Du Tử Mặc nấu bữa sáng xong ngồi ở bên ngoài ôm Tiểu Miêu Miêu chơi cho bé ăn trong khi đợi Lam Anh thay quần áo vệ sinh xong.
Mặc một chiếc áo hoodie cộc tay Lam Anh ra ngoài thấy Du Tử Mặc ngồi trên ghế trong phòng ăn liền đi qua ngồi xuống bên bàn lấy bát ăn, cậu nhìn Du Tử Mặc ngồi bên kia cho Tiểu Miêu Miêu ăn mấy viên đồ ăn vặt trong lòng cảm giác thật vui vẻ.
Ăn xong Du Tử Mặc lái xe đưa Lam Anh đến tiệm xong rồi mới quay xe về công ty.
Ở công ty Giang Hân đang chuẩn bị file tài liệu cho buổi họp đột nhiên trước mặt xuất hiện một ly cà phê cô ngẩn ngơ nhìn lên thì thấy Lăng Vũ đang đứng ở trước mặt nhìn mình, đang chuẩn bị đuổi người thì phía sau âm thanh thang máy mở cửa cô nhìn người đi ra từ thang máy quay sang liền lườm Lăng Vũ một cái rồi ngồi xuống bàn làm việc.
Thấy cô như vậy Lăng Vũ quay lại quả nhiên thấy Du Tử Mặc đang đi về phía hai người.
“Không nghĩ hôm nay cậu lại đi làm đấy?” Lăng Vũ nhìn Du Tử Mặc ngả ngớn nói.
Nghe giọng điệu của Lăng Vũ Du Tử Mặc khẽ cau mày còn Giang Hân bên cạnh đang làm file nghe anh nói vậy thì tò mò:“Anh nói vậy là có ý gì? Sao hôm nay chủ tịch lại không đi làm được?”
“Là cậu nói với em ấy?” Du Tử Mặc giọng nói không mấy vui vẻ còn xen chút không thoải mái lạnh lùng nhìn Lăng Vũ, thấy anh như vậy Giang Hân liền hiểu đây không phải là chuyện mà cô nên hóng nhưng lòng tò mò trong cô đang trỗi dậy vô cùng mãnh liệt a~
Lăng Vũ không trả lời Du Tử Mặc chỉ mỉm cười với anh tỏ ý mình không hiểu ý anh muốn nói là gì, nhìn điệu bộ của Lăng Vũ Du Tử Mặc cũng lười nói nhiều liền đi vào trong phòng làm việc của mình.
Thấy Du Tử Mặc vào trong rồi Giang Hân không giấu nổi cái vẻ tò mò mà nhìn sang Lăng Vũ, thấy cô nhìn mình Lăng Vũ liền buồn cười nhìn cô nói:“Không cần nhìn anh, nếu mà em muốn anh kể em nghe vậy thì…?”
“…” Giang Hân câm nín, biết ngay con người này chả tốt đẹp gì cả, muốn ra điều kiện vô sỉ gì nữa:“Không cần, tôi không muốn nghe nữa, chuyện của chủ tịch cũng đâu có liên quan gì đến tôi!”
Nghe vậy Lăng Vũ liền nhìn cô, cô nương này nói thì không quan tâm nhưng trên mặt thì viết rõ vô cùng tò mò anh liền như có như không nói:“Vậy sao? Chuyện này…thôi vậy nếu mà em không muốn biết thì thôi vậy!”
“Anh,…muốn cái gì?” Giang Hân nhìn Lăng Vũ đề phòng.
“Cũng không có gì chỉ là muốn cùng em đi ăn một bữa thôi? Được không?” Lăng Vũ cúi người chống tay trên bàn nhìn Giang Hân.
Một bữa ăn…Giang Hân ngẫm nghĩ một chút nhìn khuôn mặt chỉ có 3 phần là có thể tin tưởng còn lại đều vô cùng đáng nghe…nhưng mà, cái chuyện kia cô rất tò mò.
…
“Vậy khi nào đi ăn anh sẽ nói cho em nghe!” Lăng Vũ mỉm cười sau đó không để ý đến khuôn mặt đen hơn đít nồi của Giang Hân.
Cô biết ngay mà, biết ngay là không thể tin tưởng loại người này mà.
Làm việc xong Du Tử Mặc lại chạy đến tiệm của Lam Anh, đang chăm sóc tỉa lông cho mấy con cún trong tiệm đột nhiên từ phía sau một vòng tay ôm lấy Lam Anh bị giật mình suýt nữa thì tỉa hỏng lông cho cún.
Cậu quay đầu nhìn Du Tử Mặc trên tay vẫn còn cầm kéo tỉa lông cậu lườm Du Tử Mặc một cái, nhìn cái kéo trên tay lại nhìn đến con cún đang nằm trên bàn tỉa lông Du Tử Mặc liền hiểu mình xong rồi.
“Tiểu, Tiểu Anh, Anh không cố ý đâu anh không biết là em …?” Du Tử Mặc buông tay ra lo lắng nhìn sắc mặt Lam Anh.
Cậu đem kéo đặt sang một bên lườm Du Tử Mặc một cái giọng nói kiềm chế không nổi giận nói:“Anh ra ngoài ngồi NGAY CHO EM!”
Mấy nhân viên trong tiệm nhìn Du Tử Mặc ngồi trên ghế làm việc của Lam Anh im lặng ngoan ngoãn như bé cún bị phạt lỗi có chút mắc cười.
Lam Anh tỉa lông cho mấy bé cún xong cậu ôm ba bé ra thả vào trong lồng xong quay ra nhìn Du Tử Mặc đang ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế không khác gì lúc trước Tiểu Hắc làm vỡ chén ở nhà liền ngồi im một góc chờ cậu phạt lỗi.
Thấy Lam Anh để ý đến mình Du Tử Mặc liền long lanh ánh mắt nhìn Lam Anh, cậu đi qua đứng trước mặt Du Tử Mặc nhìn anh.
Du Tử Mặc làm nũng nói:“Tiểu Anh!”
“Anh sao lại về sớm như vậy?” Lam Anh lấy điện thoại để trên bàn xem một chút lại nhìn Du Tử Mặc.
Vòng tay kéo Lam Anh vào trong lòng Du Tử Mặc ôm cậu dựa vào người Lam Anh nói:“Còn không phải là vì nhớ em sao? Mới xa một chút thôi là anh đã nhớ rồi!”
Lam Anh nhìn Du Tử Mặc làm nũng như vậy có chút buồn cười, không nghĩ anh lại có lúc như thế này:“Được rồi, được rồi cũng đâu phải là con nít đâu! Cũng đến giờ rồi, anh chờ em một chút rồi chúng ta cùng về!”
Mấy nhân viên trong tiệm nhìn hai người tình cảm phát cẩu lương miễn phí trong quán, thấy Lam Anh nói xong thì quay ra nhìn bọn họ thì lập tức quay đi nhìn ra chỗ khác tỏ ra mình không hề tâm hồn hóng chuyện.
Không nghĩ có ngày bọn họ lại phải ngậm đường của ông chủ nhà bọn họ, nhưng dù vậy thì cũng may vì ông chủ nhà bọn họ cũng có thể thoát kiếp độc thân một mình đơn độc rồi.
Lam Anh