Trái ngược với sự yên bình trong tẩm cung, bên ngoài hoàng cung đã hỗn loạn, thậm chí còn có tin đồn bệ hạ băng hà.
Thế nhưng Thái y đã nhanh chóng ra khỏi tẩm cung và nói rằng bệ hạ tỉnh lại rồi, tạm thời không bị làm sao cả.
Thế là buổi tối khi đèn lồng được thắp sáng, mấy vị lão thần cùng tới hỏi thăm.
Họ chỉ được nhìn thấy Hạ Tử Dụ cách một lớp bình phong mờ, nếu tiến thêm một bước sẽ bị cản lại.
"Cơ thể của bệ hạ chính là hiện thân của rồng, chắc chắn sẽ không bị thương tổn bởi loại tiểu nhân.
Chúng thần cũng chỉ muốn tận mắt được thấy bệ hạ an toàn..."
Trong bình phong, Tần Kiến Tự chắp tay sau lưng và đứng bên cạnh giường, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, "Đã nhìn thấy cách tấm bình phong rồi, chư vị cứ yên tâm.
Bây giờ bệ hạ đang bị sưng cổ họng, bệnh vẫn chưa lui hoàn toàn nên không thể nói chuyện được."
"Ngươi..."
Hạ Tử Dụ nằm trên giường, đang định nói thì nhìn thấy ánh mắt dọa nạt của người đó, đành phải bỏ cuộc.
"Lui xuống hết đi." Tần Kiến Tự phẩy tay.
Bên ngoài bình phong, mấy bóng người chần chừ một lát rồi khom lưng lui xuống.
Hạ Tử Dụ nhìn thật kỹ, dáng vẻ ra lệnh cho mọi người của tên kia đúng là không phải ngày một ngày hai mà có được, có lẽ hắn đang kiềm chế thiên tử để điều khiển chư hầu.
Y tốn khá nhiều thời gian để chấp nhận sự thật rằng Đại Trịnh đã diệt vong rồi, nhưng vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Hạ Tử Dụ chống tay ngồi dậy trên giường, nhìn vào chính mình ở trong gương.
"Bệ hạ."
"Triều chính bây giờ đều do ngươi cai quản?" Y nhìn Tần Kiến Tự.
"Đúng vậy."
"Vậy cô làm gì?"
"Bây giờ điện hạ mới có ba tuổi, có thể làm được gì chứ?" Tần Kiến Tự ung dung ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy mắt cá chân của y rồi tiện tay kéo lại gần.
"Đó là do cô nhớ nhầm, lúc cô ba tuổi thì chưa thể thông minh như thế này được, cho nên bây giờ cô hai mươi ba tuổi." Hạ Tử Dụ chống tay xuống giường, chỉ vào khuôn mặt trong gương một cách lém lỉnh.
"Hai mươi ba?" Tần Kiến Tự buồn cười nhìn y.
"Ờm."
Y vẫn còn đang đi giày, Tần Kiến Tự lại cởi nó ra.
Hắn thầm nhủ, Hạ Tử Dụ quả nhiên vẫn là Hạ Tử Dụ, bất kể khi nào thì y cũng mưu tính chuyện quyền hành triều chính, khiến cho hắn cảm thấy hơi ghen tuông.
Nhưng hiển nhiên là lúc này Hạ Tử Dụ hơi bị thiểu năng, nếu tin này bị đồn ra ngoài thì sẽ khiến cục diện càng thêm hỗn loạn.
"E rằng bây giờ điện hạ không thể ra khỏi nơi này, cũng không thể làm gì cả." Tần Kiến Tự vỗ vào lòng bàn chân y, "Đám đại thần đó đã được gặp ngài rồi, sau này chắc sẽ ổn thỏa cả thôi.
Những chuyện khác thần sẽ tự lo liệu."
"Ngươi muốn giam cầm cô thì có."
"Thần đang bảo vệ điện hạ."
Lông mày Hạ Tử Dụ nhăn tít lại, y đạp chân một cách bất mãn, "Ngươi thật to gan! Ngươi đang phạm thượng đấy, cô ra lệnh cho ngươi thả cô ra!"
Người đó thong dong nắm lấy chân y, Hạ Tử Dụ muốn rút chân về nhưng không được.
Y tiếp tục cầm lấy gối đầu rồi ném hắn, người đó né tránh một cách nhẹ nhàng.
"Ngoan nào," Tần Kiến Tự cúi người xuống, giọng nói trầm khàn rất là kiên nhẫn, "Chờ đến khi bệ hạ khỏi bệnh, đương nhiên ngài sẽ được ra khỏi tẩm điện."
"Cô chẳng có bệnh gì cả."
"Ngài có."
"Cô không có!"
Y chỉ cảm thấy tên này đè nặng chết đi được, cũng không dễ mến như lúc mới gặp nữa.
Y muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị giữ tay lại rồi đè xuống giường.
Y đành phải há miệng cắn mạnh một cái, sau đó đến cả cằm cũng bị hắn giữ chặt.
"Khi nào điện hạ nhớ ra thần thì mới coi như khỏi bệnh được.
Bệ hạ có hiểu không?" Tần Kiến Tự vỗ mặt y, "Hạ ba tuổi."
"Cô bây giờ hai mươi ba rồi." Hạ Tử Dụ nhấn mạnh.
"Thật sự hai mươi ba?" Tần Kiến Tự thoáng cười, "Nếu thật sự hai mươi ba tuổi, vậy thì có thể làm một số chuyện được rồi."
Hạ Tử Dụ hỏi chuyện gì, Tần Kiến Tự lại úp mở không nói.
Cuối cùng hắn đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài.
"Cô làm được." Hạ Tử Dụ vẫn còn ngồi ở phía sau gọi với theo, "Cô hai mươi ba tuổi thật mà!"
Tần Kiến Tự mở cửa điện ra, quay đầu lại nhìn y với ánh mắt u ám, "Vậy thì điện hạ à, tối nay đừng khóc đấy nhé."
- --
Cấm Vệ Quân chạy khắp nơi, trời đã tối mịt.
Lại có tin tức ngầm được truyền ra, nói rằng Cảnh Đoan Công chúa đi gặp Nhiếp chính vương.
Đèn lồng tỏa sáng, máu thấm ra ngoài chiếc băng vải bịt mắt, Quốc sư quỳ dưới bậc tam cấp một cách chật vật.
Tần Kiến Tự vung đao lên, lưỡi đao cứa lên đùi Quốc sư một cách tàn nhẫn, tiếng kêu thê thảm lập tức vang lên.
"Bản vương muốn biết phương pháp hồi phục." Tần Kiến Tự nâng tay lên rồi chém xuống, lại thêm một nhát đao, "Có nói hay không là do ngươi quyết định."
Quốc sư vội vàng giữ lấy đùi, "Ta ta nói...!A!"
"Phụp!" Tần Kiến Tự lại rút đao ra rồi cười lạnh lùng, "Ngươi nói chậm quá."
Dưới đất, vẻ mặt của Quốc sư thoáng hiện lên sự căm hận và sợ hãi, "Phải dùng xiềng xích...!dùng xiềng xích khóa lại tứ chi...!Khắc bùa chú lên xích là có thể, có thể ổn định thần hồn..."
"Tiếp tục đi."
Mũi đao lạnh lẽo quét qua mặt của Quốc sư, ông ta không nhìn thấy nhưng cảm nhận về xúc giác ngày một rõ ràng hơn, cơ thể run lên bần bật, "Phải dùng máu của hoàng tộc Bắc Tần để khắc bùa...!Ta, ta có thể vẽ bùa chú."
"Sao bản vương biết được lời ngươi nói là thật hay giả?"
"...Ta tuyệt đối không dám giấu giếm." Quốc sư co người lại, bây giờ ở đây chỉ có một người duy nhất sở hữu dòng máu của hoàng tộc Bắc Tần, ông ta