“Triệu tiền bối, ngươi biết triệu tiền bối sao?”“Tiền bối! cái lão già đó ấy hả, ta đương nhiên biết hắn, ít nhất thì hắn cũng là kẻ khiến ta phải nể phục.
”Trong không gian Minh Đạo, thật không ngờ lại xảy ra cuộc trò chuyện giữa một nhân loại và một cái nồi.
Mà người đang nói chuyện với cái nồi đó lại là Việt Hoàng.
“Khoan hãy nói chuyện đó, vậy tên Triệu Lục Chân đấy đâu rồi?, kể từ khi Minh Đạo đóng lại ta đã không gặp hắn nha, cũng tại hắn rõ ràng đã nói khi ra mang theo ta,…”“Haizz, cũng không biết bao nhiêu lâu rồi.
”Việt Hoàng khẽ thẫn thờ một chút, nhìn cái nồi vàng kia đang nãi thanh nãi khí, tuy vẻ bề ngoài làm như không có chuyện gì, nhưng từ ánh mắt của cái nồi vàng kia Việt Hoàng cảm nhận được Triệu tiền bối chiếm vị thế rất quan trọng trong lòng nó.
“Triệu tiền bối…đã sớm thoát khỏi hồng trần rồi.
” Việt Hoàng ngao ngán thở dài.
Theo như câu nói nghẹn ngào của hắn, cái nồi kia vậy mà có chút thẫn thờ, miệng lắp bắp như không tin nhưng rồi cuối cùng cũng làm ra vẻ mặt bình thản.
“Ra vậy, đã lâu như vậy rồi.
”Nhìn sự bình thản hiện lên của một cái nồi, Việt Hoàng không hề cảm thấy một chút nào đáng cười, sâu trong sự bình thản kia là một sự buồn tẻ, phảng phất theo đó là nỗi đau không khác gì mất đi người thân.
Chợt Việt Hoàng cảm nhận được Yumi đang gửi chó hắn một đạo tinh thần.
“Ngươi có phải tên Bảo Bảo.
”“Sao ngươi biết?” Nồi Vàng khẽ ngước lên nhìn hắn, ánh mắt vẫn còn tia buồn bực.
Trong không gian Minh Đạo, hư ảnh của Triệu Lục Chân lại một lần nữa hiện lên trong cuốn trục, khuôn mặt đôn hậu mang theo nét tươi cười khẽ động lời nói, mà theo đó Việt Hoàng cũng nhại theo từng lời ấy nói với Nồi Vàng.
“Bảo Bảo a Bảo Bảo, thời gian được quen biết ngươi thật tốt…”…“Nhớ lại năm đó ta vào đây gặp ngươi cùng với mấy tên lão đầu kia, ngươi luôn khi dễ ta, nói ta không đủ trình độ có được ngươi…”“Ta và đám người kia vì ngươi mà chém giết, cuối cùng kẻ còn lại duy nhất lại là ta, người mà ngươi vẫn luôn nói không đủ trình, nghĩ lại thì ngươi lần đó thật quê nha…hahaha…”“Nhớ lúc đó người sở hữu được ngươi lại mà kẻ luôn bị ngươi chê bai… mà ta cũng là không kém cạnh, ngươi khi dễ ta, ta lại khi dễ ngươi, chúng ta như hai kẻ oan gia gặp nhau, bây giờ nhớ lại, ta vậy mà lại muốn quay lại như lần đó, nghĩ cũng thật buồn cười ai thèm nhớ đến ngươi chứ…”“Ngươi bảo ngươi không biết tình cảm bằng hữu tình thân là gì, ta liền kể cho ngươi truyện về ta với cái lão già Đằng Ma đó…ngươi nhớ lần đó không, ngươi đã khóc không ra nước mắt đó, haha cái đồ không có nước mắt…”“Haizz…hai tên oan gia chúng ta vậy mà trở thành tình thân, ngươi giúp ta mạnh mẽ, ta lại trò chuyện xóa đi nỗi buồn tẻ cô đơn của ngươi, chúng ta suốt ngày nói cười khi thì cãi cọ, cuộc sống lúc đó thật vui biết bao…”“Chỉ là không ngờ lần đó rời đi…lại là lần cuối gặp được ngươi, đáng nhẽ ta nên nghe lời ngươi mà mang ngươi theo…”“Năm đó ta nhận thấy thọ nguyên sắp cạn liền tới đây để lại Dị Kim truyền thừa, vốn chỉ định ra ngoài giải quyết chút chuyện nho nhỏ rồi quay lại đây cùng ngươi hảo hảo an dưỡng tuổi già… vậy mà khi quay lại, không gian này đã đóng lại mãi mãi…”“Ngươi cũng như lão Đằng Ma kia đều là hai người huynh đệ ta trân trọng nhất, hi vọng tin nhắn cuối cùng này có thể đến được tay ngươi…“Tuy hơi ngại một chút nhưng…thứ ta cảm thấy quý giá nhất không phải là tài nguyên của không gian này mà là đã gặp được ngươi…hảo bằng hữu…”“Sau này không có ta bên cạnh hãy tìm một tên bằng hữu khác, ít nhất cũng phải bằng một phần của ta, đừng cứ mãi cô đơn quanh đây nữa.
”Tin nhắn của Triệu Lục Chân vừa dứt cũng là lúc Việt Hoàng hoàn thành chuyển lời cho Nồi Vàng.
Chỉ thấy ánh mắt Nồi Vàng không hề thay đổi, một lúc sau liền quay mặt lại không nhìn tới Việt Hoàng.
“Là do tên Triệu Lục Chân đấy ngu ngốc, là dó hắn…là do hắn.
.
là.
.
hức…hức.
”Sau những lần cố gắng kìm nén cảm xúc cuối cùng chiếc nồi vàng kia cũng khóc rống lên, khóc như một đứa con nít, Việt Hoàng có thể nhận thấy nó không hề có nước mắt rơi ra nhưng theo tiếng khóc vang trời, hắn có thể nhận thấy Nồi Vàng rất quý Triệu tiền bối.
Khóc một lúc lâu như chưa bao giờ được khóc, khi tiếng khóc chuyển thành sụt sịt, Nồi Vàng khẽ nhàn nhạt quay lại phía Việt Hoàng, cuối cùng đã lấy lại được chút bình tĩnh vốn có.
“Nếu ngươi đã truyền lại lời nhắn kia của Triệu Lục Chân, ắt hẳn ngươi là người nhận được truyền thừa từ hắn…” Nồi Vàng liền quay sang hướng Ngôi Chùa Một Cột lúc sau tiếp tục nói:“Ta tên Bảo Bảo, có lẽ ngưỡi đã nhận được hết truyền thừ từ tên họ Triệu đó, bất quá truyền thừa quý giá nhất của hắn vẫn còn ở đây, có lẽ hắn cũng không ngăn cản ngươi tiếp nhận nó…”“Dị Kim kia chính là lực lượng thành danh của hắn, ngoài ra trong ngôi Chùa kia còn một cuốn công pháp đã xuất hiện ở đây từ lâu, Triệu Lục Chân đã từng luyện nó…cũng giao cho ngươi…”“Lấy song rồi, ngươi vào đường nào thì ra đường đấy.
”Nói song Bảo Bảo nhẹ quay đầu một mình lủi thủi bước tới một căn nhà trúc cách đó phía xa, Việt Hoàng vốn định nói gì đó nhưng lại thôi, trong lòng hắn đang có tính toán riêng.
Lúc này hắn nhẹ truyền âm vào nhánh Thụ Đằng trên tay, theo đó Nhã Phi yêu kiều hiện lên trước mặt hắn.
“Tiểu Hoàng, đây là đâu?, lại thần kì như vậy.
”Hiển nhiên, nàng không khỏi thất thố trước cảnh sắc nơi này, cảnh tượng một phiến lục địa lơ lửng trước không trung quả thực hết sức huyền diệu với con người chứ đừng nói hồ sen hay Chùa Một Cột trước mắt, những thứ hiện lên quả như tiên cảnh… đối với mỗi người.
“Lúc sau ta sẽ nói với nàng, giờ đi theo ta một chút.
” Việt Hoàng cầm lấy tay đẹp của Nhã Phi hướng về Chùa Một Cột đi tới.
Như đã nói, Chùa Một Cột tọa lạc