Sau khi thỏa thuận xong với Vương Đông Quân cuối cùng Lâm Kiều cũng đến Vương Thị thực tập, cô vẫn nộp hồ sơ vào ứng tuyển trợ lý như bao người chỉ có điều cô may mắn hơn bọn họ được anh chọn từ trước.
Lâm Kiều trước khi đến Vương Thị đã soạn sẵn một hợp đồng, ở công ty anh không được tỏ ra quen biết thân thiết với cô.
Cũng không được nói về mối quan hệ hôn ước hai nhà cho nhân viên, cô còn lập sẵn một hợp đồng trên giấy ghi rõ cô gả cho anh theo hôn ước hai người thỏa thuận.
Không can thiệp chuyện riêng tư, cô không liên quan đến công việc cá nhân của anh và anh không can thiệp vào chuyện của cô.
Tuy Vương Đông Quân không tình nguyện nhưng anh biết nếu như anh không ký cái hợp đồng kia thì cô sẽ không đến công ty làm việc lúc đó anh sẽ khó mà quản lý được thời gian của cô.
"Đây là nhân viên mới của phòng chúng ta, mọi người giúp đỡ cô ấy nhé." Minh Sơn nháy mắt với Châu Thiên hai người theo căn dặn của chủ tịch đành mang Lâm Kiều tới phòng thư ký giới thiệu.
"Chào các anh chị, em là Lâm Kiều là sinh viên đại học Đông Đô năm 2 ạ." Lâm Kiều quan sát thì trong phòng có hai năm và hai nữ, cô nữa là người thứ năm.
Loại trừ Lâm Kiều là nữ thì còn hai người là Cao Ánh Nhiên và Trần Thị Sương.
"Chào em, đừng ngại nhé có gì cứ hỏi tụi chị." Cao Ánh Nhiên là một phụ nữ ngoài 30 nước da bánh mật khuôn mặt ưa nhìn nhưng cao gầy, tuổi nghề cô cao nhất ở đây.
"Chào em chị là Trần Thị Sương, em cứ gọi chị là Chị Sương nhé." Trần Thị Sương dáng tròn trịa nhưng lại nhanh nhẹn năng lực làm việc vô cùng tốt.
"Vâng em cảm ơn hai chị nhiều, em sẽ cố gắng ạ." Lâm Kiều cúi đầu, xem ra hôm nay cô nhận việc cũng có chút khởi sắc.
Những đồng nghiệp trong phòng điều hòa đồng dễ mến.
Mịn Sơn và Châu Thiên chuẩn bị tài liệu cùng Vương Đông Quân đi họp nên phân phó cho hai người phụ nữ trong phòng hướng dẫn Lâm Kiều.
Lâm Kiều chọn vị trí làm việc gần cửa sổ rồi đọc qua tài liệu mà Cao Ánh Nhiên đưa.
"Chị Nhiên dạo này chủ tịch có chuyện gì vui thì phải." Trần Thị Sương gõ máy tính lách cách nói.
"Ừm, chị cũng nghĩ thế.
Thấy ngài ấy cười suốt thôi, cũng không cấu bẩn với ai." Cao Ánh Nhiên nhìn tập tài liệu cô rút từng tập ra xem.
"Chị biết không, em nghe Châu Thiên nói là chủ tịch đã có vợ rồi ấy.
Mà bí hiểm lắm không có công khai."
"Ơ chị cũng nghe thế, người trong tiệc rượu mấy hôm trước bảo là phu nhân đẹp lắm.
Chủ tịch rất cưng luôn." Cao Ánh Nhiên hai mắt long lanh kể.
"Đẹp bằng Lâm Kiều không chị, chứ em thấy bé út phòng mình đẹp xuất sắc ta ơi." Trần Thị Sương nhìn Lâm Kiều tủm tỉm cười.
Lâm Kiều ngồi ở đấy tuy là đang đọc tài liệu nhưng cô cũng chú ý động tĩnh, lúc nghe bọn họ nhắc đến anh thì hai má hồng hồng.
"Chị đừng khen em ngại lắm." Lâm Kiều cười.
"Cái con nhỏ này, chị nói em đẹp thiệt đó." Cao Ánh Nhiên vỗ tay nói với cô.
Lâm Kiều cười trừ không nói gì, đây không phải lần đầu cô được nghe người khác khen mình đẹp.
Nhưng cô không hài lòng vì cái đẹp này bao giờ, vì nó toàn mang nhiều rắc rối.
Ngày đầu tiên làm việc không có gì khó chịu mà lại khiến tinh thần của Lâm Kiều tốt lên.
Bình thường với một người mới như cô sẽ không phải tiếp xúc quá nhiều với Vương Đông Quân.
Cho nên Lâm Kiều lấy làm hài lòng, chăm chỉ học hỏi.
Giờ tan tầm Lâm Kiều không đợi Vương Đông Quân gọi điện mà tự mình nhắn tin cho anh nói rằng mình về trước.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì khi ngày hôm sau Lâm Kiều đến trường và bị một tốp nữ sinh chặn ở ngay cửa vào lớp, ban đầu cô cho rằng mình nên bỏ qua không quan tâm.
Chờ đến lúc