“Lục Thanh, muội cố cầm cự cho ta con Khôi Lỗi Chân Vương Sơ Kì.”Yến Ỷ Vân ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía hai con Khôi Lỗi, miệng đẹp khẽ mở nói với Mộ Dung Lục Thanh.Lần này không còn giống như hai trận trước đó Yến Ỷ Vân có thể dùng tu vi cường đại chấn áp Khôi Lỗi cấp thấp.
Đây là trận chiến giữa những Chân Vương cường giả mà hiện tại ngoài nàng ra bọn họ không còn một ai có tu vi cao hơn.Tuy tu vi Chân Vương Viên Mãn của nàng hơn hẳn hai con Khôi Lỗi Chân Vương còn lại nhưng dù là nàng cũng không thể trong thời gian ngắn hạ sát một tên Chân Vương, tên Chân Vương còn lại hoàn toàn có khả năng tập kích đám người kia.Bất quá chỉ cần có thể cầm cự con Khôi Lỗi Chân Vương còn lại một lúc, Yến Ỷ Vân có thể nhanh chóng hạ sát một tên rồi đến tương trợ.
Hiển nhiên ở đây theo suy nghĩ của nàng Mộ Dung Lục Thanh chính là người có tu vi cao nhất, thậm trí tu vi của nàng còn là Thể tu, chiến lực phải hơn hẳn đám Chân tu bình thường.“Được, không vấn đề.” Mộ Dung Lục Thanh khẽ trả lời ánh mắt hướng về con Khôi Lỗi Chân Vương Sơ Kì.“Đám người còn lại các ngươi tự bảo vệ mình.’ Sau lời nói dứt khoát đên từ Ỷ vân, nàng cùng Mộ Dung Lục Thanh một lượt tiếm đến chỗ hai con Khôi Lỗi.Hiển nhiên đến nước này Việt Hoàng cũng không đứng yên mà nhìn, thậm trí nếu nguy hiểm hắn có thể gọi Nhã Phi ra để ứng cứu.
Bất quá đó là nếu tình thể trở nên xấu đi.
Việt Hoàng hiện tại chính là muốn chiêm ngưỡng chiến lực thực thụ của hai nữ tử kia.Với Yến Ỷ Vân tu vi Chân Vương Viên Mãn cường giả hắn không có nghi ngờ lắm chiến lực của nàng, tuy không thể một kích miểu sát Khôi Lỗi Chân Vương Nhị Đoạn Trung Kì kia nhưng hiển nhiên sẽ mau chóng dành chiến thắng.Đáng xem nhất vẫn là nữ nhân da ngăm nhỏ bé Mộ Dung Lục Thanh này, chỉ với tu vi Tứ Tinh Nhị Đoạn Trung Kì Thể tu vậy mà có thể ngoan cường chống trọi được với Khôi Lỗi Chân Vương Sơ Kì.Tuy nói chiến lực của Thể tu cường đại hơn nhiều so với Chân tu nhưng dù gì nàng cũng kém khôi lỗi kia đến hai tiểu cảnh giới, để mà nói nếu nàng là Tứ Tinh Viên Mãn Thể tu mà chiến được với Khôi Lỗi kia hắn sẽ thấy không có gì đặc biệt, nhưng đằng này nàng mới chỉ Tứ Tinh Nhị Đoạn Trung Kì.“Ngũ Tinh Cực Phẩm Pháp Bảo- Lam Trọng Thương.’Mộ Dung Lục Thanh đột ngột xuất ra một món Ngũ Tinh Phẩm pháp bảo dạng Chiến Thương (cây thương), một người một thương vậy mà đang đẩy lùi Khôi Lỗi Chân Vương Sơ Kì.Nhìn cách nữ nhân tên Lục Thanh kia xuất thương công kích đối thủ, Việt hoàng cảm thấy hình như nàng chưa từng học múa thương bài bản, các công kích của nàng đánh ra căn bản chỉ có đâm không thì lấy thân của Chiến Thương quật đối thủ.Bất quá không biết múa không có nghĩa là nàng công kích không ăn thua, cây thương trên tay nàng đang cầm đích thị là một pháp bảo chuyên dành cho Thể tu.
Bề ngoài của cây thương tuy khá đơn giản nhưng lại là nặng đến cả trăm cân, lực lượng phát ra từ nó chính là Nội lực, lực lượng đặc trưng của Thể tu.Nàng công kích tuy không theo thương pháp bài bản nhưng mỗi kích của nàng đánh ra lại là chất lượng vô cùng.
Công kích dũng mãnh, hung bạo, lực sát thương cao, đây chính là phong cách đánh của một Thể tu chân chính.
Có thể nói phong cách đánh tưởng như không biết dùng thương này chính là phong cách đánh mạnh nhất của nàng.“Thể Kĩ- Trọng Thương Liệt Kích”Theo sau tiếng hét thất thanh, nữ nhân Lục Thanh đột nhiên phóng lên không trung, tay phải cầm thương chĩa mũi nhọn về phía Khôi Lỗi Chân Vương, nàng chuyển mình ưỡng ngực ra phía trước, tay cầm thương nhẹ vươn ra sau theo động tác ném thương.
Phút chốc vùng bụng tưởng phẳng thon gọn như rắn nước của nàng đột ngột nổi lên sáu múi săn chắc.
Nội lực Thể tu điên cuồng gia trì, theo ánh mắt tràn đầy sát khí, một thương ném đi mạnh mẽ lao thẳng vào khôi lỗi Chân Vương.Dính một công kích kinh thiên kia, Khôi Lỗi Chân Vương vậy mà bị trấn bay, thân thể bị cây thương chọc xuyên một mạch bị ghim lên tường.“Lục Thanh lời hại nha.” Trong ánh mắt còn đang không dấu nổi kinh ngạc của Việt Hoàng, hai nữ nhân đứng cạnh hắn nãy giờ liền lao tới cười cười.Một kích miểu sát Chân Vương, đến Việt Hoàng còn không làm được.Lúc này hắn mới nhắm mắt thở dài ngao ngán, xem ra thực lực của hắn vẫn chưa thể nào gọi là ngàn năm có một được, núi cao còn có núi cao hơn.Chỉ là..Ánh mắt Việt Hoàng co rụt lại, hắn mất cảnh giác một nhịp rồi…Trong sự vui hò reo vang của ba nữ tử, Mộ Dung Lục Thanh cũng mỉm cười đùa vui với họ mà không để ý khôi lỗi Chân Vương kia… còn chưa chết.Ánh mắt nó đột ngột sáng rực kim quang, một kích mãnh liệt của Chân Vương bay tới đám nữ ba người.
Mộ Dung Lục Thanh cảm nhận được nguy hiểm vội quay lại, một kích này nàng không thể hóa giải…Nhận thấy hai nữ còn lại còn đang ở cạnh mình, Mộ Dung Lục Thanh đèm lấy thân mình lấp lỗ châu mai, hảo hảo đón một kích của cường giả Chân Vương, miệng phun ra một ngụm máu, trấn bay về phía sau.“Lục Thanh.” Hai nữ biết mình vừa được cứu, thấy thế liền cả kinh tới chỗ nàng.“Lục Thanh học muội thế nào rồi.” Lúc này hai tên nam tử không làm gì kia mới lao tới.“Hừ, không cần nam nhân các ngươi lo.” Mộ Dung Lục Thanh tuy trọng thương nhưng vẫn rất tỉnh táo, liền hất tay về phía hai nam tử đi tới.“Ai da.
Lục Thanh muội, bọn ta chỉ là muốn hỏi han muội thôi mà, nào đưa bọn ta xem vết thương.” Lời nói của hai tên nam tử tuy rất tử tế nhưng không hiểu sao trong mắt bọn hắn lại hiện lên một tia bỉ