Nghe Lăng Vũ nói với vẻ nghiêm túc Du Tử Mặc cũng không nổi giận mà nghiêm túc lại, bên kia Lăng Vũ nói chuyện của Liêu Băng đã về nước cho Du Tử Mặc nghe cùng với chuyện cậu ta định làm.
Sau khi nghe Lăng Vũ nói xong Du Tử Mặc trầm mặc một lúc sau đó nói tự mình sẽ giải quyết sau đó tắt máy.
Anh lúc trước thắc mắc tại sao đám người họ hàng ở nhánh nhỏ của Du gia kia gan đâu mà dám nhắc đến chuyện liên hôn anh với nhà họ Liêu hóa ra là do có người đứng đằng sau giật dây, Du Bách Hạ bình thường luôn im hơi lặng tiếng nhưng anh biết người này là chỉ chờ thời cơ chiếm lấy gia sản nhà họ Du cho riêng mình mặc dù trước đó cha anh đã giao cho ông ta 5% cổ phần tập đoàn vì dù sao ông ta cũng là em trai của mình.
Nhưng mà người này nếu nói tham vọng thì cũng không hề nhỏ.
Sáng hôm sau Du Tử Quân vừa sáng sớm còn đang cùng Du Kỳ Duy ngồi dưới phòng ăn ăn sáng đã bị Du Tử Mặc gọi đến làm phiền.
"Tử Mặc? Sáng sớm sao gọi cho anh có chuyện gì vậy?" Du Tử Quân cầm muỗng múc một miếng cháo đặt lên miệng ăn một ngụm bên kia Du Tử Mặc không để ý đến mà nói luôn:"Anh, chú họ dạo này có tìm anh làm gì không?"
"Chú họ? Sao em lại hỏi vậy?" Du Tử Quân nghe Du Tử Mặc hỏi vậy liền buông muỗng xuống sắc mặt trở nên nghiêm túc làm Du Kỳ Duy bên kia đang muốn buông ly sữa bỏ đi cũng sợ mà ngồi nghiêm chỉnh uống ly sữa của mình:"Ông ta tìm em sao?"
"Không có, chỉ là anh nhớ chuyện ông ta nói về nhà họ Liêu không?" Du Tử Mặc lật lật tài liệu mà Giang Hân gửi qua.
Lúc nãy sau khi tắt điện thoại Du Tử Mặc liền gọi qua cho Giang Hân khiến cho cô đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại gọi tỉnh, đang thì ngủ bị đánh thức bằng cách tàn nhẫn như vậy Giang Hân nhìn đồng hồ hiển thị 2 giờ sáng khiến cô hận không thể nhai đầu người đánh thức mình.
Cầm điện thoại lên thấy người gọi đến là vị chủ tịch kia nhà mình thì cô chỉ có thể uất ức mà nhận điện thoại:"Chủ tịch có chuyện gì sao ạ, giờ cũng không còn sớm nữa, anh có thể để sang mai rồi giải quyết không?"
"Tra cho tôi dạo này chú họ tôi có qua lại với những ai sau đó lập tức gửi qua cho tôi, cho cô hai tiếng!" Du Tử Mặc nhàn nhạt lên tiếng giao việc sau đó không cần biết người bên kia có đồng ý hay không đã tắt máy luôn.
Giang Hân nhìn cuộc gọi đã kết thúc trong lòng lập tức bùng nổ.
Đồ alpha bóc lột, đồ tư bản, bình thường sao anh không chăm chỉ làm việc như vậy đi sao cứ phải dồn một lúc mới chăm rồi làm khổ nhân viên như vậy hả.
Cái con người đáng ghét này, nếu không phải tôi coi trọng công việc, gắn bó với công ty nhiều năm thì anh đã được ký vào đơn xin nghỉ việc của tôi rồi anh có biết không hả.
A, tức chết tôi rồi (╯°□°)╯︵ ┻━┻
Du Tử Quân nghe Du Tử Mặc nói như vậy bàn tay đặt trên bàn siết chặt lại.
Con người này không ngờ ông ta lại dám làm như vậy, hay lắm một chân đạp hai thuyền đã muốn Du Thị rồi giờ còn muốn cả Liêu gia chống lưng.
Hay cho một con người mở mồm ra là nói đến lợi ích của gia tộc.
Giai Mộc Kỳ từ trên phòng đi xuống nghe Du Tử Quân nói chuyện điện thoại dáng vẻ kia có chút không vui liền đi qua cho Du Kỳ Duy đi lên phòng chuẩn bị đồ đi học còn mình thì dọn bữa sáng đã ăn song của thằng bé đi.
Sau khi Du Tử Quân nói chuyện điện thoại xong lúc này Giai Mộc Kỳ ngồi ở đối diện mới lên tiếng:"Có chuyện gì vậy anh?"
"Không có gì đâu, em không đến công ty sao?" Du Tử Quân ăn nốt bát cháo trên bàn lại hỏi Giai Mộc Kỳ, nghe anh nói vậy Giai Mộc Kỳ liền nhướn mi nhìn chồng mình hỏi lại:"Câu này em hỏi anh mới đúng, anh không biết là mình sắp muộn cuộc họp thường niên đầu năm rồi sao?"
"Cuộc họp?" Du Tử Quân nghe Giai Mộc Kỳ hỏi vậy ngờ ra một lúc sau đó liền xám mặt lại nhanh chóng chạy lên trên phòng vội vàng thay quần áo rồi cầm theo văn kiện Giai Mộc đã giúp mình chuẩn bị ở trên tủ đầu giường xuống dưới nhà, thấy Giai Mộc Kỳ đang sửa sang lại trang phục cho con trai liền đau khổ nói:"Vợ à, sao em lại không nhắc anh trước vậy?"
Em tối qua có nhắc anh rồi nhưng mà anh đâu chịu nghe, cha cũng đã dặn dò anh rồi....! Còn không nhanh là sẽ muộn thật luôn đó!" Giai Mộc Kỳ nói xong liền không nói thêm nữa tiếp tục chỉnh trang phục lại cho Du Kỳ Duy.
Nhìn cha mình vội vội vàng vàng như vậy Du Kỳ Duy liền thở dài nói:"Thật là, cha lúc nào cũng như vậy!"
Thấy con trai mình ra vẻ như vậy Giai Mộc Kỳ liền bật cười gõ đầu thằng nhóc tiểu tử nhà mình:"Còn tỏ vẻ, mau đi đi, xe sắp đến rồi!"
Mấy ngày sau đó Du Tử Mặc đều là bắt cả công ty tăng ca, mới đó mà đã hai tuần rồi nếu còn kéo dài thời gian nữa chắc chắn là sẽ một tháng, Giang Hân nhìn chủ nhà mình tích cực như vậy cũng biết chắc chắn sau khi trở về kiểu gì cũng mất tích mấy ngày không đến công ty.
Nói mà lúc trước chủ tịch nhà bọn họ vốn là một người cuồng công việc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc vậy mà vừa dính vào yêu đương liền trở nên lười biếng như vậy, người ta nói rồi yêu vào rồi thì cũng.....Haizzz, chỉ khổ cái người làm trợ lý như cô....
Lam Anh sau khi đóng cửa tiệm liền ôm theo Tiểu Miêu Miêu nằm ngáp ngắn ngáp dài ở trên bàn thu ngân, nhóc con này sáng sớm cậu đã định cho ở nhà rồi mà không hiểu sao lúc đến tiệm liền thấy tiểu cô nương này nằm ở trong túi sách của cậu nên cũng chỉ đành để Tiểu Miêu Miêu ở trong tiệm chơi.
Trở về nhà Lam Anh đem Tiểu Miêu Miêu từ trong túi thả xuống sau đó lại lấy túi đồ ăn cho thú cưng mới đặt lên trên bàn sau đó vào trong phòng thay đồ xong đi ra liền thấy trên điện thoại có cuộc gọi nhỡ liền mở lên xem, thấy là Du Tử Mặc gọi đến cậu liền nhanh chóng gọi lại.
Cuộc gọi vừa