Edit: Dờ
Ánh nắng chiều dần khuất sau tòa tiểu lâu, những tia sáng còn sót lại nhuộm chân trời thành một đám mây màu vàng hồng.
Hạ Tử Dụ không có tấu chương gì quan trọng để xem, đành vừa ngồi chơi cờ đầy nhàm chán bên chiếc bàn đọc sách, vừa đợi nô tỳ bưng bữa tối lên.
Ánh chiều tà hắt lên mặt y, chiếu rọi từng sợi lông tơ trên khuôn mặt.
"Tả tướng đâu?" Y ngắm nghía thế cờ, bất chợt hỏi.
"Tướng gia ấy à, chắc là vẫn đang bàn chuyện với Nhiếp chính vương ở Quân Cơ Các." Vương tổng quản giật mình tỉnh khỏi giấc mộng ngắn ngủn, vội vàng đáp lời, "Bệ hạ muốn gặp tướng gia sao?"
"Không cần gặp ngay." Hạ Tử Dụ lại hạ một quân cờ xuống.
Vương tổng quản thầm nghĩ, từ khi nào mà bệ hạ của bọn họ lại biết chơi trò cao thâm uyên bác thế này chứ? Cho đến khi ông lại gần liếc nhìn mới phát hiện ra y đang chơi cờ năm quân.
Thế mà Hạ Tử Dụ còn chơi đến là nghiêm túc.
Ngón tay thò vào trong hộp cờ, phát ra tiếng va chạm trong trẻo của ngọc thạch.
"Bệ hạ, Lâm Thục phi mang đồ ăn nhẹ tới đây, đang chờ ở bên ngoài." Hoạn quan đi vào báo cáo.
Son phấn hậu cung, mỹ nhân thơm tho, bàn tay hạ quân cờ của Hạ Tử Dụ bỗng khựng lại, nghe bùi tai hơn đoạn tụ biết bao nhiêu.
Hậu cung của bậc đế vương có ba nghìn mỹ nhân, vậy mà y lại quên mất việc mình còn có phi tần.
Dựa theo trình độ thẩm mỹ của hoàng đế nhỏ, không biết vị Lâm Thục phi này phải sắc nước hương trời đến mức nào.
Thế nhưng lúc Hạ Tử Dụ vẫn còn là hồn ma thì chỉ chăm chăm nghĩ tới chuyện đầu thai, lúc được làm người cũng không xứng được với cái danh sắc quỷ.
Nếu muốn y phải cưng chiều cả cái hậu cung thay cho hoàng đế nhỏ lúc trước, có lẽ việc ấy là hơi khó.
"Bệ hạ?" Vương tổng quản thấy y lại ngẩn người, nhắc nhở: "Lâm Thục phi vẫn đang đợi ở bên ngoài đấy ạ."
Hạ Tử Dụ sực tỉnh lại, xua tay lệnh cho nàng đi vào.
- --
"Bệ hạ...!" Rầm một cái, cửa bị đẩy ra, một bóng dáng xinh đẹp bước vào.
Khuôn mặt nàng chưa trang điểm nhưng vẫn rất duyên dáng.
Nàng vứt chiếc hộp đựng bánh rồi nhào tới gần, tóm lấy tay Hạ Tử Dụ để xem xét, "Bệ hạ, ngài có bị Nhiếp chính vương đánh không? Ta nghe nói buổi chiều hôm nay hắn đã bắt nạt ngài, ta...!ta sẽ giúp ngài đánh lại hắn!"
"......Nàng muốn đánh Nhiếp chính vương?" Hạ Tử Dụ nhìn nàng một lát mới nhớ ra, đây là Lâm Dung Nhi - Lâm Thục phi, đích thứ nữ của Lâm Sùng - Phiêu Kỵ đại tướng quân chết trận mất năm trước rồi được truy phong Vệ Quốc Hầu.
Lâm Dung Nhi từ nhỏ đã hoạt bát tùy hứng.
Sau khi Vệ Quốc Hầu qua đời thì nàng bị hoàng đế nhỏ ép buộc nạp vào hậu cung làm phi, không quan tâm gì đến thời hạn để tang ba năm, lúc đó nàng mới có mười ba tuổi.
Những năm qua, tuy hoàng đế nhỏ tính tình nóng nảy nhưng lại rất nghe lời Lâm Dung Nhi.
"Trẫm không sao," Hạ Tử Dụ cười đáp, y bỗng cảm nhận được cảm giác không nỡ xa rời đầy khó hiểu.
Y lắc đầu xua đi những ý nghĩ lộn xộn, "Nàng đến thăm trẫm vì chuyện đó à? Hay là vì thèm ăn đồ ngự trù nấu, muốn sang đây ăn chực một bữa cơm."
"Hầy, bị bệ hạ phát hiện ra rồi."
Hạ Tử Dụ nhéo mũi nàng, động tác này không hề có cảm giác xa lạ, "Vậy thì Dung Nhi ở lại dùng bữa đi."
Lâm Dung Nhi vỗ tay hoan hô.
Hạ Tử Dụ đứng lên, tự nhìn xuống tay mình một cách đầy khó hiểu, cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Có điều, việc hoàng đế nhỏ không quan tâm tới kỳ hạn ba năm để tang rồi ép con gái nhà người ta vào cung làm phi, nhìn kiểu gì cũng thấy khốn nạn.
"Sao vậy bệ hạ, ngài ngã hỏng đầu rồi à." Lâm Dung Nhi xán lại gần nhìn y.
"Biến, đầu nàng mới hỏng ấy." Hạ Tử Dụ xua tay.
Lâm Dung Nhi bỗng ngồi xổm xuống, ngước mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Dụ, cứ như đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó từ trên người y, "Bệ hạ, ngài vẫn ổn chứ?"
Hạ Tử Dụ thấy nàng nhìn như vậy thì giật mình, xoay người đi chỗ khác, "Sao lại không ổn kia chứ."
Y từ tốn ném hai quân cờ về hộp, bỗng nhiên thấy tâm trạng không còn tốt đẹp nữa.
Lâm Dung Nhi thấy thế thì cho rằng y bị Tần Kiến Tự bắt nạt thảm thiết, bất thình lình vươn tay lật áo của Hạ Tử Dụ ra xem y có bị thương hay không.
"Lâm...!Dung Nhi, nàng, nàng thật vô lễ!" Hạ Tử Dụ vội vàng siết chặt cổ áo, nhưng nàng phi tử này khỏe ngoài dự đoán, lột một cái đã khiến y để lộ phần ngực trắng nõn.
Hạ Tử Dụ đánh vào tay nàng, giãy giụa toan chạy ra ngoài, "Nam nữ thụ thụ bất thân, nàng buông trẫm ra ngay!"
"Không buông! Ta muốn nhìn xem Nhiếp chính vương đã đối xử với ngài như thế nào, hắn đánh ngài rồi phải không! Ta muốn đi cáo trạng với ca ca!"
"Nàng nói nhăng cuội gì vậy, trẫm là thiên tử thì ai đánh trẫm được? Cẩn thận trẫm tru di cửu t..."
"Cha và đại ca của ta đều chết trận rồi, mẹ ta cũng mất luôn rồi.
Chỉ còn lại ta và nhị ca, Hạ Tử Dụ ngươi muốn tru di ai?"
Lâm Dung Nhi túm chặt không buông khiến Hạ Tử Dụ không biết phải làm sao.
Đám hoạn quan và cung nữ vội vã đi ra can ngăn.
Hạ Tử Dụ còn đang bận giữ áo, chớp thời cơ chạy xuyên qua đám người để thoát thân, da gà da vịt nổi đầy người.
Không đúng, thật là kỳ lạ, đây không phải là những lời y muốn nói, những hành động y định làm.
Y chạy về phía trước nhưng tâm tư vẫn còn hỗn loạn.
Tiếng nhốn nháo của đám đông và tiếng cãi cọ ồn ào với Lâm Dung Nhi dần không còn nữa, y cảm thấy có thứ gì đó đang giãy giụa trong cơ thể muốn thoát ra ngoài.
Giữa lúc Hạ Tử Dụ đổ mồ hôi đầy đầu, Vương tổng quản vội vã hô to:
"Bệ hạ cẩn thận...!"
"Rầm" một cái, Hạ Tử Dụ cảm thấy như vừa mới đụng phải một bức tường dày có độ ấm và thoảng mùi thụy long não.
Y lảo đảo ngã về phía sau, bất chợt có người đỡ lấy y, thế là mũi bị đập một cái thật mạnh.
Người đó buông tay ra ngay lập tức.
"Bệ hạ thật là có hứng, giữa thanh thiên bạch nhật mà quần áo lôi thôi, nô đùa vui vẻ với Lâm Thục phi ở ngự thư phòng."
Hạ Tử Dụ ôm mũi rồi lập tức ngẩng đầu lên nhìn, thực ra khi mà cảm giác sợ hãi run rẩy dâng lên trong lòng thì y đã biết rằng mình vừa đụng phải ai rồi.
Tần Kiến Tự.
Lúc này, Tần Kiến Tự đang nhìn y với ánh mắt xem trò cười.
Điều kỳ lạ chính là cảm giác cơ thể bị xâm chiếm vừa rồi đã biến mất không còn một dấu vết.
Tuy Hạ Tử Dụ không biết xảy ra chuyện gì nhưng y có thể nhận rằng, dường như Tần Kiến Tự lại vô tình giúp mình một lần nữa.
Đám cung nữ hoạn quan phía sau cúi người hành lễ.
Hạ Tử Dụ cúi đầu xuống, tay vô thức đặt ra sau mông để che, "Lúc này đáng ra hoàng thúc phải ở Quân Cơ Các chứ? Sao, sao lại tới đây?"
"Bệ hạ vừa cà lăm?"
"Trẫm cà gì cơ?" Vừa nói xong, dường như y nghe thấy tiếng phì cười mang theo thái độ vui vẻ trên đầu mình, Hạ Tử Dụ chỉ muốn tát cho mình một phát.
"Xem ra lần này bệ hạ đã rút ra được bài học rồi."
"......Vậy cũng là do hoàng thúc có bản lĩnh hơn người." Y cúi đầu lí nhí, hắn chỉ vỗ một phát thôi mà y đã bị kéo về với cơ thể gốc, vậy mà bản thân hắn lại chẳng biết gì.
Tần Kiến Tự lướt qua vai Hạ Tử Dụ mà đi, mắt lại vẫn liếc nhìn, đương nhiên hắn không bỏ lỡ mảng ngực trắng nõn lộ ra dưới lớp quần áo