời gian ở chỗ này dây dưa với hắn, chắp tay nói: “Đa tạ Diệp đại sứ có ý tốt, tại hạ chân thành ghi nhớ. Nếu Diệp đại sứ biết tình hình khẩn cấp, mong ngài tốn thêm nhiều tâm tư.” Đang chuẩn bị rời đi, Phù Sinh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Sáng nay Diệp mỗ nhìn thấy Trấn Viễn tướng quân, nhìn vẻ mặt hắn đầy tâm sự. Không bằng Diệp đại sứ mời Diệp tướng quân cùng nhau đi dạo, chắn chắn càng có hiệu quả.”


Quả nhiên, mặt Diệp Minh Sơ cứng đờ, không trả lời.


Phù Sinh đi xa vài bước, bất đắc dĩ thở dài: Thiệt thòi bản thân quá ngây thơ, còn tưởng rời xa kinh thành, rời xa triều đình, sẽ có thể tạm thời vứt bỏ những chuyện lừa người gạt ta, nhưng dáng vẻ Diệp Minh Sơ vừa nãy, khiến ký ức lúc trước lập tức kéo nhau quay trở về. Ngày đó Diệp Minh Sơ tuyên đọc mật chỉ, đem ba thân phận Trưởng công chúa, Trấn Viễn tướng quân, và đại sứ đưa thân hình thành thế kiềm chế lẫn nhau, không thể không tương hổ giúp đỡ lẫn nhau. Với quan hệ tam giác vững chắc, không chiếm được lợi thế kéo dài, bất kể là ai, cũng không có cách nào bình yên vô sự quay về kinh thành.


Không thể không tán thưởng Hoàng Đế, người ở trong cung nhưng có thể khống chế biên thành xa ngoài ngàn dặm không chút sơ hở, không tiếc để con gái mình liên lụy trong đó, chỉ vì muốn kiềm chế mọi thứ trong lòng bàn tay. Người đứng ở vị trí cao nhất nắm giữ quyền lực tối thượng, cũng sẽ không có bất cứ thứ gì ngăn cản dục vọng muốn gìn giữ quyền lực của hắn, ai cũng không thể. Nàng liên tưởng tới chuyện mình chỉ còn cách vị trí võ lâm minh chủ một bước chân, nhưng vì đoạt được vị trí đó, tiền tiền hậu hậu xảy ra nhiều chuyện, trong lòng nặng nề thở dài.


Giữa lúc Phù Sinh hết thời gian tìm đường xoay sở, Diệp Tứ Tiêu đã dùng mật hàm chỉ rõ phương hướng. Thì ra Mông Lỗ Cát bỗng nhiên xuất hiện ở biên thành lại mất tích bí ẩn là vì đang ở Phi Diệp sơn trang. Diệp nhị gia không tỏ thái độ gì, Diệp Tứ Tiêu suy nghĩ một hồi vẫn quyết định thông báo cho nàng một tiếng.


Lần thứ hai tiến vào mật đạo, thấy Diệp lão tứ còn chưa đến. Phù Sinh lấy lá thứ bên hông ra, đăm chiêu nhìn chằm chằm. Tiếng bước chân vọng lại, Phù Sinh quay đầu, bóng người Tứ thúc xuất hiện, trên mặt hai người đều là vui vẻ.


“Tứ thúc.”


“Ừm.”


Âm thanh nhàn nhạt nhưng xua tan hàn ý trong mật thất không ít, Phù Sinh nghe xong Tứ thúc tự thuật, lời ít mà ý nhiều, liền đem phong thư trong tay đưa qua.


“Phiền Tứ thúc giao phong thư này cho Mông Lỗ Cát, cần hắn đích thân tự mình mở ra xem.”


“Ngươi có tính toán gì?” Diệp lão tứ nghi hoặc nhìn Phù Sinh, động tác trên tay không chậm chạp nửa phần tiếp nhận. Cũng không nhìn kỹ trực tiếp nhét nó vào


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện