“Nữ nhân vừa rồi ôm ngươi, Yêu Tôn Sơ Kì cường giả.
” Không giấu nổi sự tò mò Nguyệt Âm đứng sau bóng lưng tên nam tử cất lời.
Khi vừa đến đây nàng đã phải cố gắng thu liễm khí tức đến cực hạn để không cho vị Yêu Tôn cường giả kia phát hiện, mà làm nàng bất ngờ hơn chính là kẻ đó lại ôm chặt lấy Việt Hoàng.
“Đó là nữ nhân của ta.
” Vẫn quay lưng về phía nàng, hắn nhàn nhạt nói ra.
Thấy thế hiển nhiên Nguyệt Âm không khỏi sững sờ, bất quá nhanh tróng làm ra vẻ chế nhạo.
“Hừ, ngươi quả thật phong lưu a, chia tay giai nhân chưa được bao lâu đã lừa được một mỹ nhân cường đại.
”Việt Hoàng cũng cười mỉm bất trợt quay sang phía Nguyệt Âm.
“Vậy Nguyệt Âm cô nương đây có nhã hứng làm nữ nhân của ta không.
”Nguyệt Âm vậy mà hoảng hốt trước câu nói của hắn nhưng cũng là nhanh chong triệt để tức giận.
“Tên vô sỉ ngươi, ta nhắc lại cho ngươi nhớ, ta đã lập lời thề…”“Được , được rồi, nói chuyện chính đi” Chưa kịp để nàng nói hết lời, Việt Hoàng lại quay lưng lại nhàn nhạt nói.
“Hừ” Nàng cũng chỉ đành hừ mạnh, tên này quả thật quá khi dễ người.
“Môn Phái có nhiệm vụ mới.
”“Nhiệm vụ gì?” Vẫn thế quay lưng, nhưng sắc mặt Việt Hoành cũng nhanh chóng nhíu mày.
“Gia nhập một thế lực Hỗn Lôi Thế Gia ở Nội Thành.
”“Mục đích?”“Thăm dò thế lực của Đông Triều”Ánh mắt Việt Hoàng triệt để nhíu xuống, nhiệm vụ lần này quả thực không bình thường, liên quan đến Đông Triều, một trong hai thế lực mạnh nhất của Đông Tinh Đấu.
Nay Thiên Sơn Tiên Phái muốn điều tra nội bộ thế lực này, quả thực có uẩn khúc.
Ngẫm lại mà nói, thế lực của Thiên Sơn Tiên Phái không kém gì thế lực của Đông Triều, nhưng lại không phò tá hay cạnh tranh gì với thế lực này ngược lại mai danh trong rừng sâu, không màng sự đời.
Cứ cho là môn phái nhân phẩm tại thượng không màng thiên hạ hay danh vọng một mực theo con đường tu luyện, vậy tại sao phải thăm dò Đông Triều làm gì.
Từng sự việc nối lại mâu thuẫn thật sự quá lớn, chẳng nhẽ môn phái muốn lật đổ Đông Triều, chiếm lấy giang sơn.
Không, tuy nói hai thế lực có lực lượng ngang nhau nhưng dưới trướng Đông Triều, còn rất nhiều thế lực khác theo phò tá hắn, mà Thiên Sơn Phái mai danh đã lâu, không hề giao du với thế lực bên ngoài, lấy đâu ra kiêu ngạo để tranh đấu.
“Bằng cách nào.
” Sau phút trầm ngâm Việt Hoàng cũng bình tĩnh nói.
“Hỗn Lôi Thế Gia là một thế lực có Chân Tôn cường giả tọa trấn, bất quá thế lực này lại vô cùng hiếm muộn , không có lấy một vị thiếu chủ nào.
”“Trước đó một vị trưởng lão của thế lực đã rời môn đi đến Tây Tinh Đấu đại lục sinh sống, nghe đồn vì một số lý đã mất mạng, bất quá trước khi chết có để lại một hậu nhân.
”“Biết được tin tức Hỗn Lôi Thế Gia đã cho người đón tên này về bồi dưỡng, Tiên Phái chính là muốn ngươi giết chết tên này rồi giả danh nghĩa của hắn trà trộn vào.
”Việt Hoàng sắc mắt trầm ngâm một lúc rồi cũng là quay lại.
“Ta tưởng Tiên Phái theo chính đạo, vậy mà vì nhiệm vụ giết người vô tội.
”Nghe thế Nguyệt Âm lập tức tức giận.
“Ngươi nghĩ Tiên Phái là loại gì, tên đó ngông cuồng hống hách không biết đã giết chết bao nhiêu người, còn cưỡng bức bao nhiêu nữ tử nhà lành…”“Cô nói hắn cưỡng bức…” Chưa kịp nói hết câu , Nguyệt Âm lại bị giọng điệu có chút gằn của hắn chặn lại.
“Không sai.
”“Tên của hắn là gì.
” Việt Hoàng nói với ánh mắt sắc lẹm, sâu trong đó là vô tận sát ý nổi lên……Trong một khu rừng nơi con đường mòn được nhân loại khai hoang để đi lại, bóng dáng một đoàn người đang trầm trậm bước đi.
Nơi tên đứng đầu đang trễm trệ sải bước, được thấy tên này nhan sắc vô cùng tầm thường, bất quá chỉ có thể công nhận ở hắn là biết cách ăn mặc, y phục đều hàng cao cấp, tán gái cũng chỉ nhờ vẻ giàu sang bên ngoài.
“Chúng ta lập tức hành động.
” Nguyệt Âm đang thu liễm khí tức quan sát đoàn người ra hiệu cho Việt Hoàng, bất quá lại bị hắn cả lại.
“Cô chờ ở đây, để ta.
”Vừa dứt lời thân ảnh hắn biến mất, mà lần xuất hiện tiếp theo chính là trước mặt đám người kia.
“Ngươi là ai.
” Không chỉ tên nam tử đi đầu, mà cả đám người theo sau cũng nhao nhao chiến ý.
“Các vị đạo hữu không cần lo lắng ta đến đây cũng chỉ là muốn mượn chút đồ” Việt Hoàng làm ra vẻ cung kính.
Bất quá từ mượn đồ của hắn lại không làm đám người bớt hoang mang ngược lại khiến bọn chúng càng đề cao cảnh giác.
“Ngươi mượn cái gì.
” Tên nam tử đứng đầu khẽ gằn.
‘Không vội, không vội, trước đó ta muốn hỏi Đạo huynh một truyện” Vẫn vẻ hơi cung kính Việt Hoàng nhè nhẹ nói.
“Chuyện gì?”“Nghe đồn công tử đây vố phong lưu, đã từng vui đừa qua bao nữ sắc.
”Thấy Việt Hoàng hỏi thế vẻ thận trọng của tên kia liền biến mất.
“Ha hả, thì ra đồng dâm à đồng môn, đạo hữu muốn hỏi chi cứ việc hỏi đừng ngại”Việt Hoàng híp mắt vẫn nở nụ cười.
“Không biết chỗ đồng huynh đây có nhớ tên một ai trong số nữ nhân đã vui đùa, ta là muốn mượn một nàng thôi.
”“Vật thì hơi khó, ta đây chơi đùa qua nữ nhân đều không nhớ nổi tên của người nào ha hả.
”Vẻ mặt cười cợt của tên nam tử có vẻ đang khiến Việt Hoàng cố nén cơn giận run người bất quá hắn vẫn cố gắng nhịn tiếp tục tươi cười nói.
”“Vậy ta lại muốn mượn huynh một thứ khác.
”“Ổ, có gì cứ nói.
” Tên nam tử vẫn vẻ cười cười, cợt cợt.
“Tên và mạng chó của ngươi!!!”Câu nói cuối đó của Việt Hoàng đằng đằng sát khí mà tên nam tử kia cũng là nhận ra bất quá, nhận ra thì làm được gì chứ.
Khí thế Chân Hoàng bộc phát, đôi cánh sau lưng ngưng tụ, hắn liền nhảy lên cao, tay phải ngưng tụ vô vàn Chân lực.
“Trường Thiên Liệt Vấn Sát.
”Đây là một trong hai Chân kĩ Việt Hoàng học khi tu luyện ở Sâm Lâm đạt đến Lục Tinh Thượng Phẩm, giữa Thủy Mã Thượng Thiên và Trường Thiên Liệt Vấn Sát, Việt Hoàng chính là thích cái này hơn.
Chân kĩ này có lực lượng vô cùng cường bạo, sức hủy diệt cao, lại được thi triển bằng Chân lực thâm hậu của hắn, khiến Chân kĩ