Vương Đông Quân ngồi ghế sau của xe cảnh sát hai chân bắt chéo hai tay khoanh trước ngực đang nhắm mắt ngủ, nếu không phải tên bạn thân Hữu Đồng rủ anh đi uống rượu có lẽ bây giờ anh đã ngủ ngon ở nhà rồi.
“Nè nè mới uống có mấy ly mà cậu đã say rồi sao?” Hữu Đồng nhìn gương chiếu hậu nói.
“Đừng làm phiền, để tôi yên tỉnh một lát.
Gần đây công việc nhiều ngay cả ngủ cũng không đủ.” Vương Đông Quân phất tay khó chịu nói.
“Được rồi là tôi không tốt, cậu nghỉ ngơi đi.” Nói xong Hữu Đồng lái xe đi chậm lại đột nhiên nhìn thấy phía trước có một nhóm thanh niên tụ tập, hình như bọn họ định làm chuyện gì đó phạm pháp.
Anh lái xe đến gần còn phát hiện trong đám đông có một cô gái đang sợ hãi, biết được lại có chuyện.
Hữu Đồng liền bật còi lưu động của cảnh sát khiến cho bọn chúng sợ hãi bỏ chạy bán sống bán chết, thế nhưng khi anh nhìn thấy khuôn mặt cô gái ngồi bên vệ đường là Lâm Kiều thì ngay lập tức dừng xe.
Lâm Kiều vì giằng co với đám đàn ông mà kiệt sức cô nhìn chiếc xe cảnh sát lăn bánh lại gần mình cũng không còn hơi sức để kêu giúp đỡ.
“Em sao lại ở đây?” Hữu Đồng đưa tay kéo Lâm Kiều đứng lên.
“Là anh sao may quá, anh đã cứu em một mạng rồi đó.” Lâm Kiều thuận theo hán mắt kinh ngạc của Hữu Đồng đứng lên, đúng là trong cái rủi có cái may.
“May quá anh giúp em về nhà trọ được không?”.
Xi???? hãy đọc ????r????yệ???? ????ại + T r ù ???? T r ???? y ệ ????.V???? +
“Được, đừng nói với anh là em không có xe về nên mới lang thang trên đường đấy nhé? À khoan đã sao em lại nói là về nhà trọ?” Hữu Đồng mở cửa xe để cô ngồi vào ghế bên cạnh.
“Em bị đuổi rồi, không ở trọ chứ ở đâu bây giờ?” Lâm Kiều vừ nói vừa đeo dây an toàn, hán mắt cô nhìn phía trước chỉ thấy nỗi buồn vô tận.
Hữu Đồng không biết nói gì hơn anh im lặng một lát nói: “ Nếu em đi làm không có xe đi thì anh mang xe của anh qua cho em mượn, dù gì thường ngày anh cũng không đi xe máy mấy.
Chứ đi mấy ngày về muộn như hôm nay lại có chuyện biết làm thế nào.
Ban nảy có phải bọn chúng muốn làm gì em không?”
“Muốn làm gì chứ… chẳng qua là bọn họ muốn giết em bịt đầu mối mà thôi.” Lâm Kiều nói đến đây hai mắt cô đỏ hoe.
“Chuyện này là như thế nào? Anh sẽ giải quyết giúp em.” Hữu Đồng xoay vô lăng xe chạy qua một ngã tư, ánh mắt anh quét qua thấy đám người lúc nảy đi vào một quán bar.
“Không cần đâu ạ, anh không thể giúp em mãi được.
Còn về xe anh cho em mượn đi tạm em đã cảm kích lắm rồi.
Khi nào thật sự cấp bách em sẽ nhờ anh được không?”
“Được, tuỳ em.
Anh tôn trọng ý kiến của em.” Hữu Đồng trầm tư, biết cô đang che dấu chuyện gì đó nhưng anh không thể hỏi thêm.
Màn đêm tĩnh lặng Hữu Đồng lái xe định đưa Lâm Kiều về trước đột nhiên nhận được điện thoại của cấp trên, anh phải nhanh chóng đi nhiệm vụ.
Nhìn lại thấy cô đã ngủ say từ bao giờ, còn người đàn ông ở phía ghế sau đang nhìn anh chằm chằm.
“Cậu có gì muốn nói với tôi không?” Vương Đông Quân lạnh nhạt mở miệng.
“Tôi phải đi nhiệm vụ, phiền cậu gọi trợ lý lái xe qua đón cô gái này về nhà luôn giúp tôi được không?” Hữu Đồng cười hì hì nói.
Vương Đông Quân nhìn lên phía ghế trước suy nghĩ một lát rồi nói: “Được!”
Cứ thế bọn họ đợi lúc xe của trợ lý Vũ Đông Quân đến thì Hữu Đồng mới lái xe rời đi, nhưng điều bọn họ không ngờ đó là Lâm Kiều đã phát sốt.
Vì thế cô đã không được tỉnh táo, Vũ Đông Quân đành nói trợ lý lái xe đưa cả hai về nhà anh.
—
Nhà Vũ Đông Quân
Trợ lý Châu Thiên sau khi đặt Lâm Kiều lên giường liền đi mua thuốc hạ sốt cho cô, Lâm Kiều được người giúp việc chăm sóc.
Vương Đông Quân sau khi nhìn sơ qua chỉ bọn họ làm việc thì anh đi về phòng tắm rửa.
Nhà của Vũ Đông Quân ở hướng ngược lại với nhà trọ mà Lâm Kiều thuê, anh cũng muốn đưa cô