Thầy Trầm sau khi nghe tin tức cậu Hai bị giữ lại điều tra liền tức tốc chạy đi xem tình hình. Má Út Quân cũng chạy tới khóc lóc ỉ ôi liền bị Bà Nội chửi cho một trận, không hề nể mặt dì Nguyệt với tôi một chút nào. Thấy má Út Quân khóc suốt, tôi cũng xót ruột mà khuyên can bà ấy không ngừng, bây giờ chỉ biết ngồi ở nhà đợi tin từ thầy Trầm thôi chứ tôi cũng không còn cách nào khác.
Dì Nguyệt trông đứng trông ngồi, mụ Dung cũng chạy ra tỏ vẻ lo lắng. Suốt từ sáng giờ cậu Bảo đi theo thầy Trầm lên huyện, không biết là có giúp ích được gì không, hay lại là…
Nói gì nói chứ tôi vẫn nghi ngờ cậu Bảo lung lắm, nghi cậu ấy tìm cách hãm hại cậu Hai. Chứ nếu chỉ là bắt cha của Út Quân thôi thì tôi còn tin là do Bích Hà làm, còn giam giữ luôn cả cậu Hai… vậy thì chỉ có cậu Bảo là đủ khả năng làm chuyện đó mà thôi.
Thầy Trầm đi tới trưa thì về, lúc về mặt ông ấy chầm dầm không vui một chút nào. Nhìn thấy tôi với má Út Quân đang ngồi, ông ấy cau có chửi thẳng:
– Tại mấy người mà liên lụy tới con trai tôi, con tôi mà có chuyện gì… tôi không để cho mấy người sống yên đâu. Hừ.
Thầy Trầm nói xong liền đi thẳng vào nhà trong, ông ấy liếc mắt ra hiệu cho mụ Dung đi vào cùng. Ở ngoài này chỉ còn có cậu Bảo, dì Nguyệt liền chạy tới hỏi han cậu ấy:
– Bảo, thằng Ngọc sao rồi con? Nó có khỏe hông con?
Cậu Bảo giữ lấy tay dì trấn an:
– Anh Hai vẫn khỏe lắm má lớn, má đừng có lo, không có chuyện gì đâu.
Bích Hà thấy vậy cũng chạy tới mếu máo hỏi:
– Cậu Ba… cậu Hai hông sao vậy sao hông được thả về hở cậu?
Cậu Bảo không do dự mà nói thẳng:
– Anh Hai vẫn khỏe nhưng vụ này cũng hông phải chuyện nhỏ, nếu quan trên muốn bắt tội, e là anh Hai khó thoát được tội bao che phạm nhân.
Bà Nội gấp gáp hỏi tới:
– Vậy bây chừ phải làm sao mới cứu được thằng Ngọc hả Bảo?
Cậu Bảo cau mày trả lời:
– Con với cha đang tính cách, bất cứ giá nào con cũng đưa anh Hai về nhà an toàn cho bà… bà an tâm nghen bà nội.
Bà Nội nghe cậu Bảo hứa hẹn, bà bắt đầu khóc tu tu, vừa khóc vừa mắng cha má Út Quân xui xẻo xúi quẩy kéo theo cháu nội đích tôn của bà. Tôi nghe hết nhưng cũng không buồn chấp nhất bà ta, chuyện này đúng ra cũng không phải lỗi hoàn toàn do cha của Út Quân không đâu. Nếu ban đầu cậu Hai đừng mượn gió bẻ măng thì đâu đến nỗi như bây giờ, cũng không thể trách cha má Út Quân xui xẻo được.
Tôi an ủi má Út Quân rồi cho người đưa bà ấy về nhà, tôi định là đi theo nhưng dì Nguyệt không cho, dì biểu tôi ở lại để có gì còn phụ dì tính chuyện cho cậu Hai. Không khí trong nhà có chút ảm đạm kể từ khi cậu Hai bị bắt giữ, mới hôm qua còn náo nhiệt chuẩn bị đám cưới mà hôm nay đã… theo tình hình này, có khi đám cưới sẽ bị hoãn thật cũng nên. Tôi… không biết là nên vui hay nên buồn nữa đây.
………………
Cả buổi sáng, tôi cứ nao núng trong lòng chờ tin của cậu Hai, mặc dù tôi không thương cậu ấy thiệt nhưng nói không lo lắng là không phải. Dù tốt hay xấu, tôi vẫn mong cậu Hai được an toàn và bình an.
Trời chạng vạng tối, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người kéo nhau ngồi đợi tin tức của thầy Trầm và cậu Bảo. Bà Nội lâu lâu lại đi thắp nhang, thắp hết cây này lại tới cây khác, Bích Hà mặt mũi rầu rĩ ngồi khóc thút thít, chị Oanh thì không thấy có biểu cảm gì ngoài việc lâu lâu liếc nhìn tôi vài cái không mấy thiện cảm gì. Tôi ngồi kế bên dì Nguyệt, cả tôi và dì đều im lặng không nói năng gì, lo lắng quá cũng chỉ biết thở dài vài cái rồi lại thôi. Trời sụp tối, nghe có tiếng xe hơi chạy vào sân, cả đám đàn bà kéo nhau chạy ra xem thử xem có phải là cậu Hai về hay không. Kết quả lại thấy có thầy Trầm với cậu Bảo, chuyện này làm cho mọi người hụt hẫng không thôi. Đợi thầy Trầm đi vào nhà, Bà Nội liền cất tiếng hỏi gấp:
– Trầm, thằng Ngọc sao rồi? Sao con về có mình ênh vậy, thằng nhỏ đâu?
Thầy Trầm đi tới ghế ngồi xuống, giọng ông thể hiện đầy sự bất lực:
– Sáng mơi con đi sớm một chuyến, mong là bảo lãnh được cho thằng Ngọc về trước ngày cưới hỏi.
Bà Nội gắt lên:
– Giờ này mà còn cưới hỏi cái gì nữa? Cháu nội của má còn chưa biết có khỏe hay không… cưới xin gì… dẹp chuyện đó qua một bên đi.
Thầy Trầm vuốt tóc, ông thở dài thườn thượt:
– Khách khứa đã mời hết rồi, nói không cưới là có thể không cưới được hay sao hở má? Danh dự rồi quyền uy của nhà hội đồng… đâu phải chuyện có thể giỡn chơi như vậy được. Con đang cậy nhờ hết các mối thâm giao, trước mắt là lo bảo lãnh cho thằng Ngọc về làm xong cái đám cưới này… còn chuyện kia… từ từ con tính tiếp.
Bà Nội khóc bù lu bù loa lên, bà chỉ vào tôi rồi quát lên:
– Là tại cô, tại thứ sao chổi nhà cô mà cháu tôi mới khổ cực lung như vậy. Cô là điềm xui xẻo, là oan gia báo oán. Nếu không phải vì sát ngày cưới thì tôi đã kêu thằng nhỏ từ hôn cô rồi… cô còn ở đó trơ trơ cái mặt ra nhìn tôi… cút đi… cút đi…
Bà Nội vừa chửi vừa xấn tới định đuổi đánh tôi nhưng may là có dì Nguyệt đứng ra ngăn lại, dì bảo vệ cho tôi, giọng mạnh mẽ:
– Má, chuyện này đâu phải lỗi của Út Quân, là do thằng Ngọc mần chuyện không kỹ càng mới ra cớ sự này. Má đừng chửi con nhỏ mà tội nghiệp, con nhỏ cũng lo sốt vó từ sáng tới chừ. Sắp tới ngày trọng đại của tụi nhỏ rồi, ai mà mong chuyện xui rủi này xảy ra đâu hở má…
Mụ Dung cũng hùa theo:
– Dạ phải đó má, đời người con gái có một lần… Út Quân nó cũng rầu lung lắm, má đừng rầy con nhỏ nữa…
Bà Nội nghe dâu lớn dâu nhỏ bênh vực cho tôi, bà muốn chửi nhưng cũng phải ráng nhịn lại. Bởi xét theo cái tình cái lý thì rõ ràng tôi đâu có sai, chẳng qua bà ta không thích tôi nên mới sẵn dịp mà hạnh hoẹ tôi thôi.
– Vậy là thầy số nói đúng… ông ấy nói đúng… nói đúng…
Bích Hà đang yên đang lành đột nhiên lầm bầm như người điên, tôi nghe sơ qua là biết ngay cô ta muốn đục nước béo cò để gieo tiếng xấu cho tôi rồi. Nhưng chuyện gì không được chứ chuyện này thì được, tôi cũng đang cần cô ta kiếm chuyện đây, hôn sự này bị hủy thì tôi lại càng thích, chả thiệt thòi gì cả.
Mụ Dung nghe Bích Hà nói nhảm, mụ ta tò mò hỏi ngay:
– Hà, con nói cái chi mà lãi nhãi mình ên như người điên vậy hả?
Bích Hà vờ như giật mình, cô ta rũ mắt sợ sệt nói:
– Dạ không có gì… không có gì, nghe Bà Nội nói sao chổi… sao chổi… con tự dưng nhớ tới ông thầy tướng số giải quẻ cho chị Quân…
Bà Nội được dịp liền hỏi tới:
– Bích Hà… là chuyện gì? Chuyện gì liên quan tới con Quân?
Bích Hà ấp úng sợ sệt không dám nói:
– Dạ… dạ… con… con không…
Tới thầy Trầm cũng bắt đầu tò mò, ông ấy quát:
– Nói cho rõ ràng… là chuyện gì?
Bích Hà bị quát tới giật mình, cô ta chớp mắt run rẩy không dám nhìn thẳng vào tôi, vậy mà lại kể không thiếu một chi tiết nào.
– Thầy tướng số giải quẻ xăm cho chị Quân, ông ấy nói… nói… chị Quân có số hung hiểm, nếu sau này lấy chồng… chị Quân không… không chết thì chồng chị ấy cũng chết… rồi hình như còn liên lụy tới bề trên…
Nói tới đây, cô ta lại quay sang tôi khóc mếu:
– Chị Quân thứ tội cho em lỡ lời, em… em…
Cô ta chưa nói hết câu thì Bà Nội đã gào lên như bị ai chọc tiết, bà ấy run rẩy chỉ vào mặt tôi rồi quát:
– Cái con trời đánh này, chính mày… chính mày biết số mạng mày là sao chổi khắc tinh, vậy mà mày còn… mày còn rù quến cháu tao. Cha chả cho mày, trời đánh thánh vật mày cái quân ngũ ác ôn thất đức. Nếu bữa nay con Hà không lỡ lời thì mày định giấu cái nhà này tới khi nào… tới khi nào hả?
Mọi người ở đây đều sửng sờ ngoài trừ tôi với Thục Oanh, thầy Trầm nhìn tôi với ánh mắt chán chường, dì Nguyệt thì thở dài rầu rĩ. Thật ra thì tôi cũng chả nhớ tới chuyện này đâu, nếu Bích Hà không nói thì chắc tôi cũng quên luôn rồi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Bà Nội, tôi nói nghiêm túc:
– Con không giấu mọi người, đi coi ngày cưới cũng là cậu Hai với thầy đi coi… nếu không hợp tuổi thì thầy đây đã không để cho con vào nhà
này làm dâu rồi. Còn Bích Hà, trước không nói sau không nói, bây giờ lại nói… con cũng không hề lên tiếng cấm cản cậu Hai sau này không đuợc lấy thêm vợ nên cô ấy không cần phải…
Tôi nói tới đây thầy Trầm liền nhìn tôi bằng một ánh mắt khác, Bà Nội thì lại khó hiểu nhìn thầy Trầm. Phải vài giây sau, thầy ấy mới khẽ lên tiếng:
– Phải, đi coi ngày cưới… mọi thứ đều tốt, thầy không nói tới chuyện số hung hiểm gì của Út Quân hết.
Bà Nội có hơi ngỡ ngàng nhìn con trai mình, Bích Hà thấy tình hình không ổn liền gấp gáp nói thêm:
– Chuyện giải quẻ xăm cho chị Quân bữa đó cũng có mặt chị Oanh nữa… con thề là con không nói oan cho chị Quân… con không có. Chị Oanh, phải là thầy tướng số nói như vậy không, có phải không chị?
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thục Oanh, tôi lúc này cũng đang nhìn về chị ấy, lại thấy chị ấy liếc mắt nhìn cậu Bảo, bộ dạng đắn đo lung lắm. Phải tới khi bị Bà Nội thúc giục thì chị ta mới chịu lên tiếng trả lời:
– Chuyện Bích Hà nói… con thực sự không nhớ… lâu quá rồi nên con cũng…
Bích Hà nhảy dựng tức giận:
– Sao chị lại không nhớ… rõ ràng là chị còn hỏi…
Bích Hà chưa kịp nói hết câu thì Thục Oanh đã trừng mắt cảnh cáo:
– Đâu phải chuyện gì chị cũng nhớ được, huống hồ là chuyện liên quan tới số mệnh của Út Quân… chị lại không thể nói hùa theo em được.
Lúc Thục Oanh phủ nhận chuyện Bích Hà nói, tôi thấy cậu Bảo khó chịu lung lắm. Mà tôi lại càng thấy khó chịu hơn khi Thục Oanh đột nhiên nói dối giúp cho tôi, tôi lúc này đâu có mượn chị ta giúp tôi đâu? Sao lúc cần giúp không giúp, bây giờ giúp tôi làm gì?
Thục Oanh đã phủ nhận, tôi liền lên tiếng giả vờ là đau lòng mà từ chối khéo:
– Nếu mọi người đã tin là con có số hung hiểm, nghĩ con là khắc tinh của nhà mình, vậy thì hôn sự này với cậu Hai… con chấp nhận hủy bỏ để mọi người có thể yên tâm. Coi như số con không tốt, là con liên lụy tới cậu Hai… con không xứng đáng làm dâu của thầy và dì, không xứng đáng làm vợ của cậu…
Đương lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng thì ngoài sân có tiếng quen thuộc của cậu Hai vọng đến, giọng nói đầy uy nghiêm:
– Ai cho em từ hôn, cậu không đồng ý chuyện hồ đồ này.
Cậu Hai từ ngoài sân bước vào, đi theo sau cậu là cậu Phú và vài người nữa chắc là người hầu bên nhà cậu Phú. Đừng nói là mọi người mà ngay cả tôi khi thấy cậu Hai đột nhiên trở về, tâm tình dao động đến mức kích động. Bà Nội, dì Dung rồi Bích Hà chạy ào ra đón cậu Hai, thầy Trầm không thể hiện nhiều nhưng trên mặt cũng chứa đầy sự mừng rỡ. Tôi tất nhiên là vui rồi, duy chỉ có má con cậu Bảo là mặt mày méo mó, đặc biệt là cậu Bảo, càng nhìn càng thấy ngũ quan cậu đanh lại, trông kiểu như rất tức giận…
Cậu Hai sau khi trấn an cảm xúc của bà nội và dì Nguyệt xong, cậu đi tới chỗ tôi, giọng oán trách:
– Mai, mốt nữa là tới ngày cưới rồi, em nói cái chi lạ lung vậy hả Út Quân?
Tôi nhìn cậu, tự dưng cũng có chút hụt hẫng không rõ từ đâu tới, tôi trả lời:
– Bích Hà đã nói như vậy, em không còn cách nào khác…
Cậu Hai quát lên:
– Bích Hà ăn nói càng lúc càng hồ đồ, chuyện này mà cũng nói không thành có được… người hồ đồ như vậy nếu không biết giữ miệng thì không cần ở đây làm gì nữa…
Bích Hà nghe cậu Hai mắng, cô ta run run như đứng không vững. Thấy thì cũng tội nhưng mà thôi cũng kệ, vậy mới vừa lòng cô ta, đồ lẻo mép.
Quát xong, cậu Hai lại chuyển hướng nhìn sang cậu Bảo, cậu đi tới trước mặt đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình, cậu cười nhạt:
– Thái Bảo… anh Hai về rồi, em có mừng cho anh không?
Chỉ với một câu hỏi mà mặt cậu Bảo đột nhiên tụt huyết sắc, nụ cười đáp trả cũng gượng gạo vô cùng. Tôi nhìn anh em bọn họ, trong lòng lại thêm phần xác định, trận chiến giành gia sản thật sự bắt đầu rồi…
…………………
Sau khi giải tán mọi người, cậu Phú có chuyện cần nói với dì Nguyệt nên đã vào trong để nói chuyện. Còn tôi thì bị cậu Hai dắt về phòng nói chuyện riêng, cậu xin lỗi tôi vì để cha tôi bị bắt, cậu hứa trong ngày cưới nhứt định sẽ đưa cha tôi về dự đám cưới của tôi. Tôi nhìn sự chân thành của cậu, lòng tôi thấy khó xử muôn phần nhưng không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể dùng cách này để tự bảo vệ cho mình.
Tôi nhìn cậu, dùng lời lẽ khó nghe nhất để nói:
– Cậu Hai, cậu biết lý do vì sao em chịu cưới cậu rồi đúng không? Vì giữ được mạng sống cho cha em, cái gì em cũng có thể chịu được, nhưng đó là khi cậu giữ đúng lời hứa của mình. Còn bây giờ… cậu là kẻ thất hứa… cậu không có quyền đòi hỏi em bất cứ chuyện gì nữa. Nếu trong ngày mai, cha em vẫn chưa về… hôn sự này coi như bỏ. Nếu cậu vẫn còn ép em… cái cậu nhận lại được chỉ là cái xác không hồn này.
Cậu Hai nhìn tôi, tròng mắt cậu đỏ ngầu, cậu gằn giọng:
– Em… ép tôi?
Tôi gật đầu, ánh nhìn kiên định:
– Phải, tôi ép cậu… tôi ép cậu y như cái cách cậu ép tôi. Nếu cậu không chịu được… vậy thì hủy hôn đi.
Cậu Hai ép sát tôi vào vách gỗ, cậu giận tới mức dùng tay mình đấm vào vách một cái thật mạnh, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ làm tôi bị thương. Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, tôi biết là cậu rất đau lòng, tôi cũng đau lòng… nhưng thân bất do kỷ… tôi không còn cách nào khác.
Cậu Hai bỗng dưng cười nhạt, cậu nói khẽ:
– Hủy hôn… em mơ đi Út Quân, ngày mai cha em nhứt định sẽ được thả ra… hôn sự này không bao giờ bị hủy. Em không thương tôi cũng được nhưng em là người của tôi, một giây một phút tôi cũng không cho em tơ tưởng tới cậu Út… em nhớ cho kỹ.
Cậu Hai nói xong rồi bỏ đi, bỏ lại tôi một mình dằn vặt ở trong phòng. Tôi thật sự không muốn làm người xấu, tôi lại càng không muốn làm ai đó phải tổn thương. Nhưng đời mà… tôi không làm họ tổn thương thì tôi nhất định là kẻ bị tổn thương ngược lại.
—————————
Lúc tôi tới phòng dì Nguyệt vừa hay thấy cậu Phú cũng vừa bước ra, thấy tôi, cậu ấy lịch sự gật đầu chào tôi một tiếng rồi nghiêm mặt đi thẳng ra bên ngoài, người của cậu cũng nối gót theo sau. Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cậu Phú, lòng tôi lại sinh ra một loại dự cảm chẳng lành. Có chút gấp gáp, tôi liền chạy thẳng vào phòng dì Nguyệt, vừa vào đã thấy dì ấy khóc đến nhoà hết cả mặt. Thấy dì ấy khóc tôi lại sợ tới mức run hết cả chân, chưa kịp hỏi đã nghe dì Nguyệt cất giọng nghẹn ngào:
– Út Quân… thằng Trạch… thằng Trạch không xong rồi… ngày đại hạn của nó tới rồi… dì… sao dì có thể quên được… năm 30 tuổi của nó… năm 30 tuổi của Thế Trạch tới rồi!