Lâm Kiều ôm một chồng sách đi ra khỏi thư viện, mặc kệ phía sau có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm.
Bọn họ làm sao hiểu được cuộc sống của một tiểu thư bị bỏ rơi như cô, từ nhỏ đến lớn không được cha bao bọc.
Cái gì cũng tự mình nỗ lực để vươn lên, trong bảy tỷ người sống trên hành tinh này.
Một cô gái bất hạnh như cô chỉ là hạt cát bé nhỏ vậy thì chuyện cô gặp được Vương Ngạn là tỉ lệ mong manh là số trời đã định rồi.
Cô đang đi về lớp thì bất ngờ có một nhóm nữ sinh mang theo khăn lau bảng đi từ trong cửa lớp ra ngoài, bọn họ vung bụi đầy trong không trung.
Không chú ý nên Lâm Kiều đi thẳng tới đám bụi kia “A…” Lâm Kiều bị một cánh tay kéo ngang, chồng sách cô ôm trên tay rơi đầy trên nền gạch.
Trong tiếng la hét thất thanh, Lâm Kiều nằm gọn vào vòng tay của nam sinh cao lớn.
Cánh tay của người này thật khoẻ cảm giác bàn tay siết chặt tay cánh tay cô hơi đau.
Lâm Kiều nhận ra mùi nước hoa quen quen, cũng không phải cô quá thân cận người trước mặt mà là anh ta thường ngồi ở thư viện một mình nên cô biết.
Có điều cũng thật bất ngờ khi anh giúp cô.
“Lâm Kiều cô không sao chứ?” Âm thanh ấm áp, Hiểu Nam cúi đầu nhìn cô gái trong lòng.
“Cảm ơn anh tôi không sao.” Lâm Kiều đẩy cánh tay anh ra vội ngồi xuống nhặt sách lên, dù sao cô cũng không thể để cho mọi chuyện thêm phức tạp, chuyện lúc sáng đã đủ mệt đầu.
“Để tôi giúp cô.” Hiểu Nam xắn tay áo ngồi xuống giúp cô nhặt sách, anh không cố ý lôi cô vào lòng mình chỉ là anh muốn giúp cô một chút.
“Cảm ơn anh.”
Trên hành lang có vô số sinh viên qua lại nhưng cũng chỉ có hai người nói chuyện cùng nhau nhặt sách, Lâm Kiều nhận lại vài quyển sách từ tay Hiểu Nam rồi gục đầu với anh âm thầm đi trước.
Đối với hành động tránh né của Lâm Kiều, Hiểu Nam một chút cũng không phật lòng ngược lại anh càng thêm kiên định.
Một cô gái khác biệt ở nơi này khiến anh muốn quan tâm cô nhiều hơn, anh cũng không ép cô phải làm bạn với mình.
Có lẽ không ai biết Lâm Kiều là người trong lòng anh bấy lâu nay, ở trường cô không nổi bật nhan sắc cũng không ấn tượng như bao nữ sinh khác.
Nhưng mà Lâm Kiều rất tốt bụng, có một lần Hiểu Nam mang thú cưng là một chú mèo của mình ra ngoài chơi.
Không ngờ lần ấy nó bị lạc, may mà cô đã mang con mèo ấy đến nhà cho anh.
Chuyện nhỏ như thế không ai để ý, Lâm Kiều không nhớ nhưng Hiểu Nam không bao giờ quên cô.
“Người đó là bạn cậu à?” Phan Viễn từ đằng xa đi lại hỏi Hiểu Nam, anh ta chưa bao giờ thấy bạn mình thân cận với cô gái nào.
Đây là lần đầu tiên…
“Không người ta được mình giúp đỡ thôi.” Hiểu Nam xua tay, anh nào có được cô gọi là bạn mà quen biết.
Phan Viễn không hỏi nữa, dù sao lớp của bọn họ là ở bên cạnh.
Hơn nữa bên đội kỹ thuật con gái vô cùng xinh đẹp còn không cưa đổ được trái tim của Hiểu Nam thì làm sao một cô gái bình thường là anh siêu lòng?
“Đi thôi!” Hiểu Nam bỏ tay vào túi quần tay trái kéo vai Phan Viễn về lớp.
Từ đầu đến cuối Lâm Kiều không nhìn lại chỗ anh một lần, bởi vì cô nhìn