Mục đích ban đầu của Dương Từ rất đơn giản, anh muốn dùng sự việc này để giải thích cho sự tiến bộ đột ngột của mình.
Dù sao anh cũng đã dự định đi con đường học tập, cho nên tương lai không thể giấu giếm việc học hành.
Để ngăn chặn Dương gia cảm thấy những thay đổi của anh là kỳ lạ, anh phải cho mọi người một lời giải thích hợp lý.
Cuối cùng không ngờ anh lại diễn trò quá đạt rồi, không chỉ thành công chuyển hướng sự chú ý của chị cả mà còn khơi dậy đủ sự căm ghét đối với đám người Tống Hầu Duyệt.
Nhìn chị cả đang tức giận, lúc này Dương Từ cũng không thể khuyên được cô, chỉ có thể đồng ý sau khi tan làm quay về nhà một chuyến với chị cả.
Bây giờ vẫn còn một lúc trước khi chị cả tan làm, không có việc gì làm cả nên Dương Từ đã ra ngoài đi dạo một vòng.
Công xã của bọn họ là một trấn tương đối lớn, không chỉ có trường cấp ba, trường cấp hai, trường tiểu học, ba trường học, mà còn có Tân Hoa xã*, công ty lương thực, hợp tác xã cung ứng – tiêu dùng, v.v.
Công xã này vào ngày thường rất náo nhiệt, nhưng do gần đây bận rộn với công việc đồng áng nên bây giờ không có nhiều người trên đường phố.
(*Tân Hoa xã: hãng thông tấn chính thức của TQ)
Ban đầu Dương Từ muốn đến trường để xem, nhưng trên đường đi, anh thấy được một bãi phế liệu.
Vì chú ở cổng bãi phế liệu là người quen, bố của một người bạn của nguyên chủ nên Dương Từ vừa đảo mắt liền mỉm cười đi đến gần.
Anh vốn là muốn đi vào tìm vài quyển sách, hiện tại rất nhiều người không quá chú ý giáo dục, có vài quyển sách càng là tồn tại rất nhạy cảm, có người sẽ vứt bỏ hoặc bán sách đi để không bị dính phiền toái, vì vậy các bãi phế liệu thường đều có thể vét được rất nhiều cuốn sách hữu ích.
Lại nói, anh tương đối may mắn, vừa đi ngang qua liền nhìn thấy có người bán sách.
Vì bên kia bán sách giáo khoa cho học sinh chứ không phải sách nhạy cảm.
Cho nên khi nghe nói rằng Dương Từ muốn mua nó, cho dù là người gác cổng hay người thanh niên bán sách, họ đều không cảm thấy lạ cũng không ngăn cản anh.
Những cuốn sách này đem bán phế liệu thì không nhiều tiền, nhiều người dân nông thôn khi không có giấy vệ sinh sẽ tìm đến bãi phế liệu để mua một bọc mang về nhà.
Đương nhiên, cũng có một số mua về để sử dụng, ví dụ như trong gia đình có con cái không có điều kiện đi học, có thể mang về cho bọn trẻ tự học.
Dương Từ đã mua tất cả những cuốn sách của chàng trai trẻ đó, nhiều hơn 1 hào so với khi mà anh ta bán cho bãi phế liệu, chàng trai trẻ rất vui khi nhận được tiền, có lẽ anh ta không ngờ rằng lại có người coi tiền như rác sẵn sàng mua nhiều phế liệu như vậy.
Trên người Dương Từ có một số tiền lớn là năm đồng, năm đồng này là do bà nội của anh đưa cho khi anh rời đi.
Khi đó anh vốn định chạy ra ngoài thật nhanh, cũng không nhìn rõ mà nhét vào túi, không ngờ lại là một số tiền lớn năm tệ.
Thành thật mà nói, nhìn thấy bà nội của nguyên chủ yêu anh như vậy, so với gia tộc lạnh lùng và thờ ơ của anh, Dương Từ đột nhiên cảm thấy hơi ghen tị với nguyên chủ.
Dương Từ không quan tâm người khác nghĩ gì, anh đặt sách vào túi phân bón hóa học, sau đó quay trở lại hợp tác xã cung ứng – tiêu dùng với một túi sách trên lưng.
Ngồi đợi cho đến khi Dương Đại Hồng tan làm vào buổi sáng, hai chị em quay lại tìm sách để đem về, họ ra chợ mua một cân thịt lợn, sau đó trở về Dương gia dưới cái nắng giữa trưa.
Lúc này, các công nhân trong đại đội đã sớm về nhà, dọc đường hầu như không gặp ai.
Mãi đến khi vào thôn, bọn họ mới nhìn thấy có người bưng bát cơm, ngồi xổm dưới bóng cây tám chuyện mấy ngày nay.
Vốn dĩ, Dương Mộng Liên đang phơi quần áo trong sân, nghe thấy tiếng chuông xe ngoài cổng, cô lập tức vừa lau tay vừa chạy ra cổng.
Cô đã rất quen thuộc với tiếng chuông xe kéo của mình, nghĩ đến sáng nay em trai đạp xe ra ngoài, cô đoán chắc hẳn em trai đã về.
Quả nhiên, vừa bước ra khỏi cổng, cô đã nhìn thấy Dương Từ đang đạp xe kéo, còn Dương Đại Hồng đang ngồi trên băng ghế sau.
Xe kéo của Dương gia là nhãn hiệu Phượng Hoàng, có thanh chắn lớn, loại xe kiểu cũ này lần đầu tiên Dương Từ lái có chút lạ, may mắn là sau khi chạy đi chạy lại vài vòng, anh cũng dần quen thuộc.
Lúc này, Dương Từ đang đi xe đạp, phía trước đeo cặp sách, phía sau là Dương Đại Hồng hơi béo.
Nếu không phải Dương gia nuôi dạy nguyên chủ thật tốt, nguyên chủ mười lăm tuổi so với bạn cùng tuổi ở thời đại này còn cao mập hơn, nếu không thì thật sự không chở được sách cùng chị cả về nhà.
Nói đến béo, Dương Từ chỉ muốn khóc, đêm qua xuyên qua vội vàng đến mức không kịp nhìn rõ diện mạo của mình.
Sáng nay khi anh thay quần áo vào sau khi tắm, anh thuận tiện soi gương trong phòng tắm thô sơ, sau đó tâm trạng của anh rạn nứt.
Cũng không phải nguyên chủ đặc biệt xấu xí, gien của Dương gia rất tốt, Dương gia cũng không có đứa con xấu xí nào.
Điều khiến Dương Từ cảm thấy buồn là nguyên chủ chính là phiên bản gốc bị thu nhỏ cùng béo phì của mình.
Dương Từ dù sao cũng là một anh chàng đẹp trai nổi tiếng, anh không ngờ rằng sau khi mình trở nên lùn và béo thì lại mập mạp như vậy.
Hèn gì Vương Thu Nghiên lại ghét nguyên chủ đến vậy, đã mạo hiểm lớn như vậy để tiêu diệt nguyên chủ.
Dương Từ vừa về đến nhà liền dọn cặp sách vào phòng, trên mặt lộ ra vẻ sợ đồ bị cướp mất.
Thấy vậy, Dương Mộng Liên chỉ liếc nhìn chứ không hỏi thêm câu nào, cứ thế kéo chị gái ra sân sau.
Dương gia chia làm tiền viện hậu viện, tiền viện là phòng ở của một nhà đại phòng Dương gia, hai ông bà Dương gia thì ở hậu viện.
Ngày thường, bà nội thích sạch sẽ, có đôi khi không ăn ở đại phòng, chán sống ở đây sẽ sang nhị phòng ở hai ngày.
Điều quên nhắc đến là ông bà của Dương gia cũng có ba người con.
Người lớn nhất là một cô gái, theo bối phận thì Dương Từ nên gọi là cô hai, trước đó cô đã lấy chồng ở tỉnh khác rồi, rất ít khi từ bên ngoài trở về nhà một lần.
Hai người còn lại là con trai, họ là đội trưởng Dương Mãn Thương và Dương Mãn Lương sống ở cuối làng.
Dương Mãn Lương không có năng lực như anh trai Dương Mãn Thương, ông ấy rất buồn tẻ và ít nói.
Tuy