Dương Từ liếc nhìn cái gọi là bằng chứng của họ, nhìn họ hệt như một trò đùa mà nói: "Ngươi nói nhiều người đã nhìn thấy rồi, vậy nói cho ta biết ai đã nhìn thấy rồi, lại nói khi nào và ở đâu đã nhìn thấy? Còn có bằng chứng trong miệng của ngươi, cho dù là quần áo của ta thì làm sao, ai biết được có phải là ngươi trộm hay không, sau đó cố ý dùng nó để hãm hại ta?"
Mọi người nghe vậy không khỏi liếc nhau, đúng rồi, cứ nói nhiều người nhìn thấy, vậy ai là người tận mắt nhìn thấy? Còn có vấn đề quần áo của Dương Từ, ai đã cố tình lấy trộm quần áo ném ở bên ngoài, trước đó không ai nghĩ nhiều nhưng bây giờ nghĩ lại nó lại lộ đầy sơ hở.
Thấy họ nhìn nhau như vậy, Dương Từ ngáp lớn và nhìn chằm chằm vào Tống Hầu Duyệt "Nói đi, rốt cuộc là ai đã nhìn thấy, đứng ra làm chứng cho ta xem thử coi!"
Tống Hầu Duyệt theo bản năng mà nhìn Vương Thu Nghiên, nhưng thấy rằng Vương Thu Nghiên đang chen chúc trong đám đông và không di chuyển, vì vậy hắn không còn cách nào khác là phải đứng ra khỏi đám đông trước.
Ngoài Tống Hầu Duyệt chủ động đứng ra, còn có một nam thanh niên trí thức khác cũng bị đẩy ra ngoài.
Đối phương vốn là không muốn đi ra, nhưng bởi vì trước đó hắn lớn tiếng nhất, không chỉ hơn một lần nói rằng hắn cùng Tống Hầu Duyệt nhìn thấy, cho nên mới bị đẩy ra ngoài.
Thấy vậy, Dương Từ cười lạnh, há miệng liếm cái răng nanh bên trái, lảo đảo nhìn chằm chằm hai người bọn họ, "Yo, thật đúng là nhiều người nha."
Tống Hầu Duyệt nghe vậy liền tức giận, nháy mắt với Trần Túc Thần trong đám đông, hy vọng rằng Trần Túc Thần cũng sẽ đứng ra làm chứng chống lại Dương Từ.
Mặc dù Trần Túc Thần không đi theo họ, nhưng trong việc đổ lỗi cho Dương Từ lần này đối phương cũng có một phần.
Nhưng không biết vì sao, kẻ chủ mưu là Vương Thu Nghiên đột nhiên im lặng, ngay cả Trần Túc Thần, người đưa ra ý kiến này cũng im bặt.
Thấy vậy, Tống Hầu Duyệt trong lòng có dự cảm không lành, chỉ là không đợi hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Trần Túc Thần trong đám đông, hắn lại nghe thấy giọng nói của Dương Từ kéo dài.
"Nếu đã có nhân chứng rồi, vậy bây giờ các ngươi nói xem, khi nào ở đâu đã nhìn thấy ta? Làm sao có thể xác định được ta và đồng chí Tạ có quan hệ khác?"
Hứa Văn Lịch nghe thấy những lời đó liền liếc nhìn Dương Từ, hắn không hiểu những thanh niên trí thức đó đều im lặng rồi, tại sao bản thân Dương Từ lại chủ động tích cực như vậy? Hắn không khỏi lo lắng kéo Dương Từ lại, nhưng đã thấy Dương Từ bình tĩnh vỗ vai hắn.
Khóe miệng của Tống Hầu Duyệt giật giật, bởi vì hắn bị dáng vẻ của Dương Từ làm cho tức giận.
Hiện tại bọn họ đều đã ồn ào đến mức này rồi, nói quên cũng không được, hắn chỉ có thể ngửa cổ nói: "Khoảng chín giờ tối hôm nay, khi chúng ta ra ngoài đi dạo sau bữa tối, thì đúng lúc nhìn thấy ngươi đi vào chuồng bò.
Lúc đó bọn ta cảm thấy rất kỳ quái, không khỏi đi theo sau nhìn một chút, sau đó liền thấy ngươi cùng họ Tạ kia cư xử thân mật..."
Hứa Văn Lịch nghe vậy đã bật cười, mỉa mai nói: "Tri Thanh Điểm cách chuồng bò xa như vậy, các ngươi đi dạo cũng xa thiệt nha."
Khi những người khác nghe thấy điều này, bọn họ càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Mặc dù nhiệm vụ của những thanh niên trí thức tương đối nhẹ nhàng, nhưng mấy ngày nay bọn họ đang gấp rút thu hoạch lúa thóc, cho dù nhẹ đến đâu cũng sẽ không quá dễ dàng.
Ngoài ra, Tri Thanh Điểm có một quy tắc, thông thường sau chín giờ sẽ khóa cửa.
Vào các ngày bình thường, Tống Hầu Duyệt là người đi ngủ sớm nhất, trước khi đi ngủ hắn sẽ khóa sân lại.
Nhưng đêm nay lại là một ngoại lệ, làm sao có thể trùng hợp như vậy hắn đi ra ngoài lại gặp được chuyện này? Bây giờ không chỉ những người trong đại đội cảm thấy lạ, mà những người trong nhóm thanh niên trí thức cũng thấy lạ.
Hai người Tống Hầu Duyệt bị nhìn đến sợ hãi trong lòng, họ hối hận vì trước đó khi Dương Từ bị đánh gục, không có ai ở lại canh gác chuồng bò, nếu không đã không xảy ra những rắc rối này.
Nam thanh niên trí thức lúc nãy cùng tiến lên làm chứng không khỏi mặt dày nói với Hứa Văn Lịch: "Hôm nay ăn nhiều quá, muốn đi xa hơn một chút cũng không được sao?"
Thấy vậy, Dương Từ bình tĩnh nói: "Vậy thì thật trùng hợp nha, tình cờ vậy mà các ngươi ăn quá nhiều, rồi tình cờ vậy mà các ngươi ra ngoài đi dạo lại đi đến chuồng bò, rồi lại tình cờ vậy mà gặp được ta..."
Nam thanh niên trí thức nhất thời cảm thấy hối hận, đặc biệt là khi hắn ta phát hiện có rất nhiều người mới đến xem, phần lớn đều là thôn dân của đại đội.
Bởi vì cảm thấy những người này sẽ thiên vị Dương Từ, hắn ta không khỏi đỏ mặt mắng: "Đừng ở chỗ này ngụy biện, chúng ta đều có quần áo của ngươi làm chứng, ngươi có giải thích thế nào cũng vô ích."
Dương Từ nghe vậy liền tức giận cười to, liếc mắt nhìn đối phương nói: "Người ta nói các ngươi thanh niên có học đều là người có văn hóa, người có văn hóa sao có thể vu oan cho người ta? Chỉ dựa vào một bộ quần áo, ngươi đã cho ta tội lớn như vậy.
Như vậy nếu người ta không thích người nào, cũng có thể trộm một bộ quần áo, chỉ tội cho họ sao?"
Lão thúc Dương gia đi theo những thanh niên trí thức này suốt cả chặng đường, nghe xong cũng cảm thấy lời nói của Dương Từ có lý "Đúng vậy, mọi người không thực sự bắt được ai, chúng ta cũng không thể kết tội người ta chỉ dựa vào quần áo của họ, sau này nếu như bọn họ tùy tiện như vậy, vậy thì toàn bộ đại đội còn không phải triệt để bị rối tung rồi."
"Đúng vậy, lão thúc nói rất có lý, ngươi chỉ nói nhìn thấy Dương Từ đi vào chuồng bò, lúc đó vì sao không bắt hắn lại, còn chạy thẳng trở về tìm thêm người.
Còn bộ quần áo này, quần áo cũng bị người của ngươi tìm được, chuyện này tựa hồ có rất nhiều sơ hở, chúng ta còn cảm thấy ngươi là cố ý hãm hại đấy."
Tống Hầu Duyệt khi nghe điều này liền trở nên lo lắng: "Chúng tôi không bôi nhọ hắn, quần áo là bằng chứng tốt nhất, hai chúng tôi cũng là nhân chứng, các ngươi không thể thiên vị hắn như vậy."
Dương Tụng Quốc nghe thấy liền hét lên: "Ngươi nói bậy bạ! Dương Từ anh trai tôi tối nay đã ở nhà tôi một lúc lâu, tôi và A Văn có thể làm chứng."
Tống Hầu Duyệt nhìn Dương Tụng Quốc và tức giận nói: "Các người là bạn của hắn, không được phép làm nhân chứng, ai biết các người có bao che cho tội phạm hay không."
Hứa Văn Lịch cũng nói: "Ngươi đã nói rằng chúng tôi không thể làm chứng, vậy hai người cũng không thể.
Cả đội đều biết ngươi thích Vương Thu Nghiên, ai biết trong lòng ngươi có ác cảm với A Từ hay không, biết đâu ngươi đã cướp quần áo của A Từ và cố tình hãm hại chứ?"
Hai bên cãi cọ tưởng chừng như muốn đánh nhau đến nơi, Dương Mãn Thương nãy giờ đứng ngoài cuộc đột nhiên nói: "Nếu các ngươi đã chắc chắn rằng con trai ta có quan hệ gì đó với tiểu tử Tạ gia, nhưng lại không thể đưa ra đầy đủ chứng cứ thì chuyện này liền báo cáo lên Cục công an đi.
Ta tin rằng con cái Dương gia của ta dù có lưu manh đến đâu thì cũng sẽ không biết luật mà phạm luật lại đi cưỡng bức đàn ông".
Tống Hầu Duyệt vừa nghe xong trong lòng liền sợ hãi, hầu hết người dân trong thời đại này sẽ không gặp quan trừ khi thực sự cần thiết.
Đặc biệt là những chuyện như loại việc quan hệ lộn xộn này sẽ làm liên lụy đến thanh danh của nam nữ thanh niên trong đại đội, thường thì họ sẽ bị trừng phạt riêng khi phát hiện ra vấn đề.
Vương Thu Nghiên biết điều này nên rất táo bạo và dám âm mưu chống lại Dương Từ.
Nhưng nếu sự việc này mà đi báo cáo với Cục công an, cả Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh đều có vết thương trên đầu, đến lúc đó sau khi điều tra sơ thẩm cảnh sát sẽ biết mọi chuyện.
Các đồng chí trong Cục công an không phải người ăn chay, nếu bị bọn chúng phát hiện ra ý đồ xấu xa, không những thân bại danh liệt mà cho dù có