“Nữ Vương Bệ Hạ chưa chết?” Việt Hoàng co quắp, vốn nghĩ số phận Dị Hỏa mạnh nhất từ đó hóa hư vô, một đời Chân Thánh ngã xuống, thảm kịch này quá ư khốc liệt không ngờ người chủ chốt lại vẫn còn sống.
Hỏa Liên sau một lát nhắm mắt hồi tâm, lúc này mới nhàn nhạt nói ra.
“Sau khi tự bạo, Nữ Vương thành công trốn vào Hư Không Gian, bản thể chỉ còn lại duy nhất một ngọn lửa bản nguyên, dù không biết hiện tại người đang ở đâu nhưng trước khi đó…”“Người đã từng có thời gian nghiên cứu bản thể chính mình cũng như các loại Dị Hỏa…nàng đã từng để lại ý niệm, nếu như có ngày nàng hao hụt lực lượng, có thể dùng chín loại Hỏa Diễm hùng mạnh khác nhau lần nữa bổ sung lại bản thể của nàng, Nữ Vương lần nữa tái sinh…”“Bất quá…Cửu Sắc Dị Hỏa loại trừ Hỏa Diễm sắc đỏ của nữ vương, chỉ vẻn vẹn còn lại có tám ngọn Dị Hỏa.
.
chính vì thế Dị Hỏa đệ thập kia tuy không phải Dị Hỏa trân chính, nhưng lực lượng lại không hề thua kém, cùng với tám Dị Hỏa kia một lần nữa có thể để Nữ Vương quật khởi.
”“Chính vì thế, khi nhận ra ta và nữ nhân của mình có Dị Hỏa sắc Lục cùng với có khả năng biết thông tin của Dị Hỏa đệ Thập nên mới đánh liều nói cho ta những bí mật này.
” Việt Hoàng nhàn nhạt, bất quá câu nói như cào chúng tim gan ba người còn lại.
Hỏa Liên nhìn lấy hắn, miệng khô khốc nhưng rồi cũng là nhắm mắt một hồi liền gật nhẹ đỉnh đầu.
“Bất quá ta cũng chỉ có duy nhất Dị Hỏa sắc lục trong tay, mà Thiên Hỏa, đệ Thập Dị Hỏa ta lại không biết vị trí ở đâu, các người hiện tại nắm trong tay mấy loại Dị Hỏa chứ?”Hỏa Liên cùng hai người còn lại ngao ngán nhìn nhau cuối cùng đồng loạt thở dài.
“Ngoài Hỏa Liên có Dị Hỏa sắc Tím của Vương Triều ban tặng, không ai trong chúng ta cũng như đám tàn nhân còn sống có được thêm Dị Hỏa nào.
” Nói đến đây Hiệu Trưởng như càng khẩn trương.
“Bất quá, chúng ta vẫn sẽ tìm kiếm, trăm năm vạn năm, chỉ cần lúc đó cậu cho chúng ta mượn nhờ lực lượng của Dị Hỏa sắc Lục…”Nhìn ánh mắt tràn ngập hi vọng của ba người, Việt Hoàng cũng đành thở dài một hơi.
“Hiển nhiên ta sẽ giúp, dù thế nào ta cũng là học viên học viện Mễ Tư, giúp được thì vẫn nên giúp.
’“Được được, chỉ cần ngươi chịu giúp, sau nàu Học Viện sẽ là người tre trở cho ngươi, việc nữ nhân của ngươi hãy cứ để thoải mái sống ở đây, không phải lo việc bị đuổi đi.
”“Không…ta hiện tại muốn dời trường.
”…Buổi tối, kí túc xá nơi gian phòng của Việt Hoàng, Nhã Phi lười biếng nằm dài trên giường nhìn lấy hắn đang bận rộn thu dọn đồ đạc.
“Rốt cục chúng ta đi đâu, nơi này êm như thế.
’ Nhã Phi ôm lấy chăn êm, chân thịt trắng ngần lộ ra trong chiếc chăn, nãi thanh nãi khí.
“Đồ lười biếng nàng, chỉ nghĩ đến ngủ với ấy ấy là giỏi.
’ Việt Hoàng tuy bận rộn không nhìn lấy nàng nhưng cũng mỉm cưởi nói.
Cộc cộc.
Theo luồng quang năng nơi Nhã Phi biến thành Thu Đằng quấn vào tay hắn, Việt Hoàng hướng mắt ra cửa lớn.
“Ai đó?”“Trần…Trần Thiếu…là ta” âm thanh Hỏa Vũ lộ rõ sự ngại ngùng cất lên.
“Vậy nàng vào đi.
”Khẽ mở cánh cửa, Hỏa Vũ đưa mắt liếc đi liếc lại tìm kiếm thân ảnh mĩ nữ thành thục của Việt Hoàng, sau khi xác nhận nàng không có đây mới nhìn lấy hắn, nhất thời hiện lên vẻ mất mát.
“Ngươi…đi thật sao?”Buộc song gói đồ, thu nó vào Trữ Vật, Việt Hoàng mỉm cười quay đầu nhìn nàng.
“Phải, đến lúc đi rồi.
’Câu nói dứt khoát xác nhận của Việt Hoàng khiến nàng khẩn trương miệng ấp úng.
“Có…có thể không đi được không?”Nhận ra tâm tình mĩ nhân Việt Hoàng liền cười tươi tiến lại không nói không rằng xiết lấy eo nhỏ của nàng vào lòng, mà thấy thế hai tay nàng cũng đặt lên trước ngực hắn ép vào.
“Sao?! tiểu tình nhân nàng sợ mất ta.
”“Sợ cái đại đầu quỷ.
” Hỏa Vũ bữu môi hừ nhẹ một tiếng.
“Vậy nói xem tại sao lại muốn ta không đi?” Việt Hoàng hiện lên vẻ tinh nghịch trêu ghẹo nàng.
“Ta.
.
ta” Hỏa Vũ ấp úng.
Nhất thời ánh mát Việt Hoàng chuyển thành nhu tình , tay khẽ nâng cằm đưa ánh mắt vốn đang lẩn tránh của nàng nhìn thẳng mắt hắn.
“Tiểu tình nhân…thích ta rồi.
’Gò má Hỏa Vũ đỏ rực lên, ánh mắt long lanh không sao rời khỏi ánh mắt ngập tràn tình ái của hắn, bất quá cũng cắn lấy môi thơm.
“Vậy…vậy còn ngươi thì sao, ngươi có thích ta hay chỉ trêu đùa?”Việt Hoàng thoáng sững sờ nhưng cũng nhanh thể hiện ánh mắt quyết liệt của mình.
“Ta không thích nàng.
”Trong ánh mắt ngập tràn chờ mong, nhận được câu trả lời của hắn, ánh mắt nàng hiện rõ lên nét buồn, đôi mắt thoáng ẩm ướt cúi xuống không dám đểViệt Hoàng nhìn thấy.
“Mà yêu nàng mất rồi.
”Câu nói tiếp theo của Việt Hoàng khiến tròng mắt Hỏa Vũ mở to, đứng hình mất 5s, sau đó nhanh chóng nhìn lên tìm kiếm lại ánh mắt nhu tình của Việt Hoàng, tâm tình không kiểm soát được lộ ra đuôi cáo màu cam dài mượt.
Thấy thế Việt Hoàng tinh ma xiết chặt lấy eo nàng hơn, tay kia khẽ với ra sau mông đem đuôi cáo của nàng chụp lấy ghì vào trong sự giật thót của nàng.
Thực ra cả học viện có lẽ chỉ có duy nhất Việt Hoàng là không biết Hỏa Vũ là Yêu thú, bất quá vì Yêu thú cũng giống nhân loại, lực lượng dùng đều là Chân lực nhất thời khí thế xuất ra nếu không hảo hảo dùng thần thức quan sát có lẽ cũng không nhận ra nổi đây là người hay Yêu.
Nhiều trường hợp Yêu thú không muốn lộ ra thân phận của mình thậm trí có thể khiến nhân loại lầm tưởng họ là người thật giá thật.
“Còn nàng thì sao?”Con mắt si ngốc đang mở to nhìn vào khuôn mặt ánh tuấn của hắn, nghe Việt Hoàng nói thế tuy mặt vẫn đỏ ửng xấu hổ nhưng cũng là rất dứt khoát.
“Ta cũng yêu ngươi, yêu ngươi lúc nào không biết…”“Vốn khi lần đầu thấy ngươi, ta tưởng cảm nhận của ta về ngươi chỉ là sự đố kị tài năng, không muốn thua kém ngươi…”“Nhưng sau lần thua đó, bản thân ta như nhận ra có thứ gì đó lạ lùng đang trong thân thể mình, vốn cứ nghĩ mình càng đố kị ngươi hơn mà