ALice: Tên chương trong QT là ngạnh hạt ngược tra, nhưng vì mị chưa nghĩ ra được từ Tiếng Việt nào cho hợp, nên mạn phép để như trên trước.
Nếu các chế nghĩ ra được từ thích hợp thì để lại ở chỗ comment giúp mị nhóe.
Xiexie mọi người nhiều.
"Cảm ơn lòng tốt của Trì ca anh, nhưng mà tôi cũng không cần phải dùng đến.
Kịch bản thì tôi đã xem qua, cho dù đúng là tôi chưa từng diễn qua loại nhân vật này bao giờ, nhưng tôi có tự tin, tôi nhất định có thể đem nó diễn thật tốt."
Ngón tay của Phỉ Lộ đặt trên đầu gối đã nắm lại thành đấm, nắm đấm chặt bao nhiêu thì tươi cười trên mặt hắn càng nhu hòa bấy nhiêu.
"Đúng rồi." Phỉ Lộ như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, trên mặt lại nhiễm đầy tươi cười.
"Không biết, Trì ca đã biết tin tức gì hay chưa?"
Trong giọng nói lại cố ý dừng lại một chút.
Trì Thược hơi nheo mắt, chợt lắc đầu, hỏi: "Tin tức gì?"
Thần thái kia của Phỉ Lộ, rõ ràng chính là đang đợi Trì Thược đặt câu hỏi, vì vậy Trì Thược liền thỏa mãn hắn.
"Tôi nghĩ Hạo ca nhất định đã biết, không bằng anh hỏi Hạo ca".
Phỉ Lộ trực tiếp đem vấn đề, ném đến chỗ người đại diện của Trì Thược.
Đồi mặt với rất nhiều ánh mắt nóng bỏng tập trung lại đây, đặc biệt là ánh mắt đến từ Trì Thược.
Hạo ca vốn cũng đang định tìm thời gian để nói cho Trì Thược việc này, nhưng mà không phải là bây giờ.
Đặc biệt là hiện trường còn có nhiều người như vậy.
Trì Thược an vị ở bên cạnh Hạo ca, tự nhiên đem biểu tình trên mặt Hạo ca nhìn đến rõ rõ ràng ràng.
Mặc kệ tin tức kia là cái gì, nhưng Trì Thược lại đột nhiên có một loại dự cảm sẽ cùng cậu có liên quan.
Nói đúng ra, là đều có liên quan cùng cậu và Phỉ Lộ.
Chắc lại là cướp đại ngôn hoặc vai diễn của cậu, dù sao quanh quẩn cũng chỉ có mấy thứ này.
"Nếu như là nói đến việc kia, thì Hạo ca đã nói cho tôi biết.
An bài của công ty, làm một nhân viên, tôi đương nhiên tiếp thu toàn bộ."
Trì Thược lần thứ hai dùng ngữ khí bình thản không gợn sóng.
Cho dù là đang tức đến nổ phổi, hay là xấu mặt, thì cậu cũng không thể để cho Phỉ Lộ được toại nguyện.
Phỉ Lộ cũng đang nỗ lực áp chế ghen tị và oán hận trong lòng.
Hắn cảm thấy chính mình đều phải gian nan sinh tồn bên trong lầy lội, nhưng nhìn thấy Trì Thược một thân trong sạch, hắn thực sự nhịn không được.
"...!Tôi vẫn luôn nghe nói Trì ca tửu lượng rất tốt, tất cả mọi người uống đến mức đều gục xuống bàn, nhưng Trì ca anh vẫn có thể giống như người thường, không có việc gì.
Vừa lúc hôm nay mọi người đều cao hứng, Trì ca anh không bằng biểu diễn cho mọi người xem một chút."
Đối với một số người mà nói, tình cảnh tranh đấu như vậy đều không thua gì hiện trường quay phim.
Hơn nữa, hai người đang diễn đều có túi da tốt, mặc kệ là xem ai, bọn họ cũng đều sẽ cảm thấy vui tai vui mắt.
Lời này của Phỉ Lộ vừa xong, lập tức liền có người phụ họa.
Người nọ chính là nhà đầu tư kia, lúc này gã đã gọi nhân viên phục vụ lấy một bình rượu đế tới.
Rượu đế uống càng có lực hơn.
Rượu rất nhanh liền được mang tới.
Người gọi rượu kia vung tay lên, ra hiệu nhân viên phục vụ đem rượu rót cho Trì Thược.
Tên kim chủ này của Phỉ Lộ, trước đây bị Trì Thược từ chối, mặt mũi đều mất hết, nên hiện tại gã vẫn muốn tìm trở về.
Lúc thường, gã sẽ không mặc kệ Phỉ Lộ vênh váo tự đắc như vậy, nhưng lúc này nhìn đến Phỉ Lộ cùng Trì Thược ở chỗ đó, miệng lưỡi của ai đều sắc bén như đao kiếm, hắn liền cảm thấy kịch này càng xem càng hay.
Trì Thược tửu lượng thế nào, tuy rằng còn chưa xác định được, nhưng xem như cậu có ngàn chén không say thì vạn chén vẫn có thể gục.
Về phần sau khi gục, thì phải nói tới một phát triển khác.
Trì Thược mặc áo T shirt cổ tròn, cổ cùng xương quai xanh đều hoàn toàn lộ ra.
Trì Thược từ nhỏ da dẻ đã rất trắng, cũng có rất nhiều người dùng mỹ phẩm làm trắng, nhưng cũng chưa chắc có thể đạt được độ trắng giống như cậu.
Áo khoác đen khoác bên ngoài áo T shirt trắng, càng làm cho gương mặt kia nhất thời trắng đến giống như phản quang.
Lại khiến cho người nhìn thấy đều sinh ra ý nghĩ tàn nhẫn, muốn ở trên làn da trắng nõn này lưu lại những vết tích đỏ tươi loang lổ.
"Trì Thược gần nhất dạ dày có chút không thoải mái, không thể uống quá nhiều rượu, không bằng để lần sau vậy." Ai nấy đều thấy được, đây chính là đang bênh vực Trì Thược, Hạo ca đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Hắn cũng không biết kim chủ của Phỉ Lộ đi tìm Trì Thược, cũng muốn bao dưỡng cả Trì Thược, nhưng cùng ngồi chung một bàn, hắn chú ý đến ánh mắt đối phương sắc bén rõ ràng mà nhìn chằm chằm Trì Thược.
Trong mắt đều là không dễ dàng bỏ qua.
Hạo ca vẫn nghĩ rằng chỉ là trùng hợp, Phỉ Lộ chỉ là vừa vặn đoạt vai diễn của Trì Thược mà thôi.
Nhưng việc phát triển đến bước này, Phỉ Lộ rõ ràng chính là muốn gây khó dễ cho Trì Thược.
Mà nhà đầu tư bên cạnh Phỉ Lộ, hiển nhiên là đang vui như mở cờ.
"Việc này thật không thú vị, ngay cả rượu cũng không thể uống, vậy còn ngồi ở chỗ này làm gì? Xem chúng tôi uống sao, cũng quá không cho người khác mặt mũi rồi." Đã có nhà đầu tư hói đầu cười híp mắt nhìn Hạo ca cùng Trì Thược, trong nụ cười kia rõ ràng có chút uy hiếp.
"Xin lỗi, Tạ tổng, việc này là lỗi của tôi, không bằng để tôi uống thay.
Nếu chỉ là vì cao hứng, thì ai uống cũng đều như nhau cả mà." Trì Thược là nghệ sĩ dưới tay hắn, cũng là hắn mang cậu lại đây, Hạo ca cũng còn chưa đến mức không bảo vệ được Trì Thược.
Hơn nữa, ngày hôm nay hắn cũng có chút dự cảm, việc này có thể không dễ dàng giải quyết như vậy.
"Không giống nhau!" Một đạo lạnh lùng nghiêm nghị âm thanh đột nhiên phát ra, kim chủ của Phỉ Lộ là Trần Dũng sắc mặt đã hoàn toàn lạnh xuống.
"Rượu này là để cho cậu ta, cậu ta ngày hôm nay dù không muốn uống cũng phải uống.
Nếu uống tới mức phải vào bệnh viện, thì tiền thuốc thang tôi sẽ chi trả."
"Trần tổng không phải..." Hạo ca cười gượng, còn muốn nói gì đó, thì tay của Trần tổng đã nặng nề đập trên bàn.
Âm thanh kinh sợ đột nhiên vang lên, cơ hồ khiến cho tất cả mọi người đều yên lặng.
Cả gian phòng đột nhiên rơi vào trong ngắn ngủi tĩnh mịch, tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều dừng lại động tác.
Mà bầu không khí tĩnh mịch nặng nề này, lại bị một đạo âm thanh thanh nhuận đánh vỡ.
"Rượu này, tôi uống." Chỉ ba chữ này, nửa chữ cũng không có nhiều thêm.
Trì Thược đưa tay qua, cầm lấy bình rượu đế ở trước mặt mình, mở nắp dự định đưa lên uống.
Đột nhiên lại có biến cố xảy ra, cửa phòng riêng đang đóng chặt bị người khác từ bên ngoài mở ra.
Có người mang theo gió lạnh đi vào.
Rất kì quái, Trì Thược khi đó rõ ràng còn không có quay đầu lại, nhưng từ lực uy hiếp mạnh mẽ giáng lâm, cậu liền đoán được người tiến vào là ai.
Cánh tay buồng xuống, đầu đã ngẩng lên lại hạ xuống, Trì Thược cũng giống những người khác bên trong phòng, chậm rãi xoay người.
Không giống với những người khác còn đang kinh ngạc, vì sao Hàn Thịnh lại không một tiếng động xuất hiện ở nơi này.
Nhưng Trì Thược chỉ kinh ngạc trong chốc lát, lại bình tĩnh mà đi vào trong phòng.
Đi theo phía sau trợ lí còn có một vệ sĩ, vệ sĩ nhà người khác căn bản đều là đến bảo vệ cố chủ.
Nhưng Hàn Thịnh lại không giống lắm, vệ sĩ của hắn phần hơn là để bảo vệ người khác không bị Hàn Thịnh thương tổn.
Mặc dù tại đa số thời điểm, Hàn Thịnh thật sự nổi giận, thì vệ sĩ căn bản cũng không ngăn được.
Sau đó những việc như gọi xe cứu thương hoặc là những thứ khác, thì vệ sĩ lại có thể làm.
Mấy người trước sau đi vào phòng.
Trong phòng phàm là người nhận thức Hàn Thịnh, đều dưới khí áp lạnh lẽo của hắn mà dồn dập đứng lên.
Nhưng Trì Thược ngồi ở trên ghế, đôi mắt sáng ngời, trắng đen thông suốt mà nhìn Hàn Thịnh.
Trì Thược tay còn chưa rời khỏi bình rượu đế, Hàn Thịnh lại quét qua một lượt những người trong phòng, kế tiếp liền cầm rượu trong tay Trì Thược, còn nguyên một bình, tính huống trong nháy