Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Trên thao trường, tất cả mọi đứng vây quanh, chẳng ai biết Chu Lãng đã phạm tội gì.
Từng nhát gậy nặng trịch đập xuống lưng, Chu Lãng quỳ thẳng người, bị đánh đến nỗi toàn thân run cầm cập và phát ra những tiếng kêu nhẫn nhịn.
Thế nhưng hắn vẫn không chịu gục xuống, vết máu rất chói mắt dần hiện lên dưới lớp vải áo lính.
Có mấy phó tướng quan hệ tốt với Chu Lãng đã đứng ra xin tha cho hắn.
"Không biết Chu Lãng đã phạm phải tội gì, mong điện hạ nương tay."
"Từ trước đến nay Chu Tướng quân chưa từng phạm phải sai lầm, nay điện hạ trách phạt thế này, e là hơi không công bằng..."
"Điện hạ, nếu đánh tiếp thì hắn sẽ không chịu nổi nữa đâu!"
Lưu Át ngồi trên cao nhìn xuống với ánh mắt hờ hững, y nhìn chằm chằm vào Chu Lãng.
Đánh chết thì càng tốt, y cần gì phải nương tay.
Dù gì cũng quen biết nhau nhiều năm rồi, cho đến tận hôm nay y mới biết Chu Lãng là loại người như thế.
Nhớ lại những ngày tháng lánh nạn ở chung một mái nhà, nhớ lại khi y ăn nhầm quả độc, Chu Lãng đã giải quyết thay y.
Bây giờ hồi tưởng lại từng việc một, dấu vết thể hiện ở khắp mọi nơi.
Trên thế gian này làm gì có ai đào tim đào phổi đối xử với người khác tốt đến như vậy, chẳng qua là có mục đích cả thôi.
Hắn thèm muốn cơ thể y.
Ngón tay y nắm chặt tách trà, nó vỡ tan tành, mảnh sứ cứa vào lòng ngón tay khiến giọt máu chảy xuống.
Lưu Át không hề để ý.
Chu Lãng nhìn thấy, ánh mắt lập tức đông cứng lại.
Hình phạt một trăm gậy đã xong, Chu Lãng gần như ngất lịm đi rồi.
Dưới người hắn là một vũng máu, còn trên người thì không còn phân biệt được đâu là áo, đâu là máu nữa.
Lưu Át đứng dậy phẩy tay, hai tên thổ binh chịu trách nhiệm xử phạt lùi xuống.
Y chậm rãi đi tới trước mặt Chu Lãng, cúi xuống nắm cằm hắn bằng bàn tay bị thương, sau đó nhấc mạnh lên.
"Điện hạ."
"Hôm nay không giết ngươi là vì nể tình ngươi đã xả thân bảo vệ cô lúc trước," Lưu Át nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ một: "Nhưng từ nay về sau, phàm là nơi cô nhìn thấy, ngươi không được phép xuất hiện."
"Điện hạ..." Chu Lãng chịu hình phạt nặng vẫn không có phản ứng gì, nhưng bây giờ hắn lại nắm chặt lấy vạt áo của Lưu Át mà cầu xin, "Xin điện hạ hãy cho phép ti chức được ở lại trong quân đội, ti chức tuyệt nhiên không làm phiền điện hạ...!Xin điện hạ cho phép!"
Lưu Át giật mạnh vạt áo lại, đi ra ngoài một cách ngạo mạn.
Người đứng xem xung quanh dần giải tán.
"Đuổi hắn đi."
- --
Mọi chuyện đã kết thúc.
Từ đó về sau Lưu Át không gặp lại Chu Lãng, chỉ là mỗi khi nửa đêm nằm mộng, dường như có hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, những lúc như thế y sẽ giật mình tỉnh giấc.
Y còn mơ hồ nhớ về dáng vẻ chật vật của mình ở bên dưới Chu Lãng, nhớ rằng mình đã bò ra khỏi giường, lại bị người đó kéo cổ chân để lôi về.
Đôi tay bảo vệ y suốt bao nhiêu năm cũng đã ôm chặt lấy y trong lòng để thỏa thích lăng nhục.
Đáng ra y phải hận Chu Lãng, thế nhưng cũng nhờ chuyện này mà y nhớ lại được rất nhiều thứ mình đã lãng quên.
Còn nhớ mùa đông năm ấy, một trận tuyết lớn đã đổ xuống hoàng cung của Đại Trịnh.
Khi ấy y vẫn còn nhỏ tuổi, thường xuyên lẻn vào lãnh cung để chơi đùa với thằng nhóc em trai ruột thịt không thể lộ mặt, cũng bởi vậy mà y biết được rất nhiều bí mật trong cung.
Có vị Vương Mỹ nhân nọ không chịu được cô đơn nên lén lút đem lòng yêu thích một tên thị vệ.
Nghe nói hai người đó thường lén hò hẹn ở Mai Tuyền Cung, y và em trai nổi hứng đi bắt gian.
Nửa đêm trốn trong Mai Tuyền Cung, hai người đụng phải Chu Lãng - hắn đến để ngăn cản đồng nghiệp.
Đêm hôm ấy, những ngọn đuốc lửa rực cháy kéo dài khắp cung đạo tối tăm, âm thanh lạch xạch của áo giáp dần bao vây lấy Mai Tuyền Cung.
Tên thị vệ thật sự dan díu với Vương Mỹ nhân đã trèo cửa sổ chạy trốn, chỉ để lại Chu Lãng khó xử không biết phải làm sao.
Vương Mỹ nhân một mực nói rằng người tư thông với ả ta chính là Chu Lãng, phụ hoàng nổi trận lôi đình, muốn hạ chiếu chỉ xử tử hắn.
"Đợi đã!" Y vội vã chạy ra khỏi hòn non bộ, đứng dang tay trước mặt Chu Lãng, "Phụ hoàng không được bắt sai người, tên thị vệ này vô tội!"
Tiểu Lưu Át quay lại rồi ngẩng đầu lên nhìn Chu Lãng cao lớn, ánh mắt như muốn nói hãy yên tâm đi.
Từ đó về sau, mỗi lần y ra khỏi cổng Đông Cung thì đều nhìn thấy bóng dáng của Chu Lãng đang lặng lẽ đứng đằng xa.
"Ngươi là ai?" Cho đến một hôm, Tiểu Lưu Át trốn tránh người hầu, chống nạnh đứng trước mặt Chu Lãng rồi phồng má lên, "Sao cứ luôn đứng trước cổng cung của cô? Nếu ngươi không chịu trả lời, cô sẽ phạt ngươi thật nặng đấy!"
"Thuộc hạ là Chu Lãng," Chu Lãng cúi người hành lễ, "Ngài đã cứu thuộc hạ, ngài quên rồi sao?"
"Ồ, Chu Lãng." Tiểu Lưu Át xoa cằm, "Lần sau cô chắc chắn sẽ nhớ kỹ ngươi."
Có những lúc tâm trạng tốt, y sẽ thưởng phần bánh còn thừa cho Chu Lãng, Chu Lãng sẽ nghiêm túc lấy vải gói lại rồi cất vào trong ngực.
Chu Lãng kể cho y nghe rất nhiều món ăn ngon của dân gian, có bánh bao chiên và cả bánh hấp.
Mỗi lần y trốn học thì đều nhìn thấy Chu Lãng đang đứng dưới gốc cây.
Chu Lãng bế y lên bờ tường thấp, giúp