Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Ngày tiếp theo, sau khi Tần Kiến Tự quay trở về từ buổi lâm triều sớm thì đã cùng phân tích tình hình với Hạ Tử Dụ.
Nếu hai người bọn họ đã muốn phát triển chính sách mới, diệt trừ tệ nạn, vậy thì đầu tiên phải hợp tác với nhau để diễn một vở kịch đã.
Tần Kiến Tự mân mê chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, "Thuật đế vương chẳng qua chỉ là cân bằng triều đình, cải cách lần này sẽ có người cấp tiến, cũng sẽ có người bàn lùi.
Thần sắm vai phản diện, bệ hạ sẽ là vai chính diện.
Bọn họ nghĩ rằng ủng hộ bệ hạ chấp chính là có thể đối phó với thần, bệ hạ chỉ cần chèn ép một mình thần, sau đó tiến hành phát triển chính sách mới."
Giống như Tần Huệ Văn Vương cho ngũ mã phanh thây Thương Ưởng, sau đó vẫn dùng những chính sách cải cách của Thương Ưởng để trị quốc.
Đạo lý đều như nhau, Tần Kiến Tự tình nguyện trở thành thanh đao trong tay Hạ Tử Dụ.
[1]
[1] Tần Huệ Văn công ra lệnh đem Thương Ưởng ngũ mã phanh thây, rồi giết sạch cả gia tộc.
Mặc dù vậy, ông vẫn tiếp tục các cải cách do cha mình và Thương Ưởng thiết lập.
Hắn muốn Hạ Tử Dụ trở thành mối liên kết của việc cải cách chính trị này, khiến những đại thần phản đối Tần Kiến Tự trong triều phải ra sức ủng hộ Hạ Tử Dụ chấp chính, như vậy thì cải cách mới có thể nhanh chóng được tiến hành mà không xảy ra quá nhiều sai sót.
"Đây là kế hoạch ban đầu của ngài?" Hạ Tử Dụ đặt quân cờ xuống, nhìn chăm chú vào Tần Kiến Tự.
"Phải."
"Nhưng như vậy thì ngài sẽ mang tiếng xấu..."
Tần Kiến Tự ung dung đáp: "Ngàn thu về sau, sử sách ắt sẽ hiểu được thôi."
Hạ Tử Dụ cầm quân cờ trắng trên tay và ngồi chơi cờ ở đối diện với hắn.
Y không nhịn được mà bật cười, đúng là tác phong của hắn.
Ngoài trời tuyết bay, trong phòng chỉ có hai người chơi cờ với nhau.
Cờ trắng của Hạ Tử Dụ vững vàng tiến công, còn cờ đen thì dần lùi bước nhượng bộ, chắp tay nghênh đón, tình nguyện bước vào lồng giam.
- --
Buổi chiều, tại một trạch viện được thuê từ lâu nhưng không có người ở, nay bỗng trở nên nhộn nhịp.
Đầu tiên là có nô bộc đến quét tước lau dọn, bưng lò sưởi đi vào, sau đó có vài vị khách không mời nối gót nhau kéo đến.
Người đi đầu tháo mũ che mặt xuống, khẽ phủi hết những bông tuyết đọng trên người rồi bước vào thư phòng.
Người đó đóng chiếc ô giấy dầu rồi đặt ở cạnh tường.
Nhìn bầu trời đầy tuyết bên ngoài, người đó vừa cười vừa vuốt râu: "Năm nay tuyết rơi dày quá, tuyết lành báo trước một năm được mùa đấy."
"Thái phó."
Bên bàn đọc sách, Hạ Tử Dụ đứng dậy chào đón ông.
"Bệ hạ đã có lệnh, lão thần đương nhiên phải tuân theo." Thái phó chắp tay nói, sau khi vượt qua cơn bạo bệnh, ông được Thái y chăm sóc kỹ càng nên thân thể ngày càng khỏe mạnh, bây giờ trái lại trông quắc thước hơn nhiều, "Không biết còn ở cùng bệ hạ được mấy mùa đông nữa.
Tuyết ở kinh thành cứ mỗi năm lại ít đi vài đợt."
Hạ Tử Dụ biết Thái phó trì hoãn việc cáo lão về quê là vì mình, trong lòng y cảm thấy hơi tội lỗi.
"Bệ hạ à," Ông vỗ vào tay Hạ Tử Dụ, "Cứ mạnh dạn làm theo những gì trái tim ngài mách bảo.
Chỉ cần lão thần vẫn còn hơi thở, lão thần luôn đứng ở sau lưng ngài."
Hạ Tử Dụ nghe vậy thì hơi ngẩn ngơ, "Trẫm có tài đức gì mà được Thái phó xem trọng thế này."
"Bệ hạ chớ nên tự ti." Thái phó khẽ phẩy tay, dẫn y đến sương phòng ở bên cạnh.
Trịnh Đình Chi và Lâm Tiểu Hầu gia cũng theo nhau đi vào, còn có một vài đại thần tam phẩm trở lên ở trong triều.
Sau khi mọi người tề tựu đông đủ, thư phòng rộng lớn bỗng trở nên chật hẹp.
Mọi người đều đến đây vì lời mời của Thái phó, không ai biết vị đế vương ốm yếu liệt giường trong lời đồn đang ở căn phòng bên cạnh.
Nước trà mới đun trên bàn đúng lúc sôi sùng sục.
Thái phó quay lại nhìn lướt tất cả mọi người, sau đó khom lưng hành lễ.
"Thái phó đứng lên đi, ngài cho mời mọi người đến là có chuyện gì?" Vài người vội vã đỡ lấy Thái phó.
"Chư vị đại nhân đều biết rằng..." Thái phó chậm rãi ngẩng đầu lên, "Bây giờ triều đình đang ở trong tình trạng như thế nào, Nhiếp chính vương khống chế triều đình, coi thường thiên tử.
Bây giờ hắn ta gây náo loạn triều đình vì chính sách cải cách mới."
Mọi người ngẩn ra, "Sao Thái phó lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?"
"...Kẻ hèn này muốn hỏi một câu," Thái phó nhìn tất cả, "Chư vị đại nhân có tin phục chính sách mới không?"
Đã làm quan đến tuổi này ai mà chẳng có vài mẫu ruộng đứng tên mình, bổng lộc mà triều đình phát cho đương nhiên không đủ để nuôi sống cả một gia tộc lớn, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến họ phản đối cải cách.
Bây giờ Thái phó hỏi như vậy, mọi người đều quay ra nhìn nhau, đại khái cũng hiểu được lý do mà Thái phó gọi họ đến đây.
Hóa ra là vì phản đối cải cách, muốn ngáng chân Nhiếp chính vương.
"Mấy ngày trước Sở thống lĩnh đã bí mật đột nhập vào tẩm điện," Thái phó chắp tay nói: "Thế là ta mới biết, bệ hạ không hề bị bệnh liệt giường như lời Nhiếp chính vương nói, mà ngài đang Tiềm Long Tại Uyên." [2]
[2] Từ quẻ Càn trong Kinh Dịch, người quân tử chờ thời cơ để hành động, phải biết tự bảo vệ mình, không được manh động.
Đại ý là đời người có lúc khổ lúc sướng, khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì cũng đừng lạc lối, mà phải từng giây từng phút làm tốt công tác chuẩn bị.
Ở đây ý Thái phó là Hạ Tử Dụ đang rơi hoàn cảnh bị giam cầm.
Mọi người lập tức kinh hãi, "Ngài nói là bệ hạ..."
"Đúng vậy." Thái phó khẽ gật đầu.
"Cả triều đình và dân chúng đều bàn tán xôn xao, ta đã đoán là tên Tần Kiến Tự kia không có cái gan đó.
Thế mà lại là sự thật."
"Tần Kiến Tự đúng là gan cùng mình!" Binh bộ Thượng thư phất tay áo đầy phẫn nộ, "Dám cầm tù bệ hạ, uổng thay tiên đế đã trăng trối trước lúc lâm chung rằng muốn hắn phò tá tân đế, lại còn cho hắn làm Thân vương khác họ vua duy nhất!"
"Bảo sao mà dạo này hắn ta lại ngông cuồng đến vậy, hóa ra là đã nắm được đằng chuôi."
"Bây giờ phải làm sao đây, lẽ nào hắn ta thật sự có ý đồ mưu phản..."
"Chư vị, chư vị đại nhân," Sở Phi ôm quyền nói: "Hiện giờ chính sách mới gây khó khăn cho chúng ta đều là do Nhiếp chính vương quá chuyên chế tàn bạo.
Nhưng bệ hạ ở trong tẩm điện chắc gì đã ủng hộ chính sách mới."
Mọi người đều im bặt, quay ra nhìn nhau, "Ý của Sở thống lĩnh là..."
"Nếu chúng ta tranh thủ thời cơ này để cứu bệ hạ ra ngoài, sau đó phù trợ ngài tự mình chấp chính, há chẳng phải có thể giải quyết dễ dàng việc cải cách hay sao?" Lâm Tiểu Hầu gia cười nói: "Tần Kiến Tự có bản lĩnh to lớn đến đâu thì cũng không địch nổi hai chữ chính thống.
Có rất nhiều quan tam phẩm trở lên ở trong triều, chúng ta đều mặc quan phục đỏ rồi vào cung, cùng nhau chèn ép Nhiếp chính vương, chẳng lẽ hắn lại không thả người?"
"Nói rất đúng." Trịnh Đình Chi gật đầu nói.
"Chuyện này...!cũng xem như là một cách." Một quan đại thần không nhịn được lên tiếng, "Vừa gìn giữ được dòng dõi hoàng thất chính thống, vừa giải quyết việc cải cách.
Có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim."
"Có lẽ thuyết phục bệ hạ cũng dễ thôi, lúc trước Nhiếp chính vương kiềm chế bệ hạ với cái cớ nhiếp chính, nhưng nay chúng ta chỉ cần dâng sớ nói rằng muốn bệ hạ tự mình chấp chính, như vậy thì Tần Kiến Tự sẽ không thể tiến hành cải cách được nữa."
"Nhưng chỉ với sức của chúng ta thì e là việc tạo áp lực này..."
Mọi người đều biết bệ hạ bị Nhiếp chính vương cầm tù, hiện giờ đang Tiềm Long Tại Uyên, nếu tranh thủ thời cơ này để thể hiện lòng trung thành, ít nhất cũng gặt hái được cái công lao tòng vua, cũng có thể được lưu danh trên những trang sử sau này.
"Lúc trước bệ hạ đã biếm chức tại hạ ra khỏi kinh thành và