“Cẩn thận!”
“A… tay của tôi.” Vương Đông Quân xoay một vòng bẻ cổ tay tên áo đen khiến hắn la oa oái, vừa rồi suýt chút nữa hắn đã bắn trúng Lâm Kiều trên lầu.
Lâm Kiều nhìn bọn họ đang giằng co dưới lầu, có lẽ muốn bắt sống bọn người này cho nên Vương Đông Quân và Hữu Đồng mới cùng nhau hành động để bọn chúng không kịp chạy trốn.
“Tới nhanh đó!” Vương Đông Quân dùng một chân đạp tên áo đen kia xuống dưới đất nhìn Hữu Đồng cười nhếch môi.
“Qúa khen!” Hữu Đồng cười nhìn anh.
Lâm Kiều đang lo lắng trên lầu nhìn hai người bên dưới còn đang cùng nhau tám chuyện thì thở dài, đã là giờ phút nào mà bọn họ còn cười đùa cơ chứ?
Một hồi vật lộn thì bên ngoài cũng yên ắng trở lại, mấy tên áo đen bị cảnh sát mang lên xe đưa đi điều tra.
Hiện trường một vùng hỗn loạn, những người được Vương Đông Quân đưa về điều là vệ sĩ được anh huấn luyện.
Những anh em trong tổ chức mỗi ngày điều có nhiệm vụ làm việc, hôm nay nghe tin lão đại gọi lập tức trở về.
Cũng may bọn họ về kịp lúc nếu không hậu quả khó lường.
“Anh không sao chứ?” Lâm Kiều mở cửa chạy ra ngoài nhìn thấy anh không sao cô mới yên tâm ôm lấy một cái.
“Anh không sao, bọn chúng làm sao tổn hại đến anh được.
Ngược lại để bà xã hoảng sợ rồi.” Anh ôm cô vào lòng bàn tay vỗ về, lúc anh nhận được tin từ phía đàn em thì ngay lập tức trở về trong lòng không ngừng nóng như lửa đốt.
“Anh chỉ giỏi nói miệng, dạo này toàn gặp chuyện nguy hiểm thôi.” Lâm Kiều rất sợ nếu như anh gặp chuyện không may, người còn lại như cô không biết xử lý thế nào.
"Hai người có thôi đi không, tôi còn chưa có về đâu." Hữu Đồng nhìn hai người liếc xéo một cái.
"Cảm ơn anh đã đến kịp thời." Lâm Kiều vội buông tay ra đứng cách xa Vương Đông Quân một chút nhìn Hữu Đồng ngại ngùng.
Cô nào dám không biết xấu hổ mà tiếp tục ôm anh, ở đây còn biết bao nhiêu người đang nhìn bọn họ.
Vậy mà người kia không nói gì trực tiếp ôm cô vào lòng rồi bế lên vào nhà.
"Cảm ơn, hôm sau tôi mời rượu." Để cho bạn thân một cái nhìn sâu sắc.
Hữu Đồng gật đầu dẫn đám người kia ra xe cùng đồng nghiệp, anh ta liếc nhìn qua mấy người vệ sĩ của Vương Đông Quân một hồi.
Không phải cảnh sát không biết Vương Đông Quân có thế lực riêng, mà bọn họ mắt nhắm mắt mở để bỏ qua.
Ở thành phố này chuyện gia đình nhà giàu có thế lực không phải ít, huống hồ nhà họ Vương là một dòng họ danh giá gia thế hàng đầu.
Xe cảnh sát vừa rời khỏi một chiếc xe màu đen chạy vào sân, Vương Đông Quân nhíu mày một cái.
Vừa nảy anh không để ý điện thoại hình như có chuyện gì xảy ra rồi, nếu không Minh Sơn và Châu Thiên sẽ không chạy đến đây trong đêm như thế này.
“Em vào nhà trước đi, anh ra gặp bọn họ một chút.” Vương Đông Quân an ủi Lâm Kiều.
“Được.” Hôm nay đã định sẵn bọn họ không có bữa cơm nào ngon miệng, chuyện xảy ra như thế này chắc chắn sẽ cần giải quyết.
Bóng người phụ nữ khuất sau cánh cửa hai người đàn ông ở bên ngoài mở cửa xe bước xuống nhìn anh gấp gáp, ánh mắt Vương Đông Quân tinh tế phát hiện ra có vấn đề.
“Nói đi sao hai người chạy đến đây lúc này?”
“Chủ tịch, bên công ty hợp tác ở Đại Hàn xảy ra chuyện rồi.
Là cháy nhà xưởng sản xuất rượu.” Châu Thiên lật vội tài liệu báo cáo đưa đến cho Vương Đông Quân xem, sắc mặt anh thay đổi đôi mắt nhíu lại một đường.
“Hai người trở về chuẩn bị một chút đặt