Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Mọi chuyện cứ thế êm đềm trôi qua một lúc lâu, cho đến nửa đêm thì Hạ Tử Dụ tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ.
Không biết y được đắp chăn từ lúc nào, nệm chăn có hương thụy long não thoang thoảng, cảm giác ấm áp như thấm vào tận trong xương thịt.
Hạ Tử Dụ định nằm ngủ thêm một lát thì có tiếng lật trang sách rất rõ ràng lọt vào trong tai.
"Soạt."
Y khựng lại, chậm rãi quay ra nhìn.
Lúc này bên gối đầu, Tần Kiến Tự đang co chân tựa vào đầu giường và đọc sách bằng ánh nến bên cạnh, thậm chí hắn một kéo một nửa chăn để đắp lên đùi.
Trời bên ngoài tối mịt, bốn phía xung quanh đều tĩnh lặng, duy chỉ có tiếng giọt nước đọng chảy tí tách.
Tần Kiến Tự chạm mắt với Hạ Tử Dụ, cúi xuống nhìn y, "Bệ hạ tỉnh rồi à?"
"Hoàng, hoàng thúc..." Hạ Tử Dụ vội vã ngồi dậy và nhích người vào bên trong, trông nét mặt có vẻ như vẫn còn ngái ngủ.
Y kinh ngạc nhìn Tần Kiến Tự, "Sao hoàng thúc lại ngủ ở bên cạnh ta?"
Tần Kiến Tự thấy vậy thì quay đầu tiếp tục đọc sách, "Đây là giường của thần, câu hỏi này nên dành cho bệ hạ mới phải."
"Gì cơ?"
"Xem ra bệ hạ uống rượu xong thì cư xử rất kém."
Hạ Tử Dụ trợn mắt lên, chợt nhớ ra vừa rồi y say rượu nên nằng nặc đòi ngủ ở chỗ này, vẻ mặt y dần trở nên khó tả.
Được đằng chân lân đằng đầu, được voi đòi tiên, chính là y chứ không phải ai khác.
Điều kỳ lạ hơn nữa là Tần Kiến Tự cho phép y ngủ ở đây.
"Không đúng, vậy nếu trẫm đã ngủ trên giường ngài rồi, hoàng thúc nên đến một chiếc giường khác để nghỉ ngơi, sao ngài lại nằm chung ở chỗ này chứ," Hạ Tử Dụ chần chừ nói: "Trong phủ của hoàng thúc cũng nuôi cả nam sủng, cho nên như thế này thì không...không phải phép cho lắm..."
"Bệ hạ không cần lo lắng.
Nếu thần muốn ngủ ở đây mà bệ hạ còn chưa tỉnh lại..." Tần Kiến Tự tiếp tục lật trang sách, vẻ mặt rất thờ ơ, "Thần sẽ sai người khiêng bệ hạ ra ngoài."
"......Nên thế."
"Bệ hạ, không tiễn."
Thế là Hạ Tử Dụ lặng lẽ nhích về phía cuối giường rồi lại lặng lẽ đi xuống.
Chân y vừa chạm đất thì hai tay mỗi tay xách một chiếc giày toan chạy ra ngoài, ngay lập tức đã bị Tần Kiến Tự duỗi chân móc trở lại.
"Đêm hôm rét buốt, xỏ giày hẳn hoi vào rồi hãy đi."
Hạ Tử Dụ đi giày và mặc áo ngoài xong xuôi tươm tất, vội vã xông ra ngoài.
Tần Kiến Tự hơi mỉm cười rồi tiếp tục đọc sách, có vẻ rất vui khi trêu đùa người khác.
Nhắc mới nhớ đã lâu lắm rồi không nhìn thấy vẻ mặt ấy của hoàng đế nhỏ.
Ngày trước, khi Hạ Tử Dụ thật gặp hắn lần đầu tiên thì mới chỉ có năm sáu tuổi.
Y cầm một cây ná rồi đòi thiếu niên tướng quân phải chơi với mình, nhớ lại cũng vô cùng thú vị.
Có điều về sau thì người và việc đều dần dần thay đổi, mãi sau này khi thái tử lên ngôi vua, tất cả quyền lực đều tập trung về tay Nhiếp chính vương.
Từ đó về sau, bất kể là hoàng đế nhỏ ngồi trên long ỷ hay những người nhìn hắn với vẻ xa cách và đối địch, dần dần họ khiến cho Tần Kiến Tự quen với việc cô độc trên địa vị cao.
Một lúc lâu sau, Tần Kiến Tự cuối cùng cũng khép sách lại rồi đứng dậy thay quần áo, dập tắt ánh nến le lói.
- --
Hạ Tử Dụ về sương phòng, lúc này đang bị hoàng đế nhỏ cười nhạo.
"Nhìn lại dáng vẻ hèn nhát của ngươi đi, đúng là phí cả cái mặt tiền của trẫm."
"Im mồm." Hạ Tử Dụ buồn bực ngồi lên giường, "Vô lý chết đi được, trước kia Tần Kiến Tự có như vậy đâu.
Hắn nên chê ta làm bẩn giường của hắn rồi đạp ta một phát lăn xuống giường mới đúng chứ? Sao lại nằm bên cạnh ta rồi đọc sách, dọa ta thòng cả tim."
"Biết đâu hắn thèm muốn nhan sắc của trẫm nên nổi máu tà dâm." Hoàng đế nhỏ bắt chéo chân, đổ dầu vào lửa.
"Yô, bị người ta thèm muốn mà ngươi còn đắc chí?" Hạ Tử Dụ lườm hắn một cái.
"Nhưng mà ngày trước thằng cha ấy cũng không mặt nặng mày nhẹ như bây giờ đâu," Hoàng đế nhỏ lẩm bẩm, "Trẫm nhớ lúc còn nhỏ, hắn đáng ghét vô cùng, suốt ngày trêu chọc trẫm."
"Ai? Ngươi nói Tần Kiến Tự á?"
"Hắn còn thích chặn miệng người ta bằng lý lẽ, văn võ song toàn mà, thế nên tự cho mình là đúng.
Hồi trước hắn còn là thư đồng của phụ hoàng kìa, biết văn biết võ hăng hái tích cực lắm."
"Vậy thì xem ra thời gian đã biến hắn thành một tên Nhiếp chính vương cáo già xảo quyệt rồi, hầy."
Một người một ma thì thầm nói chuyện, rồi lại lén lút cười rinh rích với nhau.
Mãi cho đến canh bốn, Hạ Tử Dụ lại nằm về giường và nhắm mắt.
Y thầm nghĩ dù thế nào thì ngày mai cũng nên về hoàng cung, thế nhưng vẫn chưa tìm được Sở Phi.
Khắp nơi trong phủ đều là người của Tần Kiến Tự, cứ đi loanh quanh hỏi thăm trái lại sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Hạ Tử Dụ mơ màng thiếp đi, ánh trăng chảy lọt qua khung cửa sổ.
Y chìm vào giấc mộng, trên người vẫn còn hương thụy long não, không biết vì sao mà mùi hương này lại dần bay lên rồi hòa quyện trong mơ.
Bỗng nhiên y nhìn thấy Tần Kiến Tự mười tám tuổi, hắn khoác một chiếc áo choàng đỏ rực, giương roi thúc ngựa đi giữa trời tuyết.
Khuôn mặt của thiếu niên vẫn còn vương chút non nớt, hắn giương cung bắn con chim đại bàng, áo giáp phản chiếu lóe sáng lên.
Cho đến khi tìm thấy nơi mà con đại bàng rơi xuống, hắn nhảy xuống khỏi ngựa để nhặt con mồi vừa săn được, rảo bước về phía vị vua trẻ tuổi đang đứng trên đài cao.
"Bệ hạ, nhìn xem con đại bàng mà vi thần vừa bắn hạ này.
Vi thần sẽ sai người đi đưa cho hoàng hậu, để ngự trù nấu một nồi canh cho thái tử!"
"Kiến Tự văn võ song toàn, đúng là phúc của triều Võ chúng ta."
Đế vương cho phép ngồi, Tần Kiến Tự vén áo choàng ngồi xuống.
Đợi một lát thì thái tử nhỏ chạy ra xem con đại bàng, Tần Kiến Tự kéo thái tử lại, "Dạo này bài vở của điện hạ ra