Qua ba ngày, quý phủ liền có khách đến viếng thăm.
Không phải ai khác, đó chính là người mang sính lễ đến.
Lâm Cảnh Nguyệt lo lắng việc Lâm Cảnh Nhàn trước khi lâm trận sẽ đổi ý. Cho nên, từ rất sớm đã đến tìm Lâm Cảnh Nhàn.
"Tỷ tỷ, tỷ xem vòng tay này, tỷ đeo thật là đẹp." Lâm Cảnh Nguyệt nở nụ cười xinh đep. Vô cùng niềm nở cầm vòng tay đeo lên tay của LâmCảnh Nhàn.
Lâm Cảnh Nhàn khẽ mỉm cười nói ra: "Cảm ơn."
Khi bàn tay của Lâm Cảnh Nguyệt đụng đến tay nàng, nàng nhịn không được mà liền nhớ đến kiếp trước của mình. Bàn tay nàng bịLâm Cảnh Nguyệt dùng đá đập đứt từng ngón. Thân mình nàng run lên một cái, kìm chế xuống lửa giận ở trong lòng.
Hiện giờ, tất cả mọi thứ đã được lặp lại, vận mệnh ở kiếp trước, nàng nhất định sẽ không để nó xảy ra!
"Tỷ tỷ, trăm bộ váy lụa này là muội cố ý chuẩn bị mang đến cho tỷ đó. Hôm nay, chúng ta mặc bộ váy này đi ra ngoài nha!" Lâm Cảnh Nguyệt lấy ra một bộ váy. Bộ váy đó rất hoa lệ, có màu đỏ thẫm, trên mặt váy còn có thêu thêm một bông hoa mẫu đơn bằng tơ lụa vàng. Có điều, bộ váy này mà mặc lên người thật khiến người ta nhìn đến cảm thấy có chút tầm thường và tục khí.
Lâm Cảnh Nhàn trào phúng cười lạnh, lại nhìn bộ váy màu thủy lam mà Lâm Cảnh Nguyệt đang mặc trên người. Nàng nghĩ, nếu nàng mặc y phục đó mà đứng chung với Lâm Cảnh Nguyệt, chắc chắn là chỉ có thể đứng đó mà làm nền cho cô ta. Bởi vì không duyên không cớ, sao lại đem bộ y phục trông có vẻ lớn tuổi mang đến cho nàng được.
"Tỷ tỷ, chốc lát nữa, chúng ta sẽ nhìn thấy hai vị công tử của Trìnhgia. Đến lúc đó, tỷ đừng nói gì cả, đừng nói lời nào được không? Muội sẽ đem tất cả mọi thứ xử lý một cách thỏa đáng nhất!" Tựa như LâmCảnh Nguyệt đang muốn bàn bạc với nàng.
Lâm Cảnh Nhàn không đồng ý, nhưng cũng gật đầu, trong giọng nói lại có chút phấn khởi: "Vừa hay, ta lại không muốn nói chuyện, có muội muội phối hợp, trong lòng ta cũng thực sự rất an tâm!"
Trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt hừ lạnh, từ sớm nàng đã biết vị tỷ tỷ của mình là một kẻ nhu nhược, yếu đuối dễ bắt nạt, chỉ cần mang cho ả vài thứ tốt thì đã có thể lừa được rồi, nhưng nàng vẫn thân thiết nói ra: "Tỷ tỷ, ở trong phủ này, hai ta đều là tỷ muội, đợi đến lúc gả được vào Trình gia, thì chúng ta lại trở thành trục lí*, ta phối hợp với tỷ cũng là điều nên làm!"
"Trục lí" 妯娌 tiếng chị em dâu xưng hô với nhau.
Lâm Cảnh Nhàn cười cười, dưới đáy mắt ánh lên nét trào phúng.
Ở kiếp trước, nàng hiền lành, yếu đuối, cho nên mới bị người bán đứng, rồi số bạc kia của nàng cũng bị người khác lấy đi, nhưng kiếp này, mọi thứ sẽ không giống như trước nữa!
Quốc hiệu hiện giờ là quốc gia Đại Thuận, bá tánh thường dân cũng cởi mở hơn. Cho nên, những nữ tử trước ngày thành thân, cũng không cần phải giấu mặt với vị phu quân tương lai của mình nữa.
Và tất nhiên, việc lén lút gặp mặt không còn được đề cập đến nữa, thời điểm đem sính lễ qua, cũng là lúc các trưởng bối làm chứng cho buổi gặp mặt, cũng là cho phù hợp lễ nghi.
Mặc dù Lâm Cảnh Nhàn đã đoán ra được tâm tư của Lâm Cảnh Nguyệt, nhưng vẫn cứ dựa theo lời của Lâm Cảnh Nguyệt mà làm trước đã.
Vào lúc này, nàng không còn hi vọng cứ mãi khăng khăng giữ lấy Trình Tri Hiểu nữa đâu, cách tốt nhất chính là Trình Tri Hiểu cứ liếc mắt nhìn thấy Lâm Cảnh Nguyệt luôn cho rồi.
Lúc đó, nàng liền có thể vui mừng mà gả cho Trình Tri Quân.
Oh ha, còn về phần Trình Tri Quân này? Lâm Cảnh Nhàn cảm nhận rằng, hắn chính là một người mắc bệnh đang chờ chết, khẳng định sẽ không tranh giành với Trình Tri Hiểu, nếu Trình Tri Hiểu nhìn trúngLâm Cảnh Nguyệt, thì Trình Tri Quân đành phải chấp nhận mà nhường lại thôi, còn cái hữu danh tục khí kia. Hừ...
Nghĩ đến đây, Lâm Cảnh Nhàn liền nở nụ cười vui vẻ.
Lâm Cảnh Nguyệt có chút không hiểu rõ lắm, mỗi lần nàng đưa choLâm Cảnh Nhàn những đồ vật mới, thì ả cũng không cần, chỉ là lắc đầu cười như thế, nhưng giờ...!
Tận sâu trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt kìm nén nỗi khinh bỉ với LâmCảnh Nhàn. Tính tình cô ta như thế, bị nàng bắt nạt cũng là đáng đời! Cô ta ngốc như vậy, thì làm sao có thể xứng đôi với Trình Tri Hiểu chứ?
Lúc này, ở bên trong phòng khách của Lâm gia. Lâm Tân Mẫn đã bắt đầu chiêu đãi người của Trình gia.
Trần thị đi bên cạnh Lâm Tân Mẫn, nhìn thấy Trình Tri Quân đứng ở phía trước,liền mỉm cười.
Hôm nay, Trình Tri Hiểu vận một cẩm bào màu tím khảm viền vàng, trên đầu đội mũ ưng quan bay liệng, trên tay còn có một chiếc quạt trắng bằng ngọc. Cả người toát lên vẻ phong lưu, khôi ngô, hăng hái.
Còn về phần Trình nhị công tử, thì không thấy xuất hiện.
Nếu là trước kia, Trần thị khẳng định sẽ rất tức giận. Nhưng vào lúc này, Trần thị lại cảm thấy, Trình nhị công tử kia không đến thì vẫn tốt hơn, đỡ phải chướng mắt bà.
"Thế bá, tiểu điệt* đã mang đến sính lễ!" Trình Tri Hiểu giơ tay hành lễ, đằng sau là vài cái rương màu đỏ thẫm.
(tiếng cháu xưng hô với bác).
Lâm Tân Mẫn là một nam tử khoảng chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi niên kỷ. Khuôn mặt nho nhã, thoạt nhìn thì nét đẹp này tựa như đã được tu dưỡng, trên mặt luôn mang nụ cười nhẹ. Hiện giờ, nhìn