Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Mãi đến buổi chiều ngày hôm sau thì Hạ Tử Dụ mới tỉnh lại.
Y vẫn bị xích trên giường, vẫn bị trói không sót chỗ nào.
Cơ thể thì đã được lau rửa sạch sẽ, chỉ là khi thấy những dấu vết đầy sắc tình trên cơ thể trong gương thì y hơi không nỡ nhìn thẳng.
Y sai ám vệ dâng bữa trưa lên, còn muốn một con mèo Ô Vân Cái Tuyết [1], bảo là tẩm điện rất quạnh quẽ nên muốn tìm một con thú cưng đến để giết thời gian.
Sau khi ám vệ được cho phép thì làm theo ý Hạ Tử Dụ.
[1] Lưng đen bụng trắng.
"Bệ hạ còn cần gì không ạ?"
"Vài con cá khô."
Con mèo được bế lên không biết chuyện gì đang xảy ra, nó lười biếng nhảy đến bên chân Hạ Tử Dụ rồi nằm bất động, chỉ có cái đuôi là lắc đi lắc lại.
Hạ Tử Dụ chỉnh lại áo, bế nó lên rồi xoa đầu nó, "Nhóc con à, xin lỗi mày nhé."
"Meo."
Con mèo kêu lên đầu biếng nhác, lông mèo rất mượt mà.
Không biết nó là mèo của cung tỳ trong cung điện nào, lông trên lưng đen tuyền, còn lại tất cả những chỗ khác đều màu trắng.
Y nhón viên thuốc lên nhìn ngắm, cuối cùng vê lấy một ít nhét vào trong con cá khô, vừa xoa đầu con mèo vừa đút nó ăn cá.
Cái lưỡi ươn ướt của nó quét qua lòng bàn tay Hạ Tử Dụ, y hơi không đành lòng.
Mong sao viên thuốc này không có vấn đề gì.
Đợi đến khi con mèo ăn xong, y mới thả nó xuống đất rồi ngồi tựa vào cột giường để tính canh giờ.
Khoảng nửa chén trà sau, con mèo đang lim dim ngủ bỗng ngỏng dậy, nó kêu một tiếng thật dài với Hạ Tử Dụ rồi bắt đầu cào móng.
Nó nằm bò xuống đất như kiệt sức, tiếng rừ rừ trong cổ họng ngày càng nặng nề.
Hạ Tử Dụ đứng dậy, kéo lê dây xích đi xem.
Y ngồi xuống vuốt lông an ủi nó, ánh mắt tỏ ra vô cùng áy náy, "Cố gắng chịu đựng một chút nữa thôi, ngoan..."
"Meo..."
Hạ Tử Dụ nhìn đồng hồ nước, nghiến răng chờ đợi.
Một nén hương sau, tiếng kêu của con mèo dần nhỏ lại, nó khép mắt như đang ngủ.
Hạ Tử Dụ chọc chọc vào nó để đánh thức, lúc này con mèo mới tỉnh dậy một cách lười biếng, sau đó lùi lại mấy bước trong vô thức như thể đang sợ hãi Hạ Tử Dụ.
Hạ Tử Dụ đây cả đĩa cá khô tới trước mặt nó, dỗ thế nào con mèo nhỏ cũng không chịu ăn nữa.
Thuốc không có vấn đề, nó có tác dụng trong vòng một nén hương.
Hạ Tử Dụ nhìn ra ngoài cửa sổ, còn một khoảng thời gian ngắn nữa là đến giờ Tần Kiến Tự rời khỏi Quân Cơ Các.
Cuối cùng y đứng dậy rồi lấy chiếc bánh hấp trên bàn cắn mấy miếng, nhấp thêm hớp trà để uống viên thuốc vào bụng.
- --
Lúc Tần Kiến Tự quay về, hắn đang định đẩy cửa điện ra thì nghe bên trong có tiếng "bộp", đó là âm thanh của chén trà rơi xuống đất, kèm theo tiếng rên rỉ đầy nhẫn nhịn và tiếng kêu sợ hãi của một con mèo.
Tần Kiến Tự nhíu mày, đẩy cửa ra rồi xông vào, hắn nhìn thấy Hạ Tử Dụ chống tay lên bàn với khuôn mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Bệ hạ!"
Hắn đỡ lấy Hạ Tử Dụ, y đau đớn tới mức cả cơ thể như bị co giật, cố gắng nắm lấy tay Tần Kiến Tự.
Y cắn môi khiến nó rớm ra một chút máu, vừa định mở miệng thì đau đớn không nói nên lời.
Ký ức lại trở nên hỗn loạn, dường như y đang thấy lại cảnh mình cầm mảnh sứ tự cứa vào cổ tay.
Đúng là tác phong của y.
Tần Kiến Tự bế ngang y lên rồi đặt về giường, hắn nhìn Hạ Tử Dụ nắm chặt bàn tay, đau đớn tới mức co người lại.
Tần Kiến Tự kiềm chế cơn giận dữ rồi quát:
"Gọi Thái y! Mau cho gọi Thái y!"
"Tần...!Tần Kiến Tự..."
Quanh người Tần Kiến Tự như tỏa ra khí lạnh, hắn liếc nhìn nửa chiếc bánh hấp còn lại rồi lại nhìn Hạ Tử Dụ.
Dù cho tối hôm qua hắn đã nói với y rằng hãy tin tưởng hắn, nhưng y vẫn không hề tin.
Tần Kiến Tự biết điều đó, đoán được điều đó, thế nhưng khi chứng kiến cảnh này vẫn như bị ai đó đánh mạnh vào ngực, cảm giác đau đớn dần lan tỏa.
Thái y vội vàng đi vào bắt mạch cho Hạ Tử Dụ, lúc ngẩng đầu lên nhìn Tần Kiến Tự thì hơi do dự.
Tần Kiến Tự đạp Thái y một phát khiến ông ngã xuống đất, "Nói."
"Vương...!Vương gia, không biết được loại độc này có độc tính gì, bệ hạ cắn chặt răng nên cũng khó mà ép nôn ra.
Việc này, việc này..."
Tần Kiến Tự lập tức đè Hạ Tử Dụ xuống mép giường rồi nắm cằm y, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo, "Nhổ ra Hạ Tử Dụ, đừng ép bản vương phải tháo khớp cằm của em!"
"Ha..."
"Hạ Tử Dụ!"
Gân trên trán Hạ Tử Dụ nảy lên, đầu đổ mồ hôi lạnh.
Y mở miệng nhưng không nôn ra thứ gì, chỉ siết chặt bàn tay.
Tần Kiến Tự đè xuống chặt hơn, hắn liếc nhìn một vị Thái y trong số những người đang đứng.
Vị Thái y đó thấy vậy thì vội vàng cất tiếng: "Vương gia, Nhị Sắc Hoa Đan! Trong phủ có Nhị Sắc Hoa Đan có thể giải bách độc, có lẽ sẽ cứu được tính mạng của bệ hạ."
Tần Kiến Tự lập tức nhìn sang ám vệ, "Còn không mau đi lấy!"
"Vâng."
Ám vệ vội vã rời đi.
Cứ như thể có từng nhát búa nặng nề nện xuống cơ thể, khiến cho lục phủ ngũ tạng của Hạ Tử Dụ đều co giật vặn xoắn đầy đau đớn.
Y gần như không thở nổi, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Tần Kiến Tự, y cố gắng nắm chặt bàn tay hắn.
Bàn tay ấy gạt tay Hạ Tử Dụ ra, "Hạ Tử Dụ, bản vương nên để cho em đau đến chết mới chừa."
Hạ Tử Dụ lại vùng vẫy, cứ như thể phải bắt được bàn tay ấy thì tất cả mọi sự đau đớn mới tan biến.
Bàn tay ấy hơi khựng lại, cuối cùng vẫn đưa ra để y nắm lấy, mặc cho móng