Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Hạ Tử Dụ hơi cử động cơ thể, cảm giác khó chịu dần dâng lên.
Y không biết trên xích sắt khắc chi chít bùa chú là để cố định hồn phách giúp mình, y tưởng rằng chúng chỉ có tác dụng cầm tù.
Không biết trước khi đi, Tần Kiến Tự đã ấn cơ quan gì, nó khiến cho xích sắt rút ngắn lại.
Y bị ép phải treo tay một nửa bên cạnh bình phong với dáng vẻ quần áo xộc xệch.
Không có ai đi vào tẩm điện để thắp nến, bóng đêm dần bao trùm khiến cho mọi thứ đều trở nên tăm tối.
Còng tay bằng sắt nặng nề khóa chặt lấy cổ tay, cảm giác lạnh lẽo và đau đớn cùng xâm nhập vào trong xương tủy, chỉ cần hơi cử động sẽ phát ra những tiếng kêu leng keng.
Hạ Tử Dụ mở mắt ra một cách mệt mỏi, hoặc là nói...!chiều nay tên Tần Kiến Tự ấy đã giày vò y cạn kiệt hết sức lực rồi, y buộc phải cắn chặt vật ấy thêm một chút nữa, tránh cho mình càng thêm chật vật.
Thế là Hạ Tử Dụ tách đùi ra rồi quỳ xuống, đầu gối chạm xuống đất.
- --
Không biết bao lâu đã trôi qua, cửa điện lại bật mở và phát ra tiếng kẽo kẹt.
Vành tai y hơi nhúc nhích, y nghe thấy tiếng bước chân của Tần Kiến Tự.
Thằng cha ấy quay về rồi.
"Xem ra bệ hạ rất nghe lời thần," Nến được thắp lên và tỏa ra ánh sáng hiu hắt.
Tần Kiến Tự đến gần, hơi cúi người xuống nhìn phía sau Hạ Tử Dụ, khiến cho y cảm thấy vô cùng nhục nhã, "Bệ hạ đã nhớ ra gì chưa?"
"Ái khanh muốn trẫm nhớ ra điều gì?" Hạ Tử Dụ cười giễu cợt hắn, "Trẫm còn tưởng mình có quan hệ thân mật với ngươi, bây giờ xem ra cũng chỉ là món đồ chơi để ngươi tùy ý chơi đùa mà thôi."
"Đúng vậy, bệ hạ mặc cho thần chơi đùa." Tần Kiến Tự cụng trán với y, chậm rãi thở một hơi dài.
Mấy ngày nay hắn hơi sốt ruột.
Nếu khi một người mất đi ký ức, y quên đi tất cả những tình cảm trước kia, vậy thì không biết quan hệ giữa Hạ Tử Dụ và hắn phải mỏng manh đến nhường nào.
Thực ra thì hắn nên nhẫn nại chờ đợi.
Xích Hạ Tử Dụ mấy ngày, y ắt sẽ nhớ ra tất cả, nhưng hắn không nhịn được.
"Trước kia bệ hạ cam tâm tình nguyện mặc cho thần chơi đùa."
"Không thể nào."
"Hạ Tử Dụ."
Hạ Tử Dụ ngước mắt lên, dường như y chưa bao giờ được người khác gọi như vậy nhưng lại cảm thấy hơi quen thuộc.
Tần Kiến Tự sờ tay xuống dưới rồi vuốt ve vùng lưng eo nhỏ nhắn của y.
Trên mông Hạ Tử Dụ vẫn còn sót lại vết bàn tay của Tần Kiến Tự, nó hơi sưng tấy đỏ ửng lên.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve, nơi đó hơi ướt.
Hắn nhìn vào mắt Hạ Tử Dụ, con ngươi hắn hơi tối lại.
Xuống tay hơi nặng rồi, đó là lỗi của hắn.
"Hạ Tử Dụ, người trêu chọc bản vương trước tiên chính là em đấy."
Hai người nhìn vào mắt nhau, trong mắt đều phản chiếu ảnh ngược của ánh nến và bóng hình của nhau.
Ngọn nến trong tay nhỏ giọt sáp xuống tay Tần Kiến Tự, hình như hắn không cảm thấy đau.
Hạ Tử Dụ nhìn hắn đầy lạnh nhạt rồi quay đầu đi.
"Ngọn nến này khiến trẫm thấy chói mắt, buông nó ra đi."
Dường như Tần Kiến Tự đã cười, hắn vẫn cầm ngọn nến trong tay, "Chỉ thấy chói mắt thôi sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì thần phải tiếp tục cầm nó."
Hai tay Hạ Tử Dụ bị treo lên, y nắm chặt bàn tay lại.
Đôi môi y bị hắn ép mở ra, xích sắt lại bắt đầu phát ra tiếng kêu.
Hơi thở của Hạ Tử Dụ trở nên đầy gấp gáp, y bị hắn hôn cắn trong bóng tối.
Tần Kiến Tự di chuyển xuống dưới, liếm cắn yết hầu y, bàn tay bao phủ rồi xoa nắn.
Cuối cùng Hạ Tử Dụ ngửa cổ lên, nói một cách khó nhọc:
"Bỏ nó ra...!Trẫm bảo ngươi bỏ nó ra..."
"Bỏ cái gì?"
"....Nến."
Tần Kiến Tự mỉm cười, bệ hạ của hắn đúng là dễ mềm lòng.
Ngọn nến đã dập tắt, tẩm cung mất đi nguồn sáng.
Tiếng xích sắt loạch xoạch vang lên trong bóng đêm, không nhìn thấy những triền miên dây dưa đầy nóng bỏng.
Cuối cùng Tần Kiến Tự đứng lên, ngón tay luồn vào trong tóc Hạ Tử Dụ rồi ấn đầu của vị đế vương ấy xuống.
Ánh trăng chiếu vào hai bóng người mơ hồ phía sau bình phong, một đứng một quỳ.
Hạ Tử Dụ căng chặt cơ thể không chịu làm, lại bị Tần Kiến Tự nắm cằm.
"Hạ Tử Dụ," Tần Kiến Tự xoa đầu y, "Chỉ một lần thôi."
"Vậy ngày mai hãy thả trẫm..."
"E là không được."
Môi Hạ Tử Dụ khẽ run rẩy, "Ngươi muốn cầm tù trẫm đến khi nào?"
"Cho đến khi em nhớ ra ta, sẽ nhanh thôi mà." Tần Kiến Tự cúi xuống nhìn, ngón tay vuốt ve trán y.
Sáp nến đốt tay Tần Kiến Tự khiến tay hắn nổi lên vết bỏng, cảm giác sưng tấy dần lan ra nhưng Tần Kiến Tự không hề thấy đau, hắn chỉ để tâm đến Hạ Tử Dụ.
Hạ Tử Dụ run lên, không nói nên lời.
Trong bóng tối dần vang lên âm thanh liếm mút khe khẽ, có cả tiếng con mèo ở góc tường kêu meo meo.
Đế vương bị treo bằng xích sắt hoàn toàn cảm thấy nhục nhã, có một kế hoạch chậm rãi hình thành trong lòng y.
Nhưng rước tiên, y phải dốc hết sức để lấy lòng vị Nhiếp chính vương buồn vui thất thường này mới được.
Một lúc lâu sau, mây đen kéo đến che khuất ánh trăng, ngăn lại những tia sáng rải xuống mặt đất.
Trong bóng tối, cuối cùng Tần Kiến Tự mới thỏa mãn thở dài một hơi rồi buông Hạ Tử Dụ ra.
Còn Hạ Tử Dụ thì cúi đầu chậm rãi liếm môi, y giấu đi ánh mắt khuất nhục, "Có thể lấy thứ ở trong người trẫm ra không."
"Như bệ hạ mong muốn."
"Lạch cạch." Thứ đồ vật bằng ngọc nặng nề rơi xuống đất, nó đã ở bên trong gần sáu canh giờ nên hoàn toàn trở nên ẩm ướt và ấm nóng.
Hạ Tử Dụ khẽ rên rỉ đầy khó chịu, sau đó được Tần Kiến Tự tạm thời cởi xích và bế lên giường.
Tần Kiến Tự cúi xuống, ngón tay hắn vuốt ve những dấu vết trên khuôn mặt y.
- --
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Tần Kiến Tự tuần tra quân doanh, xử lý chính vụ xong thì sẽ tới tẩm điện của bệ hạ.
Sự đòi hỏi mang tính lăng nhục đã khiến Hạ Tử Dụ dần quen với sự tồn tại và lòng chiếm hữu của hắn.
Trên triều đình đều thì thầm bàn tán nói rằng Tần Kiến Tự kiềm chế thiên tử để điều khiển chư hầu, hắn đều bỏ ngoài tai.
Hình như Thái phó đã tập hợp vài trọng thần lại để bắt đầu hành động, hắn cũng mặc cho ông làm gì thì làm.
Mà ở cách tẩm cung không xa, dưới sự canh giữ nghiêm ngặt của ám vệ, có một đôi mắt đang lặng lẽ quan sát.
Đêm hôm ấy Cảnh Đoan đã lấy được cách giải độc từ tay Quốc sư như mong muốn.
Quốc sư nói rằng muốn giải độc của hắn thì cần một thứ tên là Nhị Sắc Hoa Đan, nhưng không biết thứ ấy ở nơi nào.
Rõ ràng là cả Nam Vũ chỉ có duy nhất một người sở hữu nó.
Năm xưa tiên đế đã lấy nó ra từ trong quốc khố rồi ban thưởng cho vị tướng quân