Sắc mặt Nhị Trưởng lão chyển một mạch từ cười hằn sang đại biến, diễn biến vừa rồi xảy ra quá nhanh, sau một kích tưởng như Mộng Bằng hoàn toàn áp đảo vậy là lại triệt để bị trấn áp.
Nhất thời mặt hắn không chút khí huyết, hai mắt vô hồn nhìn kế hoạch trong cả chục năm của mình đổ sông đổ bể, hắn vô thức lẩm bẩm trong hi vọng đó là giấc mơ.
Mà trái ngược hoàn toàn với hắn, Đại trưởng lão lúc này đang là vui mừng khôn xiết, bất quá hắn phải giữ sự oai nghiêm của mình để cố nhịn không làm trò cười cho thiên hạ, chỉ là, sắc mặt nén sự xúc động của mình làm hắn trông thật gượng gạo khôi hài.
Mộng Yêu Nhiên sau khi nhận thấy chiến thắng vậy mà thật sự đã thuộc về mình, nhất thời vui mình quên mất mình đang trọng thương, vô thức, người đầu tiên nàng nhìn đến sau khi chiến thắng là Việt Hoàng.
Hiển nhiên ánh mắt hắn cũng không dấu nổi niểm vui của mình khi Yêu Nhiên chiến thắng, ánh mắt hắn có nhu tình có tự hào bất quá trong đó vậy mà ẩn chíu một tia buồn bực.
Hắn nhớ lại tối hôm qua, ngay trước ngày Yêu Nhiên tham gia tranh đấu với Mộng Bằng, ánh mắt hắn trĩu xuống.
Sau buổi lén lút tập luyện cuối cùng trước ngày tranh đấu, vì để không ai phát hiện, Yêu Nhiên vẫn phải ngồi xe lăn mà đích thân hắn đẩy về! Cạch! Tiếng cánh cửa đóng nhẹ.
Vì vốn Yêu Nhiên phải luyện tập Công Pháp cũng như Chân Kĩ, nên nàng vẫn luôn mặc một bộ y phục thoải mái, không gò bó, dễ bề di chuyển.
Chỉ thấy nàng khoác trên người một bộ váy ngắn, phần ống tay áo và phần vai trên được thiết kế mỏng manh thoáng mát, có thể lấp ló nhìn xuyên thấy làn da trắng sáng của mình.
Chân váy ngắn không thể che đi được cặp chân dài miêng man săn chắc của giai nhân, phần bụng để lộ thiên hiện lên chunhs là vong eo thon gọn của nàng, lúc này trông nàng thật đẹp khiến Việt Hoàng có chút mê say.
Vốn đã vào trong phòng, nàng định đứng dậy, bất quá nhanh chóng việt Hàng liền một tay ôm cổ, một tay nâng hai chân nàng, bế theo kiểu công chúa khiến nàng có chút giật mình tay vội quàng qua cổ hắn.
“Ngươi làm gì?”“Bế tiểu thị nữ của ta vào giường…Sao?.
.
Không phục.
”‘Hừ” Biết hắn lại định khi dễ mình bất quá nàng cũng chả chống cự mắt dán chặt lấy mắt hắn để hắn bế đặt lên giường.
Đặt nàng nằm trên giường, hắn nhẹ để lại dấu ấn lên trán nàng một nụ hôn khiến nàng có chút đỏ mặt.
“Tiểu thị nữ nay có muốn hầu hạ thiếu gia.
”Nghe vậy nàng không thèm trả lời hắn, mặt quay xang hướng khác.
Việt Hoàng liền cười nhẹ, trong tình cảnh này trông nàng thật đễ thương, cỗ ngọc thể xinh đẹp đang nằm dài trên giường nafy khiến hắn có chút xao xuyến.
Nhìn một lượt từ trên xướng dưới thân thể nàng, Việt Hoàng có để ý đến vòng eo hoa hậu của Yêu Nhiên, bộ y phục mỏng manh của nàng để lộ phần bụng thon gọn trắng sáng, mà đặc biệt nhất Việt Hoàng lại là để ý là cái rún xinh xinh như hoa đang nở rộ của nàng.
Nhìn nữ từ xinh đẹp thế này, có nam nhân nào mà chịu được, bất quá hắn cũng biết phải trừng mực, vốn định trêu nàng một tí để nàng đỡ căng thẳng trước trận đấu ngày mai.
Đã định ngắm nàng chút nữa rồi hắn đi, bất quá ánh mặt hắn cứ dán chặt vào cỗ ngọc thể này vẻ như không rời được, như nhận ra điều gì kì lạ, rõ ràng hắn đã điều khiển mắt ra chỗ khác rồi vậy mà sao…Hắn cảm thấy mình như bị tước đoạt mất quyền kiểm soát với cơ thể , tay chân rồi mắt mũi đều không nghe theo hắn nữa.
Nóng.
Lại là cảm giác này, thân thể hắn nóng dần lên, khí thế màu vàng cam như đang dò rỉ vờn quanh hắn, Cửu Dương Huyền Kinh lại không gọi mà ra, âm thầm thi triển.
"Chạ.
.
y"Như cố cảnh báo Yêu Nhiên mau chạy khỏi hắn, bất quá miệng lưỡi lai liên tục chảy nước, không cất được thành lời.
Mà Yêu Nhiên thấy hắn nãy giờ không nói gì cũng liền quay lại nhìn hắn.
Chợt, Như con thú hoang, hắn lao vào, môi kề môi, cướp đi nụ hôn đầu của nàng, chỉ là , nụ hôn của hắn có chút hoang dã, khiến nàng có chút khó thở, hương ngọc dịch cứ thế tuôn ra bám đọng trên môi nàng , thậm trí dò rỉ chảy ra ngoài.
Được một lúc, hắn cũng buông tha cho đôi môi nhỏ nhắn có chút đỏ lên của nàng, khi hai bờ môi tách ra một sợi dây trong suốt còn đọng lại trên môi hai người.
“Ư ! Lam Thiên.
Ngươi.
.
muốn làm bây giờ…" Chỉ là trong ánh mắt hắn, một tia nhận thức như đã biến mất, không thèm trả lời nàng, tay phải nắm lấy vạt áo nàng triệt để kéo xuống, muột nửa bên phải thân thể Yêu Nhiên phơi ra trước mặt hắn.
Bị bất ngờ nàng cố điều động Chân lực đẩy hắn ra, bất quá vậy mà lại không làm gì được hắn, lực lượng của hắn như tăng vọt lên từ lúc nào.
Không đợi nàng nói gì , hắn lại nhào tời hôn lên chiếc cổ trắng của nàng, môi điên cuồng chuyển động , hôn khắp nơi từ cổ xuống đến bả vai đang lộ ra của nàng, Yêu Nhiên không thể làm gì đành nhắm chặt mắt cố chiụ đựng con thú hoang này.
Cho đến khi môi hắn sắp chạm vào trái gò bồng, nàng mới bất chợt nắm chặt lấy cổ tay hắn.
“Lam Thiên…mai ta phải thi đấu” Đôi mắt nàng vẫn nhắm chặt, mặt quay đi nơi khác, giọng run run cất lên.
May mắn thay, câu nói của nàng đã kịp lôi kéo một tia nhận thức của hắn xuất hiện.
Tỉnh lại trong khung cảnh mĩ nhân vậy mà đang chuẩn bị bị hắn làm nhục, thân ảnh hắn hoảng hốt nhảy thẳng xuống giường.
Nét mắt hắn hoảng loạn, thần trí như không ổn định , Yêu Nhiên chính là lần đầu tiên thấy được nét mặt này của hắn.
“Không…không còn sớm.
.
nàng mau nghỉ ngơi.
”Sắc mặt hắn thất thần mắt nhìn vào hư không miệng run ẩy nói ra rồi chạy vội ra khỏi phòng nàng.
“Cửu Dương Huyên Kinh.
”Vừa đi hắn vừa lẩm bẩm, giây phút cuối trước khi mất đi thần trí, hắn đã kịp nhận ra biến chuyển lạ lùng của Cửu Dương Huyền Kinh , liền không nhịn được chạy về phòng nhanh nhất có thể.
Minh Đạo Tiểu Các mở.
Trong không gian tinh thần, nhanh chóng đào bới trí óc, hắn nhanh chóng tìm kiếmcuốn công pháp Cửu Dương Huyền Kinh kia, nhanh chóng lật từng trang.
Hắn đã đọc đi đọc lại nó rất nhiều lần, hắn thầm nghĩ hắn rốt cuộc bỏ xót thứ gì chứ, nhanh chóng cho đến trang không còn ghi chữ nữa, bất