Thở dài một cách ngao ngán, Việt Hào thầm thả lỏng tinh thần lại, nếu như vừa nãy thật sự động thủ, e rằng trận chiến giữa hai cường giả tu vi Chân Tôn Kì sẽ gây nên một cuộc náo loạn lớn nơi học viện Mễ Tư này.Dư ba cuộc chiến thậm chí có thể biến nơi này thành một đống hoang tàn, không chỉ thế khí tức nồng đậm phá ra có thể câu kéo mấy lão quái mật mũi thính tới xem trò vui.
Nếu như có kẻ xấu thừa nước đục thả câu, thì dù Hiệu Trưởng cùng Phó Hiệu Trưởng tu vi Chân Tôn Kì cũng khó có thể bảo lưu lại cái tên Học Viện Mễ Tư này.Hỏa Liên có lẽ cũng đã suy đi tính lại kĩ càng trước khi quyết định có nên hay không ra tay với Việt Hoàng, dù sao học viện Mễ Tư có rất nhiều học viên vô tội, với tâm tính của nàng không thể không lo nghĩ cho tính mạng của họChỉ là thứ khiến Việt Hoàng có chút kì lạ là nàng không nói không rằng lẳng lặng mà rời đi, vậy là hắn có bị đuổi cổ khỏi học viện hay không đây?“Thôi kệ…để mai tính đi.” Thở thêm một hơi, Việt Hoàng quay xang phía Nhã Phi bắt gặp ánh mắt nàng đang nhìn chăm chú hắn.“Nhã…Nhã Phi, chuyện gì thế.” Trong con mắt nhìn chăm chú của nàng, ẩn hiện đó là một tia có chút đáng sợ…Nhã Phi mũi đẹp tiến lại gần ngửi ngửi lấy thân thể hắn, được một lúc hai má nàng ửng hồng thấy rõ, mắt đẹp hấp háy nhìn hắn quyến rũ “Chủ nhân, khí tức nam nhân của chàng…”, lại hít sâu thêm một hơi “Sao lại nồng đượm đến vậy a”“À..à thì..? Việt Hoàng vuốt vuốt lấy mũi, miệng cười trừ.“Chủ nhân, ta muốn nha”Không kịp để hắn phản ứng, thân thể quyến rũ chín mọng của nàng bá đạo đè hắn xuống giường, mắt long lanh quan sát khuôn mặt Việt Hoàng.“Nào, đừng làm rộn, tình cảnh không thích hợp.” Việt Hoàng bất lực cười khổ đối mặt với mắt đẹp của nàng.“Ứ ừ, ta nhớ chàng cơ.”“Tình…tình thế không ổn…”“Thiếp mặc kệ…chàng yêuuuuu.”“Nào…này.”“Thật là.”…Tỉnh dậy sau giấc ngủ, Việt Hoàng ngơ ngác ngồi dậy dụi dụi mắt, chợt hắn nhìn sang khuôn mặt tuyệt sắc mĩ nhân đang ngủ thanh thoát ở bên.Đêm qua, thời điểm quá mức nhạy cảm, hắn cố lắm mới dỗ được nàng ngủ, không phải trả bài.
Bất quá nữ nhân tinh nghịch vẫn kịp thoát lấy y phục trên người, ngọc thể thơm ngát quấn lấy hắn mà ngủ.“Phi Phi, dậy nào” khẽ khàng thủ thỉ với mĩ nữ ở bên, Việt Hoàng không khỏi thầm cười.“Ư, còn sớm…thiếp ư…ngủ.” Nhã Phi không thèm mở mắt, thân thể lười biếng của nàng khẽ động một chút, cánh tay nàng vươn ra quàng lên bụng hắn.“Nàng, cái tiểu ma nữ ngái ngủ.” Việt Hoàng mỉm cười, tay khẽ nhấc cánh tay vừa quang của nàng ra.Đánh cái chụt lên trán đẹp của nàng, Nhã Phi bị hôn trộm mặt khẽ nhăn lại mếu máo , bất quá liền tiếp tục phô ra gương mặt thanh thoát đang ngủ của mình.Nhìn khuôn mặt mĩ nhân mê người kia, Việt Hoàng cũng là dứt khoát mặc lên ý phục, bỗng con ngươi hắn mở to…Cạch!Tuy mở ra cánh cửa phòng rất nhẹ rồi đóng lại, nhưng thực chất vẻ mặt của hắn không khỏi dấu được sự khẩn trương, ánh mắt hắn chợt giật mình hướng về nơi cuối hành lang.Vụt.Thân ảnh vừa mới ngó trộm Việt Hoàng kia không ai khác chính là Hỏa Vũ, lúc này đang ngồi xổm xuống nép vào góc khuất của tường, mặt xấu hổ vì có lẽ đã bị phát hiện…Hiển nhiên hắn cũng thấy nàng, bất quá cũng chỉ có cười lên một cái mắt lại trở lại nghiêm trọng.Đôi cánh Chân Lực ngưng tụ, Việt Hoàng ngự không hướng về nơi ngoài học viện bay đi.Hành động của hắn không khỏi làm cho học viên trong trường nhốn nháo, hành động đó của Việt Hoàng không phải chính là bỏ tiết hay sao?“Trần Thiếu…đi đâu thế?” Thấy Việt Hoàng bay đi Hỏa Vũ cũng khá bất ngờ nhìn theo bóng hắn.Không chỉ có nàng, trên căn phòng cao nhất của Học Viện, Hỏa Liên cũng hơi nhíu mày nhìn về phía thanh niên đang bay đi kia……Bay đến một vùng hẻo lánh hiếm hoi trong Linh Vũ Thành, dừng lại trong một con hẻm nhỏ, Việt Hoàng nháo nhác nhìn lấy xung quanh, kẻ hắn sắp gặp đây, Việt Hoàng không thể nhìn thấu tu vi cũng như cảm nhận được hắn.Chỉ thấy một cơn gió lạnh phả vào lưng hắn, Việt Hoàng lập tức quay sang.‘Nguyệt Âm.”Nữ tử đeo lên lớp vải mỏng che mặt, không ai khác chính Nguyệt Âm.“Có chuyện quan trọng gì lại gấp như vậy?” Giọng điệu Việt Hoàng trở nên ngưng trọng, vừa nãy khi nhận được một đạo tin nhắn của Nguyệt Âm, giọng điệu nàng có vẻ rất căng thẳng.“Đông Triều đã bí mật công khai đối đầu với Thiên Sơn Tiên Phái..” giọng Nguyệt Âm ngưng trọng đến nghẹn thở.Cái gì?Bí mật đối đầu, đây quả thực là một tin trấn động.Thế lực của Thiên Sơn Tiên Phái với Đông Triều vốn là ngang nhau, nếu đối chiến thật sự xảy ra dù Đông Triều có nhiều thế lực trong Đế Quốc nhưng để đánh một trận thật sự dù có thắng thì chính bọn hắn cũng tổn thất nghiêm trọng.
Đến mức hai thế lực mạnh nhất Đông Tinh Đấu đại lục một thì bị diệt Phái, một thì hao tổn nguyên khí trầm trọng, e rằng hai cái tên Đông Triều cũng như Thiên Sơn Tiên Phái đều biến mất khỏi Đại Lục.“Vì sao lại đối chiến lúc này?” nhận thấy vấn đề thực sự nghiêm trọng, Việt Hoàng hiển nhiên càng muốn động tâm hơn.“Tin tức này quá mức tối cao, cả ta cũng không được phép biết.” Nguyệt Âm băng lãnh trả lời.“Bất quá Thiếu Chủ ngươi cũng lập tức trở về, nhiệm vụ hiện tại bãi bỏ…’“Tuy hiện tại chưa có hành động gì xảy ra, bất quá nếu đã bí mật đối chiến, một khi Đông Triều phát hiện ra thân phận của Thiếu Chủ, tính mạng của ngươi sẽ rất nguy hiểm, ở đây chính là tự tìm chết.”Lời của Nguyệt Âm nặng nề đến cực điểm, ánh mắt hiện lên không một tia nói quá, bản thân hắn hiện tại tạm thời có thể nói là Thiếu Chủ của Thiên Sơn Tiên Phái, hai thế lực đối đầu, hiển nhiên tính mạng của hắn rất nguy kịch nếu tiếp tục ở gần cái hang cọp này.
Nên nhớ Linh Vũ Thành chính là trực thuộc Đông Triều đấy.Suy nghĩ hồi lâu, cân nhắc đủ điều, không như mong đợi của Nguyệt Âm, hắn nhàn nhạt nói.“Cô cứ về trước, hiện tại ta vẫn chưa có gì nguy hiểm, Đông Triều chắc chưa có cảm