Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Người phía sau nghe thấy câu trả lời, dường như đã biến thành một con chó điên.
Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, Lưu Át không đứng vững được nữa, được người đó bế lên bàn.
Đôi chân gác lên khuỷu tay, hắn cúi xuống hôn mang theo mùi mồ hôi.
Lúc này thì hắn chẳng quan tâm đến thể thống hay sạch sẽ gì nữa, ngọn lửa cháy lách tách, thấp thoáng thấy bóng dáng hai người đang chìm trong nóng bỏng và dữ dội.
Lưu Át bỗng dưng nghĩ thật là hoang đường, điều này là không nên, nhưng hiện giờ y đang chìm trong cơn sóng dữ, tiến thoái lưỡng nan.
"Điện hạ thích như thế này không?"
"..."
"Thích không?"
Lưu Át ngửa cổ rên rỉ, tự cắn vào môi.
Không biết trôi qua bao lâu, lúc này Chu Lãng mới rút ra, múc nước giếng lên lau rửa cho y.
Lưu Át ngồi tựa vào bàn một cách chật vật, tay vẫn nắm chặt lấy quần.
Y nuốt nước bọt đầy khó khăn, cổ họng vừa khô vừa rát.
Chu Lãng băng bó lại vết thương trên người, nhìn y đầy chăm chú.
"Điện hạ, dường như ngài thích được ti chức đối xử như vậy."
Lưu Át nhìn chằm chằm vào thùng nước, không đáp lời.
"Điện hạ từ nhỏ đã được cưng chiều và bảo vệ, chắc hẳn chưa bao giờ bị đối xử như thế này." Chu Lãng quỳ một chân trước mặt y, nâng tay y lên rồi hôn một cái, sau đó bị hất ra một cách lạnh nhạt.
"Cô khát rồi."
"Sắp tới cuối năm rồi, mong điện hạ cho phép ti chức được về quân doanh làm hộ vệ," Giọng của Chu Lãng rất khẽ, "Tết Nguyên Tiêu những năm trước, ti chức vẫn luôn ở bên điện hạ."
Lúc này Lưu Át mới nhìn vào hắn.
"Những năm trước? Chẳng qua cũng chỉ có vài năm mà thôi."
"Những năm bị chuyển đến hành cung, cứ mỗi Mười lăm tháng Giêng, ti chức đều đổi ca với người khác để đến thăm điện hạ."
Tết Nguyên Tiêu, thắp đèn chúc phúc, truyền tình đạt ý.
Nhưng y sao có thể dung túng cho tâm ý của một tên thị vệ được.
Lưu Át đá đổ thùng nước, nhìn Chu Lãng, "Ngươi ra suốt múc nước đi."
Y nhìn Chu Lãng đứng lên đi ra ngoài.
Một lát sau, một người cao ngạo như Lưu Át - thế mà lại che che đậy đậy vạt áo trên cổ, chậm rãi đứng lên rồi cởi chiếc dây thừng buộc ngựa ở bên ngoài.
Tiếng vó ngựa vang lên, đến khi Chu Lãng trở về, Lưu Át đã không còn bóng dáng.
Y không nhắc tới việc cho phép Chu Lãng về quân doanh, cũng không nói gì thêm mà cứ thế đi thẳng.
Dường như đó chỉ là một đêm tình duyên ngắn ngủi, tất cả sẽ quay về trạng thái ban sơ khi trời sáng.
Chu Lãng đứng tại chỗ đầy hụt hẫng, nước múc về bị hắt vào đống lửa khiến nó tắt ngúm.
Đường còn dài, sẽ luôn có cơ hội được gặp điện hạ, được đi theo bên cạnh ngài.
- --
Quân đội của Hạ Khải Lục đã chạm trán với phản quân của Lý Nga ở bờ Bắc sông Dần.
Về chuyện sai sát thủ đi ám sát Lưu Át, hắn ta không nói gì cả.
Sau đó Lưu Át không gặp lại Chu Lãng nữa, hoặc là nói...!không kịp gặp lại.
Bởi vì không lâu sau đó, Lưu Át đã bị Lý Nga bắt làm tù binh, không còn mạng để trở về.
Ít nhất thì trong ký ức của Hạ Tử Dụ, mọi chuyện là như vậy.
Chu Lãng và Tần Kiến Tự có quá nhiều điểm giống nhau, ví dụ như sự hung dữ tàn nhẫn ở trên giường.
Mà Tần Kiến Tự còn là Quỷ Vương đầu thai lịch kiếp, Hạ Tử Dụ thầm nghĩ chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra khi y chết đi, nhưng y không nhớ ra được.
Y đã bị chôn chân bên cầu Nại Hà mấy trăm năm trong cơn mơ màng, mấy trăm năm sau vẫn là Sở Giang Vương thả y ra.
Lúc ấy y nghĩ rằng đó là do Sở Giang Vương có lòng nhân hậu, xót thương một đám cô hồn dã quỷ chịu khổ chịu cực bên cầu Nại Hà.
Nhưng mà bây giờ thì y đã biết, lòng xót thương của Sở Giang Vương có lẽ chỉ dành cho một mình y mà thôi.
- --
Sau khi Vương Hiếu Kế được đưa vào cung thì Thái y đã chăm sóc rất cẩn thận, giúp ông vượt qua những ngày tháng cuối cùng.
Cỗ xe ngựa dừng lại trước cổng Nhiếp chính vương phủ, Hạ Tử Dụ đang định xuống khỏi xe, một bàn tay đưa vào trong rèm cửa.
Y ngước mắt lên nhìn, đối diện với ánh mắt của Tần Kiến Tự.
Y cứ có cảm giác rằng: rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng không biết vì sao mà y lại thích Tần Kiến Tự hơn là Chu Lãng hay Sở Giang Vương.
Hạ Tử Dụ nắm tay hắn xuống xe, ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay hắn.
"Lâu rồi không gặp."
"Bệ hạ thật là hay quên, tối hôm qua vừa gặp thần mà?" Tần Kiến Tự nhìn Hạ Tử Dụ, vuốt ve tay y, "Có lò sưởi cầm tay, sao vẫn còn lạnh thế này."
"Cửa sổ xe lọt gió." Hạ Tử Dụ đi vào bên trong, quay đầu nhìn Tần Kiến Tự, "Hôm nay trẫm ăn ở chỗ ngài."
"Được."
Lúc này Hạ Tử Dụ mới yên tâm bước vào trong cổng vương phủ, cởi áo khoác ngoài ra.
Tần Kiến Tự đứng phía sau nhìn y rất lâu, rốt cuộc cũng đi theo.
Vương phu vẫn giống lúc trước, tiếng pháo nổ lạch tạch ở bên ngoài rất náo nhiệt, cứ như tách biệt hẳn với bên trong phủ.
Nơi đây vẫn yên lặng tĩnh mịch như cũ.
Cũng đúng, Hạ Tử Dụ thầm nghĩ, thời điểm năm hết tết đến là để người trong gia đình sum vầy chung vui, nhưng Tần Kiến Tự không có người thân, đương nhiên là hắn không chú trọng những thứ ấy.
Tính đi tính lại, y nợ Tần Kiến Tự thật là nhiều, cả kiếp trước và kiếp này đều vậy.
Không biết vì sao mà Hạ Tử Dụ lại nhớ về lúc Chu Lãng bị Lưu Át từ chối việc cùng đón tết Nguyên Tiêu, y quay đầu lại sai người hầu đi chuẩn bị.
"Đèn lồng